Lại là một buổi chiều, cậu ôm cả chục cốc cafe, khó khăn bấm thang máy lên tầng 10, may mắn đang trong giờ làm việc, không phải chen chút trong thang máy.
Ngay khi thang máy sắp đóng lại, hai cánh cửa khẽ dừng lại, rồi từ từ mở ra.
Đàm Tự nhìn tài liệu trong tay, bước nhanh vào thang máy, không để mắt đến người xung quanh.
Túc Duy An lặng lẽ lùi xuống.
“Cậu ra ngoài trước tôi, lùi xuống cái gì?” Đàm Tự tầm mắt không động, “Có phòng uống nước, vẫn ra ngoài mua cafe?”
Túc Duy An: “…Các tiền bối nói, quán cafe dưới lầu tương đối ngon.”
“Ah” Đàm Tự kéo dài âm cuối, “Thế cậu mua cho tôi một cốc đem đến tầng 16, cafe nguyên bản, không thêm sữa.”
“…”
Tầng 10, cửa thang máy vừa mở, Đàm Tự liền giục: “Mau lên, tôi sắp có cuộc họp.”
Đem cafe chia cho các đồng nghiệp xong, Túc Duy An do dự một lúc, đem hai viên bơ cất vào ngăn kéo, cầm ly cafe của mình vào thang máy.
Đàm Tự đã nhắc thư ký từ trước, Túc Duy An thuận lợi tiến vào phòng phó tổng, vừa mở cửa liền bị khói thuốc nồng nặc làm cho sặc sụa, che miệng ho hai tiếng rồi mới bước vào.
Người đàn ông đang ngồi ghế, một tay nghịch điện thoại, một tay còn lại kẹp điếu thuốc vào ngón trỏ và ngón giữa, khi nhìn thấy Túc Duy An, hắn thở ra một hơi, rồi dập tắt điếu thuốc: “ Hành động nhanh nhẹn đấy.”
Nói xong đưa tay mở cửa sổ phía sau cho gió thổi vào, đem tóc của Túc Duy An thổi về phía sau, cuối cùng cậu cũng có thể thuận lợi hít thở không khí trong lành.
Đàm Tự chỉ ngón tay vào một chỗ trêи bàn làm việc: “Để ở đây”
Túc Duy An cúi đầu, bước đến nhìn bàn làm việc ngăn nắp, trêи bàn đặt một chiếc đĩa CD được bọc bởi một lớp màng trong suốt.
Lúc cậu đem cafe đặt xuống, không cẩn thận nhìn thấy ảnh bìa của đĩa.
Trêи đó in hình một cô gái ăn mặc thiếu vải, đôi mắt quyến rũ, tư thế nóng bỏng, bên cạnh bộ đồ đỏ rơi xuống đất.
Còn viết chữ Nhật Bản, dịch qua là__Sự cám dỗ của phòng trà.
“…”
Cảm nhận người phía trước bất động, Đàm Tự ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy hai bên tai Túc Duy An ửng đỏ.
Nhìn theo ánh mắt của cậu, là cái CD vừa từ bộ phận thiết kế lấy về__nhưng do một người hoạ sĩ nào đó vẽ nhân vật thanh lâu quá xấu, hắn tính để Thích Như Dịch đem đi.
“Tôi xem xong rồi, nếu cậu muốn xem thì mang đi.” Đàm Tự nâng nâng cằm.
Tai Túc Duy An càng đỏ, đầu lắc liên tục.
Đàm Tự nghĩ lại những thứ đồ bên trong thùng hàng của Túc Duy An ngày trước, chống cằm, nhìn cậu một cách thích thú: “Yên tâm, đây là sự yêu thích của thanh niên trưởng thành, tôi sẽ không nói với chú của cậu đâu.”
Túc Duy An cắn môi dưới, nín thở nửa ngày: “Anh tự giữ lại mà xem đi…tôi không cần…”
Cậu nói câu này thật ra hoàn toàn không có ác ý, nhưng người khác nghe thì không như vậy.
Đàm Tự nhấc mày, đứng dậy đi về phía cậu, dựa vào cạnh bàn làm việc, tay luôn đút vào trong túi: “Ý của cậu là tôi cần?”
Túc Duy An gật gật đầu, mang chút ngốc nghếch.
Không cần còn mua về làm gì?
“…”
Nhưng Đàm Tự vẫn là người đàn ông độc thân mang thân trai tân, hắn cầm CD lên, nhét vào trong tay Túc Duy An: “Xem nhiều, mới có thể có tiến bộ.”
Trong tình huống này mà bị Đặng Văn Thuỵ nhìn thấy, sẽ cầm cây gậy liều mạng với hắn.
Về văn phòng, Túc Duy An ngồi vào chỗ, ngây ngốc nhìn CD ôm trong tay.
Cậu không hiểu, bản thân rõ ràng chỉ đi đưa cafe, tại sao lúc đi về còn thu hoạch được một cái đĩa CD không đứng đắn?
“Duy An, cậu ôm cái gì vậy?” Trầm Thần đi qua hỏi.
“Không có gì…” Túc Duy An giật bắn mình, hoảng hốt che đi, nhét vào trong balo trêи bàn.
Trầm Thần: “Bản vẽ minh hoạ ngày trước tôi giao cậu vẽ xong chưa?”
“Vẫn chưa…” Túc Duy An ngại ngùng, tuần này cậu chỉ loay hoay làm chân sai vặt, không phải là cậu không vẽ, nhưng những bức vẽ cuối cùng đều bị cậu vất đi rồi.
“Nắm bắt thời gian” tốc độ của cậu làm Trầm Thần ngạc nhiên, “Giám đốc vừa nãy mới hỏi qua về cậu đấy, mau chóng vẽ và nộp lên đi.”
Túc Duy An gật đầu: “Được, tôi sẽ mau chóng hoàn thành.”
Trầm Thần an tâm một chút, đột nhiên hỏi cậu: “Duy An cậu có biết tôi trông như thế nào không, tôi cảm thấy cậu từ khi đến đây đều không dám nhìn trực diện…”
“Biết…” Túc Duy An đáp xong, ngẩng đầu đối với ánh nhìn của Trầm Thần, nhưng ngay lập tức lại cụp đầu xuống.
Trầm Thần: “…”