Anh đi bộ ra ngoài.
" Duệ thiếu, đi sớm vậy ..." Sở Phi Phàm cau mày và đi theo.
Sơ Phi Phàm đi bên cạnh anh, tốc độ của Tề Duệ hơi nhanh, như thể anh không có tâm trạng tốt, và họ đi thang máy đến bãi đậu xe ngầm của câu lạc bộ tư nhân.
"Duệ, cậu thực sự không thử một loại thuốc mới à? Tôi đã thật vất vả để mang về cho cậu một bình ..."
Tề Duệ phớt lờ lời nói của anh ta một cách trực tiếp và nói nhẹ nhàng: "Đến bệnh viện tư nhân."
"Làm gì ở bệnh viện muộn vậy?"
Tề Duệ không trả lời anh ta,Sở Phi Phàm nhìn anh ta thở dài, người đàn ông này thực sự không quan tâm mạng sống của mình, lại còn đem anh như là tài xế mà sai bảo.
Chiếc xe đang chạy trơn tru suốt chặng đường, Sơ Phi Phàm đột nhiên nghĩ ra điều gì đó và hỏi: "Tuần trước tôi nghe nói có chuyện gì đó xảy ra với bữa tiệc đính hôn của em họ cậu. Cậu đã phong tỏa tin tức , đó là chuyện gì vậy ... "
"Nó không liên quan gì đến cậu!" Tề Duệ nói với giọng nói khó chịu.
Sở Phi Phàm nhướn mày và nhìn anh ta. Phản ứng lớn như vậy phải là một cái gì đó ...
Khuôn mặt của Tề Duệ âm trầm. Khi nghĩ đến bữa tiệc đính hôn ngày hôm đó, lập tức nghĩ tơi bị Mộ Tư Nguyệt mắng.Dám mắng anh không sống cực khổ bao giờ, lại còn không nguyện ý cưới anh...
SỞ Phi Phàm tìm thấy biểu cảm của Tề Duệ với sự giận dữ mỏng manh trong gương chiếu hậu. Anh ta có vẻ tức giận nhưng không rõ ràng ...
"Đang nghĩ gì vậy?" Sở Phi Phàm tò mò nói.
Tề Duệ khẽ cau mày, anh suy nghĩ một lúc, ngước mắt nhìn Sở Phi Phàm ở ghế lái.
"Tôi đã kết hôn." Tề Duệ đột nhiên nói, với một giọng điệu nhẹ mà không có nhiều cảm xúc, như thể nói rõ vấn đề của người khác.
"Cái gì! Cậu đã kết hôn, thật sự là thế sao?"
Nhưng Sở Phi Phàm sợ hãi, tay và chân anh ta bối rối, anh ta ré lên - vội vàng quay người, gần như xém lái xe vào cái cây phía trước.
"Tề Duệ đừng có đùa như vậy khi tôi lái xe ..." Sở Phi Phàm phàn nàn.
"Việc lớn như vậy? Tôi không thể nhận được bất kỳ tin tức nào, ,với lại tôi mới thấy An Dĩ Nhu ở Berlin ngày hôm qua,cậu không lấy cô ấy sao ..."
Khi Tề Duệ nghe tên An Dĩ Nhu, biểu hiện của anh quá phức tạp và anh nói thêm: "Nữ nhân ấy đang mang thai con tôi ..."
"Mang thai con của cậu?" Đôi mắt của Sở Phi Phàm đầy hoài nghi.
Tề Duệ mỉm cười không rõ ràng, "người thừa kế tiếp theo của tập đoàn ..."
"Cậu đã kết hôn, nhưng người cậu kết hôn không phải là An Dĩ Nhu?" Sở Phi Phàm ngạc nhiên, và lập tức quay lại nhìn phía sau xe.
"Bởi vì người phụ nữ đang mang thai?Ông nội liện muốn cậu cưới cô ấy? Tề Duệ, cậu bị ép buộc phải cưới đúng không?"
Sự thúc giục của ông Tề ,anh đã nghe nói từ lâu. Người thừa kế luôn là điều đáng lo ngại nhất ở ông.Cho nên điều này là có khả năng
SỞ Phi Phàm cảm thấy hơi kỳ lạ, vì theo hiểu biết của anh, Tề Duệ không thể hiếu thảo như vậy,Tề lão gia đem một vài tiểu thư danh tiếng lên giường hắn nhưng đều bị hắn ném ra ngoài
"Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, cưới ai cũng vậy." Tề Duệ lạnh lùng nói.
"Thế còn An Dĩ Nhu ..." Giọng của Sỏ Phi Phàm vẫn hơi ngạc nhiên. Một An Dĩ nhu đã ở với Tề Duệ được bốn năm, và anh gần như xác định rằng An Dĩ Nhu sẽ là cô dâu của Tề Duệ
Tề Duệ nhắm mắt lại, và lờ anh đi.
Sở Phi Phàm không hiểu. Tề Duệ đột nhiên cưới một người phụ nữ lạ chỉ vì người thừa kế?
"Người phụ nữ đó là ai ..." Sở Phi Phàm đỗ xe ở lối vào của bệnh viện, nhìn Tề Duệ sải bước về phía bệnh viện nội trú, và anh ta rất tò mò.
"Duệ thiếu." Tề Duệ vào bệnh viện, và vệ sĩ đẩy cửa cho anh ta.
Phòng bệnh lớn, anh bước vào từ từ, đi qua phòng khách nhỏ, và đến bên giường, nhưng chiếc giường trống rỗng.
Người đâu?
Nhìn đồng hồ trên tường. 11 giờ tối,Mộ Tư Nguyệt còn chưa ngủ?
Anh nhìn quanh một vòng, và định quay sang gọi y tá để hỏi, nhưng lúc này, một câu cảm thán quen thuộc đột nhiên phát ra từ hướng phòng tắm, "Ah-"
Đôi đồng tử của Tề Duệ khẽ nheo lại, chạy về hướng âm thanh, và vội vàng đạp mở cửa phòng tắm...
Danh Sách Chương: