• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diên Tử mặc dù điên cuồng nhưng cũng là một người thông minh thủ đoạn, người như thế kỳ thật có thể khống chế được, chỉ cần nắm giữ điểm yếu hại của hắn rồi dựa vào đó để thuần phục, đến lúc ấy, hắn sẽ trở thành một trợ lực không tồi. Về phần điểm yếu hại của hắn là gì, có lẽ ta đã biết từ sớm, chỉ là không muốn nhìn thẳng vào mà thôi. Nhưng nếu muốn hắn cam tâm bán mạng cho ta, xem ra cần phải tốn không ít công phu nữa. Hoàng Hậu không có nhi tử nối dòng, có hắn, xem như Hoàng Hậu cùng Thừa tướng cũng có thể thu phục.

“Thanh Nguyệt, ngươi mau nhìn, con thỏ, con thỏ đến!”

Lôi Hổ kích động hô to gọi nhỏ. Cũng không thể trách hắn, chúng ta đã ngồi nơi này đợi hơn một canh giờ, đừng nói đến thỏ, ngay cả một con sâu cũng chưa thấy. Hướng theo tầm mắt của hắn nhìn lại, quả nhiên là một con thỏ thật to! Từ xa xa, ta trông thấy một nữ tử mặc cung trang hoa lệ màu hồng phấn cùng đám thái giám cung nữ vây quanh đang tiến về hướng này. Xem bộ dáng của nàng ta, ắt hẳn là một nương nương phẩm vị không thấp. Thật khẩn trương! Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời ta tìm người gây sự, đối tượng lại là một vị hậu cung nương nương vốn không thể đắc tội. Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, ta ngừng thở chờ người đến trách cứ chúng ta gây ầm ĩ náo loạn.

Ta phải đối xử với nàng thế nào? Ta âm thầm suy tính, một là trực tiếp dùng mồm mép khiến Hoàng Đế giáng nàng xuống làm thứ dân, hai là tát nàng một bạt tai để nàng chạy đến khóc nháo trước mặt Hoàng Đế? Haizz, ta chưa từng trải qua loại sự tình như thế này nên thật sự khẩn trương a!

“Ngươi đoán nàng sẽ phản ứng thế nào? Có thể xuống tay không?”

Lôi Hổ vừa hỏi vừa cau mày. Hắn là một người thẳng tính, không có tâm đề phòng người cũng như không có ý hại người. Chúng ta làm ầm ĩ như vậy chính là muốn để bọn họ đến trách phạt, hiện tại phải mượn cơ hội… ách… hãm hại, hắn cảm thấy không được tự nhiên cũng có thể hiểu được. Tuy nhiên, bởi vì lòng trung thành đối với Hoàng Đế, hắn không thể không làm, không phải chỉ làm thôi mà phải làm thật tốt. Mâu thuẫn của hắn cũng có thể lý giải. Một người chân chất, haizz… loại người như hắn thật sự chỉ thích hợp làm nông phu cày ruộng a!

“Không, trước hết cứ xem nàng ta thế nào, tùy cơ ứng biến!”. Ta không phải Lôi Hổ, không cần cảm thấy mất tự nhiên cũng không hề mâu thuẫn. Đối với ta mà nói, thế giới này vốn dĩ cá lớn nuốt cá bé, mà tình hình hiện tại chỉ có thể dùng bốn chữ để khái quát: ngươi chết ta sống!

“Là Viên Tiệp Dư”, Lôi Hổ đã có thể nhìn rõ người đang đến là ai. Theo giọng nói của hắn, ta nghe ra ít nhiều cảm giác không đành lòng, “Nàng là người mới, cũng là một người rất tốt. Bọn thái giám cung nữ trong nội cung đều nói nàng tâm địa thiện lương. Hai năm trước có một cung nữ sai phạm, nàng không những không trách phạt, ngược lại còn ra mặt thay cung nữ kia cầu tình, Hoàng Thượng thật sự sủng ái nàng”

“Người lương thiện? Có thật vậy không!”, chỉ sợ phần lớn là diễn trò. Ta im lặng quan sát, xem ra nữ nhân này không đơn giản cũng không thiện lương như lời Lôi Hổ nói, bởi vì khi nàng nhìn thấy chúng ta từ xa liền dừng lại một chút, sau đó xoay người rời đi, bờ môi nhếch lên làm thành một nụ cười nhàn nhạt.

“Đừng lo, nàng không phải là con thỏ hôm nay!”, chỉ sợ về sau ta không những phải bảo trụ hai vị vương tử mà còn thêm vị Lôi Hổ này nữa. Ngay cả nhìn người cũng không rõ ràng, ta thật sự không biết mấy năm nay hắn làm sao có thể tồn tại ở chốn nội cung hỗn tạp này.

Ta không quan tâm Viên Tiệp Dư là người mới hay người cũ, nhưng ta biết chắc nàng không phải người thiện lương. Chúng ta ở nơi này gây ầm ĩ như vậy, bất cứ lúc nào cũng có khả năng xuất hiện một vị nương nương đến trừng phạt, nếu nàng thật sự là một người thiện lương thì đã sớm tiên đến khuyên ngăn chứ không phải vừa trông thấy đã tránh đi? Phỏng chừng là do nhìn thấy Lôi Hổ nên đã đoán được âm mưu của chúng ta. Biểu hiện hiền đức thiện lương của nàng là để tranh thủ hảo cảm của Hoàng Đế. Ha ha, người thông minh!

“Đi rồi?”, Lôi Hổ nhìn ngó một hồi mới xác định người đã thật sự rời đi. Hắn thở phào một hơi nhưng lại nghĩ tới nhiệm vụ của mình nên có chút ngượng ngùng xoay đầu nhìn ta cười nói, “Nơi này thường xuyên có tần phi đến, ngươi không cần sốt ruột đâu!”

“Thời gian cũng còn sớm, chúng ta chờ thêm một chút nữa đi!”. Ta còn có thể nói gì? Là vận số của người ta chưa đến hồi kết thúc, ta cũng chỉ có thể tiếp tục chờ. Ta thật sự bội phục nữ nhân này, muốn giả vờ để lấy lòng người khác thật sự dễ dàng, chỉ khó ở chỗ duy trì vẻ ngoài đó không bị phát hiện. Loại giả vờ này thật sự khốn khổ, có oán cũng không thể nói, có hận cũng không thể giải bày, phải che giấu toàn bộ cảm xúc, phải đem gương mặt được trát một lớp phấn dày của chính mình để trình diện thế gian. Nàng ta rất hiểu cách sinh tồn tại chốn cung đình. Người thông minh như thế dĩ nhiên có thể nhìn rõ thế sự, nói vậy, nàng là người ta có thể sử dụng trong tương lai. Hiện tại nàng rời đi thật ra là một chuyện tốt cũng không biết chừng.

Nói đi cũng phải nói lại, nữ nhân tại chốn hậu cung này thật không đơn giản. Bất quá chỉ là một Tiệp Dư ngũ phẩm đã có tâm kế như thế, khó trách Tam Thiếu cùng Vũ Nhân đều là “người thành tinh”, sinh trưởng trong hoàn cảnh như vậy nếu không thành tinh thì đã sớm mất mạng.

Vũ Nhân, hắn hiện tại thế nào? Ta vẫn nhớ nụ cười ôn nhã của hắn, còn có thái độ lúng túng bối rối kia nữa, chỉ vì một chiếc túi hương mà vội vã chạy đến rồi kích động chạy đi, nếu không phải đêm cuối đó xảy ra chuyện, sợ rằng bản thân ta đã thật sự thích hắn. Thật ra, đến tận bây giờ ta vẫn hy vọng mình đã hiểu lầm hắn, ta mong rằng hắn thật sự như chính hắn biểu hiện ra ngoài. Ta không muốn nghĩ xấu về hắn, có lẽ bởi vì lúc ban đầu hắn thật sự chăm sóc ta cẩn thận, cũng có thể vì kỹ xảo đánh đàn, hoặc là vì ta đã từng không khống chế nổi trái tim của chính mình. Nói đến cùng, tại nơi sâu thẳm trong trái tim ta vẫn nguyện ý đánh lừa chính mình.

Vũ Nhân chung quy vẫn là một vương tử, là người kế thừa danh vọng vương tử cao quý, điều kiện của hắn quá đủ để lọt vào tầm mắt của nhiều người. Phần lớn bọn họ đều nghĩ hắn sẽ là một vị Hoàng Đế nhân đức. Vũ Nhân sẽ trở thành Hoàng Đế sao? Không được, hắn tâm cơ quá sâu, cũng quá am hiểu cách thức điều khiển lòng người, nếu hắn làm Hoàng Đế, ta chỉ sợ mình không phải đối thủ của hắn. Nhưng nếu hắn chỉ là một vị Vương gia, đến lúc đó, vì bảo vệ chính mình hắn sẽ trở thành một minh hữu tốt.

“Lại tới nữa, lại tới nữa!”, thanh âm hưng phấn của Lôi Hổ cắt ngang dòng suy nghĩ của ta. Lần này hắn thật sự hưng phấn, hoàn toàn không mang theo một tia áy náy, có thể nhìn ra người đang tới là vị chủ nhân mà hắn không thích. Quả nhiên, lời nói tiếp theo đã thể hiện rõ ý tứ, “Thanh Nguyệt, đó là Quế Thục Nghi. Trong cung này, nàng là phi tần kiêu căng phách lối nhất, tính tình cũng không tốt. Nàng ỷ mình có vũ nghệ không tồi nên tự cao tự đại, động chuyện một chút là hét mắng, đối với Hoàng Hậu cũng là mặt ngoài cung kính trong lòng bất phục. Chọn nàng đi!”. Thời điểm nói những lời này, hai bàn tay của Lôi Hổ chà xát vào nhau tựa như rất muốn “xuống tay”, ta đột nhiên nghĩ hắn thật sự muốn tiến lên trực tiếp bóp cổ người đang tới.

Ta giương mắt nhìn xem, phía trước quả nhiên có một nữ nhân mang theo đoàn tùy tùng đang hung hăng tiến về phía này. Chỉ là… nàng cũng không phải là con thỏ. Đương nhiên, lời này ta chỉ nói trong lòng. Đừng nói nàng vẫn chưa tiên đến đây, cho dù nàng thật sự tiên đến đây thì ta cũng sẽ nhẫn nhịn, người này lưu lại tất có điểm hữu dụng. Tính tình nàng khiến người khác chán ghét như vậy phỏng chừng không có người thay nàng nói tốt, có lẽ từ sớm đã có người đến trước mặt Hoàng Thượng nói này nói nọ, chỉ sợ Lôi Hổ cũng nằm trong số đó. Dưới bầu không khí bất ổn như vậy mà nàng vẫn có thể an ổn ngồi ghế tứ phẩm thục nghi, điều này tuyệt đối có nguyên nhân. Tứ phẩm, nói cao cũng không cao vì không nằm trong “nhất cung chủ vị”. Tuy nhiên, nói thấp lại không thấp, nàng vẫn là tần phi chính thức được sắc phong, hoàn toàn không giống mỹ nhân Tiệp Dư chỉ là một tài tử linh tinh. Thậm chí Hoàng Hậu muốn động đến nàng cũng phải đưa ra được chứng cứ rõ ràng, nếu không thì cũng chỉ có thể răn dạy vài câu, ngoài ra không thể làm gì hơn. Mục đích Hoàng Đế lưu lại nàng trong cung thật ra cũng dễ hiểu, ta cũng nên lợi dụng thật tốt mới không cô phụ “vật phẩm” thế này.

“Tới đây!”, thừa dịp Quế Thục Nghi còn chưa đến gần ta đã nhanh chóng mở miệng gọi một tiểu thái giám đến phân phó, “Ngươi chạy nhanh đến chỗ Quế Thục Nghi nương nương, nói với nương nương rằng bên này chúng ta đang phụng chỉ Hoàng Thượng hành sự, thỉnh nương nương đi đường vòng, nhất định không được tùy tiện!”

“Thanh Nguyệt, ngươi làm gì vậy? Thật vất vả mới đợi được con thỏ, ngươi còn không muốn ra tay?”. Lôi Hổ quả nhiên xem nữ nhân kia không vừa mắt, lại còn ném vẻ mặt bực bội sang ta, thanh âm của hắn thật sự không cam lòng.

Ta không để ý đến lời lải nhải của Lôi Hổ mà mau chóng thúc giục tiểu thái giám chạy đi. Đợi sau khi vị tần phi kia giận dỗi rời đi ta mới cúi đầu nói nhỏ, “Lưu lại người này có điểm hữu dụng”. Quế Thục Nghi này tựa như thanh trường thương, nếu dùng tốt sẽ có thể anh dũng đấu tranh nơi “sa trường”.

“Hữu dụng? Hữu dụng chỗ nào? Chỉ là một… ”

Câu nói kế tiếp phỏng chừng rất khó nghe, Lôi Hổ rốt cuộc cũng là người thường xuyên đi lại nơi cung đình, tôn ti cấp bậc đã thâm căn cố đế, lời vừa định nói ra đã kịp thời nuốt trở lại. Hắn cứ bốc đồng thế này chỉ sợ có ngày sẽ uất nghẹn thành nội thương a! Haizz… nếu hắn có được một nửa đầu óc của Tam Thiếu thì về sau ta cũng thoải mái hơn nhiều rồi.

Tam Thiếu cho ta ấn tượng rất mơ hồ, chỉ biết rằng hắn là người có tầm mắt xa rộng, hơn nữa tâm cơ cũng rất sâu, suy nghĩ mau lẹ, có thể tùy cơ ứng biến. Liên Hoàn Kế phỏng chừng không thể làm khó hắn. Diên Tử cũng là một trong số những người thông minh có cá tính. Nhưng hắn tuyệt đối không thể nghĩ ra loại kế sách “nhất tiễn song điêu” này. Tam Thiếu cùng Vũ Nhân khá giống nhau, bề ngoài đều là kẻ ôn hòa hữu lễ. Chỉ hơi khác nhau ở chỗ Tam Thiếu có tính công kích hơn Vũ Nhân, hắn muốn là người chủ động. Người như thế bình thường luôn đặt mình ở vị trí cao, nếu để hắn “quân lâm thiên hạ” thì khói lửa sẽ liên miên. Lại nói thiên hạ lầm than không can hệ đến ta, nếu Tam Thiếu thật sự lên ngôi Hoàng Đế thì tình cảnh của ta sẽ… thảm a!

Haizz… ! Nói vậy, xem ra hai vị hoàng tử này… bất luận người nào làm Hoàng Đế thì tháng ngày của ta cũng sẽ khó vượt qua. Chẳng lẽ ta thật sự không thể an ổn sống nốt quãng đời còn lại sao? Vừa nghĩ đến đã thấy buồn phiền! Ngẩng đầu lên, ta định nói vài lời với Lôi Hổ thì phát hiện hắn cũng đang tập trung tinh thần suy nghĩ điều gì đó, lại còn cất vài tiếng cười ngây ngô. Xem ra đây ắt hẳn là chuyện tốt, tốt hơn đừng làm phiền hắn.

Vừa định tiếp tục cúi đầu cân nhắc chuyện của chính mình, ta bắt gặp phía xa xa có vài nữ nhân đang tiến tới. Người đi đầu là một nữ nhân mặc bạch y thuần khiết, nhưng vì vẫn còn cách xa nên ta không nhìn rõ diện mạo. Phân vị của nữ nhân này dường như không cao nên chỉ dẫn theo hai cung nữ. Ngay cả Tiệp Dư cũng có tùy tùng tiền hô hậu ủng, nữ nhân này… chẳng lẽ lại là mỹ nhân hoặc tài tử sao? Ta vội vàng kéo tay Lôi Hổ để hắn hoàn hồn lại.

“Ngươi làm gì vậy? Ra dáng nữ nhân một chút có được không? Có cô nương nào như ngươi động chuyện liền tùy tiện kéo tay nam nhân không?”, Lôi Hổ bị ta kéo tay liền kinh ngạc hoàn hồn. Mặt hắn lập tức đỏ bừng lên, hai vành tai cũng chuyển sang màu hồng. Hắn trừng mắt nhìn ta rồi rống lên, tựa hồ muốn phát tiết sự bất mãn.

“Rống cái gì? Có việc mới phải kêu ngươi!”, ở chung một chỗ với người này thật không tốt nha, “Có người tới kìa, mau nhìn xem là ai!”, ta lặng lẽ chỉ tay vào đám người đằng kia. Kỳ thật ta cũng không mấy ôm hy vọng, gây sự với phi tần phân vị thấp cũng không có ý nghĩa.

“Có người tới thì ngươi nói một tiếng là được, cần gì động thủ động cước. Để người khác nhìn thấy còn tưởng rằng… Cẩn Phi!”, hắn không chỉ kinh hô mà còn đứng bật dậy.

“Mau ngồi xuống!”, ta vội vàng giữ chặt tay Lôi Hổ không cho hắn nhúc nhích. Đây là thế nào, người đến cư nhiên là một vị hoàng phi, con thỏ béo này trăm ngàn lần không thể để chạy thoát! Đợi lâu như vậy, trong số ba người đến đây thì nàng là người thích hợp nhất, chính là tam phẩm mệnh phụ, nhất cung chủ vị a! Hơn nữa, nàng dường như đang bước thẳng đến nơi này. Nếu không phải con thỏ này thì muốn tìm con thích hợp hơn cũng khó khăn a!

Thật không ngờ, ta không giữ chặt được Lôi Hổ ngược lại còn bị hắn kéo đứng lên, “Thanh Nguyệt, đây là Cẩn Phi nương nương, ngươi tuyệt đối không thể động nàng, nguyên nhân ta sẽ giải thích sau. Trước mắt mau theo ta đến hành lễ thỉnh an!”, hắn vừa nói dứt lời liền kéo ta đi.

Không thể động tới? Có nguyên nhân? Nguyên nhân gì? Mặc kệ, nếu Lôi Hổ đã nói như vậy thì trước mắt ta cứ nhìn xem tình huống rồi tính sau. Ta bị Lôi Hổ kéo về hướng Cẩn Phi, khoảng cách ngày càng gần, ta cũng đã có thể thấy rõ dung mạo của nàng. Đây là một nữ nhân đã vào tuổi trung niên nhưng được bảo dưỡng khá tốt, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, cử chỉ bình tĩnh. Tuy nàng ăn mặc khá bình dị nhưng lại mang theo hương vị khác. Ta nhìn thấy nàng xoay người nói gì đó với cung nữ đứng phía sau, vừa nói vừa hướng mắt nhìn về phía này. Trong mắt nàng không có tức giận lẫn chỉ trích, thậm chí một chút tò mò cũng không có. Nhưng ta phát hiện một tia lo lắng tựa chuồn chuồn lướt nước thoáng qua rất khó phát hiện.

“Thần Lôi Hổ bái kiến Cẩn Phi nương nương, thỉnh an nương nương”

“Thần Thanh Nguyệt bái kiến Cẩn Phi nương nương, thỉnh an nương nương”, ta học theo bộ dáng của Lôi Hổ mà quỳ gối, nhưng tuyệt đối không có thành ý như hắn.

“Đứng lên đi”

A! Thanh âm tại sao lại khàn như thế, thật sự không xứng với vẻ ngoài của nàng. Hơn nữa, ánh mắt của nàng lại ẩn chứa một chút sầu bi, chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ có ẩn tình không thể giải bày? Hơn nữa, tại sao Lôi Hổ lại có vẻ kính trọng nàng như vậy? Mặc dù kỳ quái nhưng cấp bậc lễ nghĩa thế này vẫn không sai. Ta cùng Lôi Hổ đồng thời nói lời tạ ơn rồi khom người bước sang một bên.

“Nương nương, hôm nay có nhã hứng đi dạo ngự hoa viên sao? Ngọc thể của người đã bình phục chưa? Đi xa vậy ắt hẳn đã mệt mỏi, xin người đến phía trước nghỉ tạm một chút. Bên kia có vài khóm hoa quý đã khai nở, có lẽ người sẽ thích”

Lôi Hổ cung kính khác thường. Không, không chỉ đơn giản là cung kính, ta nghe trong giọng nói của hắn còn ẩn chứa một sự thân thiết sâu xa. Có ý vị!

“Lôi thống lĩnh có tâm. Bản cung dạo gần đây cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều. Nhân dịp trời đẹp nên muốn ra ngoài đi dạo một chút, không ngờ lại gặp ngươi ở đây”, thanh âm tuy khàn khàn nhưng ngữ khí rất hiền hòa, mặc dù miệng nói “bản cung” nhưng không có uy áp, ngược lại càng khiến người khác có cảm giác nàng thật sự thân thiết, “Vị này chính là phụng bút nữ quan mới được thụ phong sao? Đúng là một nữ tử thanh lệ. Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Đã thích ứng với cuộc sống trong cung chưa?”

“Bẩm nương nương, nô tỳ mười lăm. Người trong cung đối đãi với nô tỳ rất tốt, đa tạ nương nương quan tâm”, lời đáp của ta không mặn không nhạt, cung kính có thừa nhưng thành ý không đủ, ta phát hiện Lôi Hổ đứng bên cạnh nhíu mày, dường như rất bất mãn.

Cẩn Phi gật đầu nói, “Ngươi là một đứa nhỏ thông minh, không giống Lôi Hổ chỉ là một đầu gỗ. Ta khuyên ngươi làm việc hãy cẩn thận một chút, nơi này là thâm cung nội viện, quy củ rất nghiêm, làm việc gì cũng phải để tâm cân nhắc, một nữ tử linh hoạt như ngươi hẳn không cần bản cung nhiều lời, ngươi hiểu được ý tứ của bản cung chưa?”

“Là chúng ta sai”, Lôi Hổ nhanh nhẹn đáp lời. Lôi Hổ, hắn làm sao vậy? Thật khác thường a! Đứng trước mặt vị Cẩn Phi này, biểu hiện của hắn trông giống một hài tử chứ không phải một thần tử. Nghi vấn sẽ tìm được đáp án sau, trước tiên phải đối phó với vị Cẩn Phi này, “Ý tứ của nương nương nô tỳ có thể hiểu được, về sau nô tỳ nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, khắc thủ bổn phận. Đa tạ nương nương dạy bảo”

“Quả nhiên là một đứa nhỏ hiểu chuyện”, Cẩn Phi gật đầu tán thưởng, hơn nữa còn thập phần kỳ quái liếc nhìn Lôi Hổ nửa ngày rồi mỉm cười, “Lôi Hổ, cô nương này thật tốt, ngươi không được khi dễ nàng a!”

“Nương nương, ta không có”, Lôi Hổ nửa thật nửa giả đáp lời, trong thanh âm có vài phần làm nũng.

“Không có là tốt rồi”, Cẩn Phi nở nụ cười, một nụ cười rất đẹp nhưng cũng rất buồn. Ta phát hiện ánh mắt của nàng khi nhìn Lôi Hổ rất hiền hòa, còn có chút suy tư, tựa như đang xuyên thấu Lôi Hổ mà nhìn thấy một người khác, “Đi dạo cũng khá lâu rồi nên bản cung đã mệt, chúng ta trở về trước. Các ngươi cũng nên sớm rời đi, làm ầm ĩ như vậy, vạn nhất quấy nhiễu đến người khác thì Hoàng Thượng sẽ rất khó xử”

Ta cùng Lôi Hổ đáp lời một tiếng rồi nhanh chóng quỳ xuống cung tiễn.

“Được rồi, đừng quỳ nữa”, Cẩn Phi cười cười mang theo cung nữ rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước đã xoay đầu lại hỏi, “Ngươi tên gì?”

Biết là hỏi tên mình nên ta nhanh chóng cúi đầu trả lời, “Bẩm nương nương, nô tỳ tên là Thanh Nguyệt”

“Thanh Nguyệt, nếu không có việc gì thì về sau nên cùng Lôi Hổ đến thăm ta. Nơi này tường cao viện sâu, thật sự rất… ”. Cẩn Phi không nói thêm nữa, chỉ thâm sâu liếc nhìn Lôi Hổ một cái. Bóng lưng của nàng lúc rời đi thật khiến người khác có cảm giác cô lãnh không nói nên lời.

Chuyện này nhất định có nguyên do, Lôi Hổ vẫn còn đứng ngây ngốc nơi đó đến tận khi mọi người đã đi xa, xem ra nguyên do này cũng không đơn giản. Về phần nội dung chi tiết thế nào, ta tuy tò mò nhưng cũng không nóng nảy mở miệng hỏi. Haizz… nội tình… ai mà không có!

“Cẩn Phi nương nương chính là thân mẫu của Trưởng hoàng tử”, một câu nói liền đem Lôi Hổ kéo thật sâu vào kí ức, sự nhu hòa cũng vẻ ngoài của hắn quả không tương xứng, “Ta là con trai độc nhất của Uy Vũ tướng quân, mẫu thân sinh hạ ta vài năm liền bệnh chết. Năm bảy tuổi ta được phụ thân đưa vào cung làm thư đồng cho Trưởng hoàng tử. Trưởng hoàng tử là người tốt, ngài dùng tình nghĩa huynh đệ đối đãi với ta. Có vật tốt cũng chia ta phân nửa, có thức ăn ngon cũng để dành phần ta. Ta nhớ có một lần Trưởng hoàng tử vì ham chơi nên không hoàn thành bài tập đúng thời hạn Thiếu Phó giao cho, chiếu theo quy củ ta bị đánh hai mươi roi. Trưởng hoàng tử nhìn ta đau lòng sốt ruột, ngay cả nước mắt cũng rơi xuống. Từ sau khi ta bị đánh đòn, Trưởng hoàng tử cũng không còn ham chơi như trước. Lúc ấy ngài chỉ là một hài tử tám tuổi, nhưng dù mệt mỏi thế nào cũng nhất định không quên việc học. Người khác đều nói ngài dụng tâm học hành, kỳ thật chỉ có ta biết nguyên nhân lớn nhất chính là ngài sợ làm liên lụy ta. Cẩn Phi nương nương đối với ta cũng không tồi. Trưởng hoàng tử thường xuyên mang ta đến Vĩnh Phúc Cung để thỉnh an nương nương. Cẩn Phi nương nương biết ta là hài tử mồ côi mẫu thân nên đối xử với ta rất tốt, hỏi han ân cần, xem ta như nhi tử mà đối đãi. Ta cảm thấy nàng là người tốt nhất trong cung này, thậm chí là tốt nhất trên thế giới này. Mặc dù không nói ra, nhưng trong lòng ta đã xem Cẩn Phi nương nương là mẫu thân, Trưởng hoàng tử là huynh trưởng. Ta kính bọn họ, yêu thương bọn họ, hy vọng cả đời ta đều đặt lên người bọn họ”

Nguyên lai là như vậy, khó trách Lôi Hổ đối đãi với Cẩn Phi khẩn trương lẫn cung kính, “Nhưng ta nghe nói Trưởng hoàng tử đã… ”

“Đúng vậy”, thời điểm nói ra hai chữ này, một hán tử bảy thước cao như hắn lại rơi lệ, “Lúc ta được mười bốn tuổi, Hoàng Thượng ngã bệnh nặng nên Trưởng hoàng tử muốn đến Tướng Quốc Tự để cầu phúc, kết quả giữa đường bị ngã ngựa… Lúc ấy, ta cảm giác trời đất đều sụp đổ, nương nương thương tâm quá độ, nhưng lúc ấy Hoàng Thượng đang bệnh nên chiếu theo quy củ trong cung không được phát ra tiếng khóc, vậy nên nương nương chỉ có thể tránh trong cung của mình mà khóc ba ngày ba đêm, thanh quản của nàng chính là vì khóc mà bị rách. Sau lại nghe nói Hình Bộ truy cứu tội thất trách của ta, nương nương đã cố nén bi thống ra ngoài thay ta giải vây. Từ đó về sau, thân thể của nương nương càng ngày càng suy sụp, người cũng trầm lặng ít nói hơn. Ta biết, trong lòng nàng vô cùng nhớ thương Trưởng hoàng tử. Có đôi khi nghĩ… nếu người ngã ngựa là ta thì tốt biết bao… thà rằng người chết là ta”

Nguyên lai người nàng nhìn xuyên thấu qua Lôi Hổ lại là con trai của chính mình! Một khi Lôi Hổ đã đối đãi với nàng như vậy, xem ra muốn động nàng cũng không có khả năng. Hơn nữa, nàng không tìm ta gây phiền toái, muốn xuống tay cũng không có lý do a, chỉ có thể tiếp tục chờ.

“Thiên không quản phong vân, ngươi nghĩ thoáng một chút đi! Cũng may Cẩn Phi nương nương đủ kiên cường, có thể sống đến ngày hôm nay!”, Ta thật sự không có tâm tư đồng tình với hắn. Vốn là một chuyện cảm động như vậy nhưng ta không tìm thấy nửa điểm cảm thán. Ta thật sự ác độc vậy sao? Có lẽ!

“Đúng vậy, Cẩn Phi nương nương là người rất kiên cường”, hắn đưa lưng xoay người trộm lau nước mắt, khẩu khí tự hào tuyệt đối, “Cùng là Hoàng Phi, nhưng Nhu Phi nương nương chỉ sợ không nhịn được”

“A, là sao?”, tại sao lại xuất hiện thêm một vị Nhu Phi? Dường như ta đã nghe nói qua, hiện tại đây là vị phi tần được sủng ái nhất trong cung.

“Thanh Nguyệt, chúng ta cũng đừng đứng như vậy nữa, ngồi xuống đi, ta sẽ nói cho ngươi nghe”

“Được”, dù sao cũng nhàn rỗi, có chuyện xưa nghe cũng tốt. Đúng lúc ấy, ta nhìn thấy tại ngọn giả sơn cách đó không xa lộ ra một mảnh vải nhỏ màu hồng nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất. Ta cười lạnh, quả nhiên… nữ tử nội cung tâm cơ dù sâu nhưng cũng có hạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK