• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Rice ☘

"Cô... không sao chứ? "

Sở Phi Phàm đang muốn đẩy cửa đi vào, lại kinh ngạc nghe được Mộ Tư Nguyệt cư nhiên ở trước mặt Tề Duệ nhắc tới nghĩa trang Tương Nghi, không thể nghi ngờ Mộ Tư Nguyệt bị Tề Duệ đuổi ra.

"Tề Duệ không thích người khác nhắc tới bệnh của hắn, càng không thích nghe được chuyện về nghĩa trang tương nghi, coi như cô cảm thấy Tề Duệ đối xử với cô tương đối đặc biệt, tốt nhất đừng phạm phải cấm kỵ của hắn..."

Sở Phi Phàm cùng Mộ Tư Nguyệt lướt qua nhau, anh nhướng mày liếc cô một cái, thanh âm ý vị không rõ dặn dò một câu.

Mộ Tư Nguyệt vốn không hiểu sao tự dưng bị Tề Duệ rống lên, tâm tình nhỏ không thoải mái, hiện tại nghe được họ Sở này dặn dò, cảm giác này thật giống như châm chọc cô không biết tự lượng sức mình.

Mộ Tư Nguyệt tức giận, hai tròng mắt toàn là tia tức giận nhìn chằm chằm anh, muốn mở miệng phản bác.

Bất quá suy nghĩ một chút, cẩu bằng hữu này của Tề Duệ cũng không phải là người tốt gì, lười nói với anh ta, quay đầu, trực tiếp rời đi.

Sở Phi Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Mộ Tư Nguyệt, không hiểu sao trong nháy mắt thất thần, thẳng đến khi trong phòng làm việc của Tổng giám đốc truyền đến thanh âm lạnh như băng mới khiến anh chợt phục hồi tinh thần lại.

" Mau đi vào, đóng cửa lại!" thanh âm Tề Duệ âm lãnh, nghe xong liền biết tâm tình hắn không tốt.

"Mộ Tư Nguyệt cô ấy..." Sở Phi Phàm nhìn về phía bóng dáng phía sau, anh cảm giác Mộ Tư Nguyệt này rất vô tội.

Tề Duệ nhìn qua khe hở của rèm cửa sổ thủy tinh nhìn thoáng qua nữ nhân ngoài cửa, biểu tình phức tạp, thanh âm bình tĩnh, "Đừng nhắc đến cô ta! "

Sở Phi Phàm nhún nhún vai, không nói nhiều, Mộ Tư Nguyệt sao lại tự dưng lại nhắc tới nghĩa trang Tương Nghi với Tề Duệ, đây quả thực chính là chạm vào đại kỵ của Tề Duệ.

Trong phòng làm việc Tổng giám đốc rộng rãi lại có chút yên tĩnh quỷ dị, Tề Duệ ngồi trên sô pha, hai chân tao nhã gác lên nhau, tay phải cầm một văn kiện xem xét, nhưng lại có chút không quan tâm.

Đột nhiên hắn ngẩng đầu, dư quang nhìn thoáng qua Sở Phi Phàm, giống như là đang do dự, đôi môi mỏng khẽ nhếch dường như rất tùy ý hỏi một câu, "Chuyện tối hôm qua tra được thế nào? "

"Chuyện tối hôm qua?" Sở Phi Phàm vẫn luôn nhàm chán lướt wechat ngẩng đầu lên, có chút không kịp phản ứng, "Tối hôm qua chuyện gì? "


Khuôn măt lạnh lùng của Tề Duệ trầm xuống, giống như vô cùng bất mãn, quát lớn một tiếng, "Tối hôm qua hộp đêm Hào Quang thành phố C, chuyện Mộ Tư Nguyệt! "

Sở Phi Phàm bị anh rống lên kinh ngạc sửng sốt một chút, lập tức vô cùng phiền muộn, không phải vừa nói không được nhắc tới cô ta sao?

...

"Đừng nhắc tới anh ta!" Mộ Tư Nguyệt vừa mới trở lại Tề gia, cả người oán khí ngút trời.

Tề lão gia ngồi ngay ngắn trên sô pha đại sảnh, nhấp một ngụm trà, thấy Mộ Tư Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn phi thường thối, thảnh thơi mở miệng, "Trước măht Tề Duệ nhắc tới chuyện nghĩa trang, bị hắn rống? "

Mộ Tư Nguyệt nheo mắt lại, cô cảm giác lão đầu này chính là cố ý để cô giẫm lên mìn của Tề Duệ, âm hiểm!

"Còn tưởng rằng Tề Duệ đối xử với cô tương đối đặc biệt..." Tề lão gia buông chén xuống, ngữ khí mang theo cảm thán.

"Tề Duệ đối xử với con đặc biệt, chính là đặc biệt thích nhìn con xui xẻo, tính tình rách nát của anh ta..." Mộ Tư Nguyệt tồn đọng một đống oán khí.

Tề lão gia đột nhiên cắt ngang lời cô, "Tính cách trước kia của Tề Duệ không phải như vậy..."

"Duệ thiếu khi còn bé đối đãi với mọi người đều ôn hòa quan tâm, tính tình nội liễm còn có chút thẹn thùng..." quản gia ở một bên cũng mở miệng nói.

Mộ Tư Nguyệt nghe xong mặt liền đơ, làm sao có thể, khối băng âm lãnh Tề Duệ kia lại còn có thể thẹn thùng?

"Từ sau khi cha Duệ thiếu qua đời..." Sắc mặt quản gia có chút đau đớn.

"Sau đó tính tình Duệ thiếu đại biến, lãnh ngạo xa cách tất cả mọi người, trước kia hắn cho dù biết mình bị bệnh bẩm sinh cũng sẽ tích cực phối hợp dùng thuốc, nhưng hiện tại ngay cả thuốc cũng không muốn đụng vào, giống như là đối với hết thảy đều không sao cả..."

Nói xong ánh mắt quản gia cúi đầu ý vị không rõ nhìn Mộ Tư Nguyệt, ngữ khí cũng trầm trọng vài phần, "Thiếu phu nhân, Duệ thiếu lại đối với người cảm thấy hứng thú, người có thể bình tĩnh nói chuyện với cậu ấy, chúng tôi thực sự lo lắng cho cậu ấy. "

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác của Mộ Tư Nguyệt giống như có chút không kịp phản ứng, mà Tề lão gia trên sô pha nghiêm mặt, sắc mặt nặng nề lộ ra lo lắng.

Mộ Tư Nguyệt nhớ tới bộ dáng đáng sợ của Tề Duệ khi phát bệnh, một nam nhân như Tề Duệ, anh cư nhiên sẽ kêu đau, chắc là đau đầu muốn nứt ra, bệnh đến mức như vậy vì sao vẫn không chịu dùng thuốc.


"Nghĩa trang?" Mộ Tư Nguyệt suy đoán mở miệng, "Gia gia, ông bảo con hẹn Tề Duệ đến nghĩa trang Tương Nghi, không phải là nơi an táng của cha Tề Duệ chứ? "

"Tề Duệ cùng cha nó tình cảm cực sâu, hiện tại ngay cả đi nghĩa trang tế bái cũng không muốn đi, chúng ta cũng không biết rốt cuộc làm sao..."

Tề lão gia đột nhiên đứng lên, đi thẳng về phía hậu hoa viên, quản gia lập tức hầu hạ ở bên trái ông, Mộ Tư Nguyệt cũng đi theo, Tề lão gia đi tới trước ao nhỏ nhân tạo, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cá rồng đỏ đang bơi trong ao.

"Tề gia nội tình thâm hậu, mỗi người đều là thiên chi kiêu tử, bất quá Tề Duệ vẫn phi thường chói mắt như trước, vô luận là âm nhạc quyền kích, quan hệ xã hội, tài chính nó đều có thể đạt được thành tích hạng nhất, tốt nghiệp năm 17 tuổi liền tiến vào tập đoàn DM theo cha học tập nghiệp vụ công ty, năm 18 tuổi cha nó qua đời, chính thức tiếp nhận tập đoàn..."

Mộ Tư Nguyệt biểu tình có chút kinh ngạc, không nghĩ tới khối băng Tề Duệ lợi hại như vậy, ngoại trừ là nhà tư bản hấp huyết quỷ, ngay cả giải thưởng violin quốc tế cũng giành được, hắn chơi violin khẳng định đặc biệt đẹp trai.

Mộ Tư Nguyệt lần đầu tiên nghe Tề lão gia nói về Tề Duệ, cô thậm chí có thể nghe được Tề lão gia trong giọng nói có một phần kiêu ngạo, gia gia tuy rằng cả ngày mắng Tề Duệ, nhưng kỳ thật ông vẫn luôn lấy Tề Duệ làm niềm tự hào.

"Tư Nguyệt," Tề lão gia xoay người, đồng tử mang theo nghiêm túc, "Vô luận Tề Duệ đối với con làm cái gì, con phải tin tưởng bản tính nó không xấu, ít nhất phải tin tưởng nó sẽ không thương tổn con, ngàn vạn lần đừng phản bội nó. "

Khuôn mặt ngơ ngác của Mộ Tư Nguyệt, có chút mờ mịt, phản bội anh? Tề Duệ mỗi lần đều đuổi cô đi, hắn căn bản là ghét bỏ bài xích cô.

" gia gia, Tề Duệ, anh ấy là bị bệnh gì vậy?" Mộ Tư Nguyệt đột nhiên mở miệng hỏi một câu, cô vẫn luôn đặc biệt tò mò.

Ánh mắt lão nhân thâm trầm nhìn cô, "Chờ một ngày nào đó nó nguyện ý tự mình nói cho con..."

Mộ Tư Nguyệt nghe Tề lão gia cùng quản gia nói chuyện về Tề Duệ trong quá khứ xong, cô liền hiếu kỳ, trở về phòng ngủ lén lút lật đồ đạc cá nhân của Tề Duệ.

"Cô đang làm gì vậy?" Đột nhiên phía sau truyền đến một thanh âm lạnh lùng.

Mộ Tư Nguyệt chột dạ, quay đầu lại, kéo ra nụ cười cứng ngắc, "a, anh đã trở lại, hôm nay bác Phương hầm vây cá mập hương vị không tệ, có muốn kêu người múc cho anh một chén hay không. "

Tề Duệ đánh giá cô từ trên xuống dưới, ngược lại không chú ý cô đang lật cái gì, đôi mắt lạnh như băng xưa nay ẩn chứa một phần trầm tư phức tạp, do dự trong chốc lát, "Mộ Tư Nguyệt, hôm nay tôi..." ngữ khí của anh có chút kỳ quái.

"Làm gì."


Mộ Tư Nguyệt tùy ý đáp một câu, lén lút đem một album ảnh tìm được đá xuống dưới gầm giường.

"Không có gì!"

Phanh một tiếng! nương theo thanh âm có chút tức giận của Tề Duệ, cửa phòng lại bị người ta hất lên.

"Người này thật sự rất khó ở chung." Mộ Tư Nguyệt nhìn chằm chằm cánh cửa bị hất lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận.

Nhìn thấy anh đã rời đi, cô ngồi xổm xuống, móc album ảnh ra, xốc lên một trang, hai tròng mắt Mộ Tư Nguyệt nhất thời phát sáng, "Tiểu quỷ phấn nộn non nớt này chính là Tề Duệ khi còn bé sao..."

Mộ Tư Nguyệt lật xem từng trang ảnh, nhìn Tề Duệ mặt mỉm cười, cô có chút kinh ngạc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mới khiến Tề Duệ trở nên lạnh như băng xa cách như vậy.

Đột nhiên động tác trên tay Mộ Tư Nguyệt dừng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn một tấm ảnh đôi trong đó, thiếu niên cầm một chiếc cúp trên tay đứng bên cạnh một người đàn ông trung niên nho nhã anh tuấn, trên mặt hai người đều mang theo vẻ tươi cười.

"Thoạt nhìn Tề Duệ cùng cha anh ta tình cảm rất tốt, " Mộ Tư Nguyệt nhíu mày, lẩm bẩm, "Nhưng vì sao hiện tại ngay cả nghĩa trang cũng không muốn đi..."

Cô tận mắt nhìn thấy bộ dáng kinh hãi của Tề Duệ vung quyền đánh người, hắn thật sự là một người âm u vô tình như vậy?

Mộ Tư Nguyệt nghĩ mình thường xuyên bị Tề Duệ rống lên, đáy lòng càng thêm tức giận, "Không chừng bản tính của anh ta lãnh huyết vô tình như thế..."

Cúi đầu vừa tiếp tục lật xem album, vừa oán giận.

nhưng Mộ Tư Nguyệt không biết, lúc này tay phải Tề Duệ đang bưng một chén canh vây cá mập đứng ở ngoài cửa phòng, anh rõ ràng nghe được cô oán giận, nhất là một câu bản tính kia...

Bành! Tề Duệ đem chén canh vây cá mập trên tay nặng nề đặt trên mặt bàn, khuôn mặt lạnh lùng không có nửa điểm biểu tình, xoay người liền bước nhanh ra ngoài cửa.

Bác Phương nhìn canh vây cá mập trên mặt bàn một cái, lập tức nghi hoặc ngẩng đầu hướng bóng lưng Tề Duệ hô một câu, "Duệ thiếu, canh này không phải là muốn cho thiếu phu nhân sao? như thế nào lại..."

Tề Duệ không trả lời nàng, chỉ là bà rõ ràng cảm giác được khí tức âm lãnh của Tề Duệ, tâm tình hắn rất tệ.

"Lúc trước rõ ràng nói tự mình đưa canh cho thiếu phu nhân..." Bác Phương cảm thán một tiếng, thật không biết Duệ thiếu đang suy nghĩ cái gì, tâm tư của anh thật sự rất khó hiểu.

"Tề Duệ mấy ngày nay xảy ra chuyện gì, tôi có đắc tội anh ta sao?" Mộ Tư Nguyệt dù chậm chạp thế nào cũng cảm giác được phía sau lưng có một cỗ băng hàn.

Ông nội vẫn giáo dục cô, để cho cô cùng Tề Duệ hảo hảo trao đổi, trao đổi cái rắm, Tề Duệ bộ dáng lạnh lùng cả người lẫn vật chớ nên đến gần, Mộ Tư Nguyệt ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có, Tề Duệ căn bản không để ý tới cô.


Thư phòng của Tề Duệ nằm cách vách phòng ngủ, Mộ Tư Nguyệt chưa từng đi vào, nhìn dưới khe cửa thư phòng lộ ra ánh sáng, đã là ngày thứ năm, hắn năm ngày nay vẫn ở thư phòng qua đêm không có trở về phòng ngủ.

Mộ Tư Nguyệt đứng ở ngoài cửa thư phòng, tay có chút chần chờ nắm tay cửa, "Hình như anh ta rất bận rộn, hiện tại quấy rầy anh ta có thể sẽ bị đuổi ra ngoài..." Âm thầm lẩm bẩm một tiếng, cuối cùng vẫn lấy dũng khí gõ cửa phòng.

Nhưng trong thư phòng không có ai trả lời, Mộ Tư Nguyệt biểu tình có chút không được tự nhiên, ông nội vẫn lẩm bẩm muốn cô chủ động quan tâ m đến chồng của mình, nhưng rất rõ ràng chồng của cô ghét bỏ cô.

"Tề Duệ, tôi có thể tiến vào hay không, gia gia bảo tôi..." Mộ Tư Nguyệt nhỏ giọng nói chuyện với cánh cửa, tay phải khẽ vặn cửa một cái, vụng trộm thò một cái đầu nhìn vào bên trong.

Không có ai cả?

Mộ Tư Nguyệt đem một đôi mắt hổ phách lưu ly nhìn quanh thư phòng rộng rãi này một vòng, thư phòng trống rỗng, máy tính vẫn bật như trước, ánh đèn sáng trưng, lại không phát hiện người.

Trong lúc bất chợt Mộ Tư Nguyệt giống như là nghĩ tới cái gì đó, bước nhanh đi vào, không phải giống như lần trước lại phát bệnh chứ.

"Tề Duệ..." cô khẽ gọi một tiếng.

"Ai cho cô tiến vào!" Nhưng mà lúc này bên kia phòng tắm truyền đến một thanh âm không vui.

Mộ Tư Nguyệt nhìn anh mặc áo choàng tắm, tóc ngắn có chút ướt sũng, rõ ràng vừa rồi anh đang tắm rửa.

Thấy vẻ mặt nàng ngơ ngác nhìn mình, Tề Duệ khẽ hạ lông mi, "Tìm ta có chuyện gì? "

"Cô không phải rất sợ tôi sao?!" thanh âm Tề Duệ lộ ra một phần khàn khàn bất thường, trầm giọng không hiểu sao nói một câu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác của Mộ Tư Nguyệt có chút không rõ vì sao anh đột nhiên nói như vậy, bất quá cô chú ý tới khuôn mặt lạnh lùng của anh có chút ửng hồng.

"Tề Duệ, có phải thân thể anh không thoải mái hay không?" cô hỏi rất tự nhiên.

"không liên quan đến cô, đi ra ngoài!"

Tề Duệ nghiêm mặt, giống như không muốn nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch này của cô, tiến lên túm lấy cô kéo ra ngoài cửa.

"Tề Duệ, ta có việc muốn..." Mộ Tư Nguyệt xoay người giãy dụa một chút, hất tay anh ra muốn tiếp tục nói tiếp, nhưng lời còn chưa nói hết...

"a —— tôi, tôi không phải cố ý!" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK