• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Ngô Thi đi ra, ba người lên taxi.

Nhà hàng không gần, phải đi một đoạn ngắn. Lê Phù ngồi ở ghế sau cạnh Ngô Thi, thỉnh thoảng lén liếc Châu Ánh Hi mấy lần, tâm trạng cô rối loạn đến tê liệt, cố nhớ lại chuyện “vết cắn” nhưng không có chút ấn tượng nào. Tuy nhiên vị trí đặc biệt như kia, anh không thể tự cắn được, cũng không thể nào là dấu vết do Tiểu Bao Phù cắn, cho nên thật sự có thể là chứng cứ chứng minh cô say rượu nghịch ngợm.

Mà đoạn ký ức cô thiếu này, lại khắc sâu trong đầu Châu Ánh Hi.

Tối hôm qua, thời điểm Lê Phù tiễn bạn bè đi, cô đã uống được kha khá, đi đường cũng thất tha thất thểu, miệng cũng là nói linh ta linh tinh. Châu Ánh Hi thấy thế, vội vàng đi ra từ ban công, chỉ thấy cô nằm sấp trên giường trong phòng ngủ, không ngừng nhắn tin cho Ngô Thi.

Lúc thì tin nhắn thoại, lúc thì gõ chữ.

“A Thi à, hình như tớ chọc phải Châu Ánh Hi rồi.”

“Làm sao bây giờ, tớ cảm thấy có thể anh ấy sẽ làm thật, cậu nghĩ cách giúp tớ đi. Tớ nên làm thế nào để thoát khỏi anh ấy đây.”

“Anh ấy đáng sợ quá, cậu biết đó, tớ không thích nhất là những tên đàn ông quấn người.”

“Cứu tớ, cứu tớ, đi mà.”



Liên tiếp 7, 8 tin nhắn thoại mạnh mẽ lên án đầy oán giận được gửi đi.

Đương sự Châu Ánh Hi đứng cạnh cửa, nghe từng câu từng chữ, cho đến khi anh phát hiện Lê Phù ấn dạ dày muốn nôn. Nên anh đỡ cô đến nhà vệ sinh, cô ngồi xổm cạnh bồn cầu, nôn thật.

Lúc này Lê Phù đã không phân biệt rõ người bên cạnh là ai, chỉ biết là ở trong nhà mình, cô có cảm giác an toàn.

Vốn dĩ Châu Ánh Hi định đỡ cô ngồi xuống ghế, không ngờ cô lại ôm chặt lấy anh như gấu Koala, anh vỗ vỗ lưng cô, bảo cô ngồi xuống, nhưng nói gì cô cũng không ngồi. Cuối cùng không còn cách nào, anh chỉ có thể để cô treo trên người mình. Sau đó anh làm ướt khăn lông, vắt khô, dịu dàng lau mặt thay cô, khóe miệng và sợi tóc bị dính chất nôn.

Lau xong, Châu Ánh Hi lại ôm Lê Phù về phòng.

Mùi rượu đầy người cô khiến cho phòng ngủ gai mũi, Châu Ánh Hi suy nghĩ một chút, mở tủ quần áo ra, lấy từ trong ra một bộ áo ngủ tơ lụa màu hồng nhạt, anh đặt lên giường trước, sau đó vỗ vỗ mặt cô, bảo cô tự mình thay áo ngủ.

Lê Phù nặng nề nâng đầu, nặng nề động người, chậm rãi cởi quần áo.

Toàn bộ quá trình Châu Ánh Hi đều quay mặt sang một bến, đến lúc cô gọi anh đưa áo ngủ cho cô, anh mới kinh ngạc phát hiện, cô mở party ở nhà, lại tùy ý đến mức không mặc áo ngực.

Tiếng thở dốc cực trầm kia, rõ ràng, anh không vui.

Sau đó, Lê Phù thay áo ngủ, phần ngực là ren đính đá, bầu ngực sữa trắng nõn gần như lộ ra bên ngoài, còn có quầng vú màu hồng phấn, kích động dục vọng trong cơ thể Châu Ánh Hi.

Đột nhiên, cô ngồi dậy, coi Châu Ánh Hi như đối tượng công kích, nắm cổ áo sơ mi của anh không buông, anh nhào vào người cô. Dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, cô bị đè đến thở dốc, mượn men say, cô lại đẩy anh ngã xuống dưới thân mình.

Có thể là nghĩ tới chuyện vô cùng tức giận, Lê Phù ngồi lên người Châu Ánh Hi, hung hăng cắn vài cái vào cổ anh.

“Phiền chết đi được…”

“Châu Ánh Hi, cái tên phiền phức này…”

Cô uống say, giọng nói hiếm khi nũng nịu.

Như có thể vắt ra nước.

Châu Ánh Hi ngồi trong xe, vô thức cúi đầu cười nhẹ, những hình ảnh kích thích phía sau vừa hiện lên, anh đang muốn hồi tưởng lại lần nữa thì lại bị tiếng nhắc nhở của tài xế cắt đứt.

Họ đã đến nơi, Đàm Tự đang vẫy tay nghênh đón ở bên ngoài.



Đàm Tự đặt nhà hàng Quảng Đông, là một nhà hàng tư nhân cao cấp, ông chủ từng là khách hàng của anh ấy, quan hệ rất thân thiết. Thật ra gia cảnh của anh ấy cũng rất ưu việt, công ty của ba mẹ từ lâu đã đưa ra thị trường Hồng Kông, bản thân lại mở một văn phòng luật người Hoa, bỏ qua cuộc sống riêng tư của anh ấy, cũng xem như một nhân vật có uy tín.

Anh ấy nhiệt tình ga lăng tiếp đón hai quý cô.

Có Ngô Thi và Đàm Tự ở đây, sẽ không sợ tẻ nhạt.

Suốt bữa cơm đều là hai người họ tôi đưa anh đẩy, còn có chút nói năng bốp chát không phân cao thấp.

Ngoại trừ Châu Ánh Hi trầm mặc ít nói ra, Lê Phù luôn sinh động cũng trở nên yên tĩnh lạ thường, tâm tư hoàn toàn không đặt ở bữa ăn, thức ăn trong bát chưa động được hai miếng.

Chỉ cần ngẩng đầu nhìn anh một cái, cô lại rơi vào vòng tìm kiếm ký ức luẩn quẩn.



Sau khi kết thúc bữa ăn, Ngô Thi dẫn đầu, đưa mọi người đến quán bar quen thuộc.

Một quán bar ẩn dưới lòng đất không khí rất trong lành, hoàn cảnh rất xứng đôi với Cambridge, tường nâu ghế xanh, theo phong cách cổ kính có chút cũ kỹ. Phía trước là một sân khấu nhỏ, nhạc sĩ đội mũ nồi đang đánh đàn, thổi saxophone.

Ông chủ là một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi người Luân Đôn, rất thân quen với Ngô Thi, cố ý giữ lại cho cô ấy một phòng nhỏ. Trước khi đi còn nói, đơn hàng tối nay miễn phí toàn bộ, còn ga lăng tặng cô ấy một nụ hôn.

Cảnh này vừa khéo bị Đàm Tự bắt gặp, anh ấy lạnh lùng ngồi trên ghế.

Thừa biết Ngô Thi khó khống chế, chỉ là anh ấy không nghĩ tới, duyên phận với đàn ông của cô ấy có thể tốt đến mức này.

Lê Phù nhìn người đàn ông đẹp trai vài lần, vỗ Ngô Thi: “Anh ta chính là ông chủ quán bar theo đuổi cậu mà tháng trước cậu nói đấy hả?”

Ngô Thi cầm menu rượu gật đầu: “Ừ, nhưng tớ từ chối.”

Lê Phù kinh ngạc: “Từ chối, còn miễn phí cho chúng ta?”

“Cưng à, đây chính là bản lĩnh của tớ.” Ngô Thi vỗ vỗ má Lê Phù, sau đó đẩy menu rượu tới bên tay Châu Ánh Hi: “Thầy Châu, gọi rượu đi.”

Đàm Tự bị phớt lờ cướp lấy menu rượu, tranh giành chút cảm giác tồn tại: “Thầy Châu rất ít khi đi bar, tôi gọi giúp cậu ấy.”

Hai mắt anh ấy vẫn chăm chú nhìn Ngô Thi, trong ánh sáng tối tăm, không phải tia lửa, mà là so đo.

Cô ấy không thèm để ý, hoàn toàn không để người đàn ông trước mặt vào mắt.

Không gian quán bar nhỏ, đám người tụm lại một chỗ tự nhiên sẽ thành lò sưởi.

Ngô Thi ngại nóng cởi áo khoác, bên trong là áo hai dây màu đen cúp ngực lộ lưng, khiến Đàm Tự đối diện nhìn đến ngây người, cặp mắt kia chỉ hận không thể khảm vào trong thân thể cô, dường như là khó kiềm chế cơn khát nuốt vài cái. Không còn cách nào, ai bảo cô ấy hoàn toàn phù hợp hình mẫu lý tưởng của anh ấy chứ, trông không có tiền đồ cũng là bình thường.

Lê Phù cũng nóng, cô tiện tay cởi áo cardigan, tuy rằng áo hai dây màu trắng bên trong không lộ bằng, nhưng cũng che không kín đáo, xương quai xanh xinh đẹp, cổ và vai đều nhìn thấy không sót chỗ nào. Cô nhẹ nhàng vén sợi tóc ra sau vai, lúc khom lưng lấy ly rượu, khe ngực thoắt ẩn thoắt hiện.

Sắc mặt Châu Ánh Hi mới nãy còn ôn hòa, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo.

Lời anh muốn nói bị lý do không có thân phận này đè xuống.


Sau khi gọi rượu xong, Ngô Thi hàn huyên một lúc để làm nóng bầu không khí, nhưng lần này cô ấy có mục đích, rất nhanh đã đi vào vấn đề chính, nói chỉ uống rượu không chơi trò chơi thì thật vô vị, Đàm Tự hỏi chơi cái gì, cô ấy nói không nhiều người, chơi trò đơn giản nhất, oẳn tù tì.

Chỉ là một trò chơi thả lỏng thôi, tất cả mọi người đều không có ý kiến.

Vòng thứ nhất là Ngô Thi và Đàm Tự, người thắng là Ngô Thi, cô ấy phạt Đàm Tự rên.

Đối với người khác có thể cô ấy sẽ giữ ý tứ, nhưng đối với một tên lăng nhăng tự cao tự đại, cô ấy không cảm thấy cần phải khách khí, chơi lớn chút để mọi người giải trí cũng không tồi.

Lê Phù wow một tiếng, chuẩn bị xem kịch.

Châu Ánh Hi nghiêng người về phía trước, ho một tiếng ra hiệu: Nhanh lên.

Đàm Tự ghé tai Châu Ánh Hi, hạ giọng: “Có người mình thích là khác ngay, Châu Ánh Hi, tớ chưa từng thấy cậu lẳng lơ như vậy, tốt nhất cậu đừng có thua.”

Châu Ánh Hi không lên tiếng, nhấp một ngụm cocktail.

Là một tay chơi lão luyện, sao Đàm Tự thẹn thùng được, anh ấy chỉ hận không thể rên bên tai Ngô Thi.

Anh ấy nghiến răng, phát ra vài tiếng rên rỉ gợi cảm, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Ngô Thi: “Cô Ngô, còn muốn nghe tiếng kêu khác không?”

Ngô Thi liếc mắt sang một bên, bắt đầu vòng tiếp theo.

Vòng này là Lê Phù và Châu Ánh Hi, người thắng là Châu Ánh Hi.

Ngô Thi hỏi Châu Ánh Hi muốn trừng phạt Lê Phù thế nào, anh chỉ chỉ vào áo cardigan trên sofa nói: “Mặc áo vào.”

Lê Phù muốn phản kháng: “Nhưng tôi nóng.”

Châu Ánh Hi lạnh lùng nhướng mày: “Cược thua thì phải chịu.”

Hít một hơi, Lê Phù vẫn mặc áo cardigan vào.

Rất nhanh, cô đã nghe Ngô Thi ghé sau lưng mình nói một câu: “Tính chiếm hữu của thầy Châu mạnh ghê ấy, sợ cậu bị tên đàn ông khác thấy chút cảnh xuân.”

Lê Phù khó chịu nhấp một ngụm rượu, nhưng tạm thời cô nghĩ mà sợ, cố ý chọn một ly mojito (*) không cồn.

(*) Mojito: Một loại thức uống truyền thống của người Cuba, được tạo nên từ sự kết hợp giữa vị chua của chanh, vị ngọt của đường hoặc trái cây, mùi thơm hăng hắc của lá bạc hà và chút cay nồng của rượu Rum.

Sau hai ván, lại đến lượt Châu Ánh Hi và Lê Phù, lần này người thắng là Lê Phù.

Ngô Thi hưng phấn lặng lẽ giật dây cô: “Nói cái tớ bảo ấy, nhanh.”

Lúc nãy ở trên xe, Ngô Thi nói chuyện Wechat với Lê Phù, nói lát nữa buổi tối chơi trò chơi, nếu Châu Ánh Hi thua, cô bảo anh cho cô sờ cơ bụng 30 giây. Nhưng Lê Phù nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không ổn, cô không nghĩ đây là đang làm phước cho cô, ngược lại để cho Châu Ánh Hi trục lợi.

Thấy Lê Phù còn đang bồi hồi, Ngô Thi ôm vai Lê Phù, nói thẳng: “Tớ giúp chị em nghĩ ra một hình phạt tốt, ban đầu, lúc thầy Châu vừa gia nhập vòng tròn của chúng em, em đã chăm sóc thầy kha khá. Nhưng bây giờ thầy và chúng em càng ngày càng thân, chơi lớn chút, được không?”

“Chơi cái gì?” Châu Ánh Hi hỏi.

“Để Rachel chạm vào cơ bụng của thầy, thời gian là 30 giây, ok không?”

“Ok.”

Như Lê Phù dự đoán, quả nhiên Châu Ánh Hi không chút do dự.

Ngô Thi lại trốn sau lưng cô thì thầm: “Không phải cậu nói lúc nào cũng bị thầy ấy chiếm tiện nghi, chưa từng sờ vào người thầy ấy sao. Tới đi, bây giờ tới sờ cơ bụng thầy ấy, mặc kệ thầy ấy có thích hay không, cậu sờ trước đã rồi nói.”

Lê Phù không do dự nữa, dứt khoát đứng dậy, đi tới bên cạnh Châu Ánh Hi.

Cô nghĩ, nếu nhăn nhó ngược lại trông có vẻ như cô đang thẹn thùng, chi bằng hào phóng lên chút, coi như là đang đòi lại công bằng.

Hai người ngồi sát nhau, hai chân nhẹ nhàng cọ xát.

Châu Ánh Hi nhìn thẳng hai mắt Lê Phù, một tay cởi cúc áo, một cúc, hai cúc, hai ngón tay rõ ràng, ngay cả động tác cởi cúc áo cũng rất gợi cảm, âu phục rộng mở, anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi. Lúc này, Lê Phù đã có thể cảm nhận được khí nóng lan tràn từ người anh, xâm chiếm cảm giác an toàn của cô từng chút một.

Khi nút áo sơ mi thứ hai được cởi ra, tim của Lê Phù bỗng run lên, cho dù ánh đèn trong quán bar có u ám hơn đi nữa, cô vẫn thấy rõ đường cong cơ ngực, cơ bụng rõ ràng của anh, là cảm giác mạnh mẽ và hormone hoàn toàn không phù hợp với bề ngoài nhã nhặn của anh. Anh không cởi hết ra, để lại hai cúc, nếp áo sơ mi rất thẳng, chỉ có góc độ của cô mới có thể thấy sự nam tính bên trong.

Châu Ánh Hi dùng âm thanh trầm thấp nói: “Sờ đi.”

Lê Phù vô thức nhìn về phía trước, lại đối diện với ánh mắt nóng rực chiếm hữu của anh, cho đến khi bên tai cô nghe được anh lặp lại lời vừa nãy, cô mới thò tay vào trong áo sơ mi của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK