• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Một cái phong chuẩn ở giữa không trung liên tục lượn vòng, nhưng mà chung quy cũng không thể lướt lên trên lần thứ hai, cuối cùng đành phải hạ thẳng xuống mặt đất.

Lực chấn động mạnh như vậy tạo thành một cơn gió lốc lớn, khiến Na Sinh và Viêm Tịch dù cách hơn mười trượng cũng bị cuốn theo ngã lăn ra ngoài.
Phong chuẩn bị gãy cánh rơi xuống đất, đầu của chim gỗ bỗng nhiên mở ra, vài bóng người từ bên trong như viên đạn nhảy bắn ra ngoài, tản ra theo bốn phía chạy đi.
Một cái phong chuẩn khác từ trên bầu trời lao xuống sát mặt đất, bỏ xuống một sợ dây thừng dài, động tác mau lẹ, mấy người chiến sĩ Thương Lưu đế quốc nhanh chóng kéo thang dây, leo lên trên phong chuẩn, biến mất trong màn đêm đen.
” A…May mà bọn chúng lại bỏ chạy…” Na Sinh té ngã giữa một đám cỏ dài, nhìn phong chuẩn rời đi mà thì thào tự nói.

Cánh tay phải đau nhức đến mức cảm tưởng như đã đứt gãy, nửa người chết lặng, hoàn toàn không thể nhúc nhích – nàng thực sự không biết mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ bản thân chỉ là phất phất tay, sau đó bỗng nhiên có một cái gì đó rất lớn từ giữa không trung rớt xuống – điều đáng sợ chính là lúc nãy dường như không phải bản thân nàng điều khiển cánh tay.
Nàng chịu đựng đau nhức, muốn đứng lên kiểm tra thương thế của Viêm Tịch ở bên cạnh, nhưng mà mới vừa cử động người thì lần thứ hai lại bị mạnh mẽ đè xuống, bên tai nghe thấy tiếng quát chói tai: “Đừng nhúc nhích! Nằm úp xuống!”.
Bị thương nặng đến như vậy nhưng không ngờ Viêm Tịch lại có thể còn nhiều sức lực đến thế, Na Sinh mới vừa ngẩng đầu đã bị đè xuống.
Cùng lúc trong nháy mắt, một tiếng nổ vang long trời lở đất đâm vào màng tai của nàng.

Khuôn mặt đã dán xuống mặt đất, cảnh vật đọng lại trong khóe mắt, nàng kinh hãi mà thấy được cách hơn mười trượng có một đóa pháo hoa rất lớn đang buông xuống, đỏ rực cả bầu trời.
Những mảnh vỡ nóng cháy nhỏ theo gió thổi đến trên mặt, cắt vào da thịt, nhưng mà Na Sinh chỉ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn loại kỳ cảnh này, cảm giác giống như đang trong mộng ảo.

Mãi đến khi Viêm Tịch buông tay ngăn nàng, thiếu nữ người Miêu vẫn hồ đồ chưa phát hiện ra.
“Trời ạ… Đây, đây là cái gì vậy?” Na Sinh nhìn đóa pháo hoa bốc lên ở trước mắt, thì thào tự nói, “Ta không phải đang nằm mộng chứ? — Viêm Tịch, Viêm Tịch?”.
Nàng dùng cánh tay trái còn có thể cử động chống xuống đất, vật lộn muốn đứng lên, phát hiện xung quanh không thấy Viêm Tịch, liền hô to.
Trong ngọn lửa lớn làm bầu trời ở trước mặt hồng rực, chiếu ra một cái bóng của chiến sĩ giao nhân, tóc dài phần phật, Viêm Tịch đầy người là máu nhưng lại chạy hướng về phía phong chuẩn còn đang bốc cháy, không chút nào chần chừ mà đi thẳng vào giữa ngọn lửa.
“Viêm Tịch? Viêm Tịch! Ngươi làm cái gì thế?” Na Sinh thất kinh, bất chấp bản thân đau đớn, đuổi theo.
Khí nóng ở đối diện làm cho nàng không thể thở nổi, những phiến nhôm tan ra, phi điểu làm bằng gỗ dần dần lỏng lẻo, rời ra.

Nhưng mà ở giữa cái xác máy móc nguy hiểm này, Viêm Tịch kéo theo cơ thể trọng thương nhảy vào giữa phong chuẩn, cúi nửa người xuống, từ cái cửa sổ ở trên đầu mộc điểu muốn dùng sức lôi ra vật gì đó.

Nhưng mà thể lực đã không thể cầm cự được, cả người hắn ngược lại bị giữ trên phong chuẩn đang bùng cháy.
“Viêm Tịch!” Na Sinh chạy lên, không kịp hỏi chuyện gì xảy ra, nàng cho tay xuống phía dưới, kéo vật gì đó từ giữa phong chuẩn ra.


Cảm giác trong tay có vật gì đó băng lãnh mà mềm mại, nàng cắn răng, phối hợp với Viêm Tịch cùng lúc dùng sức kéo lên.
“Cạch” Dường như có vật gì đó đột nhiên gãy, trọng lượng trên tay bỗng nhiên nhẹ đi, hai người đồng thời lảo đảo lui về phía sau.
“Chạy mau!” Viêm Tịch hô to, ôm lấy vật trong tay nàng, lôi kéo nàng quay đầu chạy vội.
Dường như đã đốt tới bộ phận chứa chất cháy nổ, ngọn lửa ầm ầm lớn lên, liếm vào góc áo của hai người.

Na Sinh không hề thấy rõ phương hướng, chỉ liều mạng mà chạy theo Viêm Tịch, rời xa phong chuẩn đã sắp nổ tung.
“Nhảy!” Lao đi không biết phương hướng, con mắt bị khói lửa xông cho rơi lệ, bên tai bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gào to.

Nàng dùng hết sức lực nhảy hướng phía trước, bên tai vang lên một tiếng ầm, nước đã bao phủ đỉnh đầu của nàng.
Giữa tiếng nổ mạnh ầm vang, vô số mảnh vụn giống như lợi kiếm cắt xuống mặt nước.
Không biết qua bao lâu không lại nghe được thanh âm của Viêm Tịch.

Nàng rốt cục không nhịn được hơi, trồi lên trên mặt nước hít thở, bên ngoài đã hoàn toàn yên lặng, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng gỗ cháy.

Nước lẳng lặng mà chảy, dưới ánh sao ảm đạm, nàng thấy được bóng dáng Viêm Tịch ngồi trên bờ sông.
“Ai, chính ngươi trồi lên rồi mà cũng không bảo ta, muốn cho ta nghẹt thở –” Ướt sũng bò tới, phát hiện túi tiền đã ướt đầy nước, tức giận, nàng liền mắng.

Nhưng đột nhiên cảm thấy bầu không khí không bình thường, nàng đột ngột dừng miệng lại, không dám nói nữa.
Viêm Tịch toàn thân là máu, đưa lưng về phía nàng, ngồi ở bên bờ sông, cúi đầu nhìn cái gì đó, bờ vai run nhè nhẹ.
“Viêm Tịch…?” Nàng trong giây lát cảm thấy bầu không khí nặng nề, không dám lớn tiếng, nhẹ nhàng hỏi, đi tới bên đó.
“Đừng tới đây.” Đột nhiên, Viêm Tịch lên tiếng, lấy tay ngăn lại.
Nhưng mà Na Sinh đã đi tới bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn xuống, rồi đột nhiên bật thốt lên tiếng thét chói tai.
“Đừng nhìn!” Viêm Tịch kéo lại vạt áo rách nát, che đi một cái xác chết vụn nát trong lòng.Tay phải hắn cầm đoạn kiếm, mũi kiếm móc ra một trái tim, máu tí tách rơi xuống.

Liếc mắt thoáng thấy người chết bụng bị phá ra, Na Sinh sợ đến té ngồi trên bờ sông, hai tay đã mềm nhũn, thì thào: “Ngươi, ngươi…”.
Tóc của xác chết theo dưới vạt áo lộ ra, cũng là màu thâm lam, giống như là thủy tảo rất dài thả ở trong nước sông, theo dòng nước phất động.
Viêm Tịch không có nhìn nàng, từ từ nhắm hai mắt, môi mấp máy, dường như đang niệm cái gì đó, nhưng mà không hề nghe thấy thanh âm.


Chốc lát, hắn mở mắt, ném trái tim bị móc ra vào giữa nước, cúi đầu, lấy tay nhẹ nhàng phủ lên hai mắt màu thâm bích của xác chết, thấp giọng: “Huynh đệ, về nhà đi.”
Na Sinh thấy vạt áo che trên người chết bị kéo ra, nàng trừng mắt, miệng bởi vì khiếp sợ mà mở lớn, nhưng nói không ra tiếng: Giao nhân! Thứ từ phong chuẩn đi ra không ngờ lại là một người giao nhân đã chết!
Dưới vạt áo, người giao nhân đã chết thân thể đã không còn hoàn chỉnh: hai chân đứt từ đầu gối, lồng ngực bị mảnh nhôm đâm thủng, toàn thân từ trên xuống dưới bởi vì vụ nổ cuối cùng nghiền nát đã không còn da thịt đầy đủ — nhưng mà kỳ quái chính là, khuôn mặt trắng bệch dính đầy máu lại không hề có vẻ thống khổ.

Khuôn mặt yên lặng đến dị thường ngược lại làm cho người khác nhìn sợ run lên.
Nhìn Viêm Tịch đem cái người giao nhân đã chết đi đầy về bên mép nước, nàng vội vàng cởi vũ y rách nát trên người đưa cho hắn.

Viêm Tịch nhìn nàng một cái, lặng lẽ mà tiếp nhận, rồi bao lấy thi thể của giao nhân, sau đó đẩy vào trong nước.
Thi thể chậm rãi theo sóng di động, dần dần chìm nghỉm.

Cuối cùng ngay khi mái tóc màu thâm lam cũng chìm xuống rồi, một đàn lớn sứa hoa đào đến vây quanh, giống như cánh hoa vây quanh xác chết, chìm nghỉm.
“Đi thôi.” Viêm Tịch nhìn chăm chú trong chốc lát, thản nhiên nói, dùng đoạn kiếm chống đỡ muốn đứng lên.
Na Sinh trong lúc nhất thời không dám mở miệng hỏi bất cứ chuyện gì, chỉ là lặng lẽ mà đi theo phía sau hắn.

Qua thật lâu, rốt cục nhịn không được nàng nhỏ giọng hỏi một câu: “Người kia…cũng là giao nhân?”.
“Ừ.” Viêm Tịch lên tiếng, tiếp tục bước đi.
“Các ngươi không phải đồng bào sao?” Nàng nhịn không được hỏi, “Hắn, hắn vì sao lại giúp đỡ Thương Lưu đế quốc giết các ngươi?”
“Cô cho rằng hắn nguyện ý sao?” Viêm Tịch bỗng nhiên đứng lại, ngoảnh đầu nhìn Na Sinh, trong ánh mắt dường như hỏa quang thiêu đốt, “Cô cho rằng bọn họ bằng lòng?! — bọn họ đã bị Thập Vu dùng khôi lỗi trùng khống chế! Tới giết đồng loại của chính mình!”.
“A…” Nhớ tới nét mặt của giao nhân lúc nãy thần sắc quỷ dị, không hề có thống khổ, Na Sinh liền rùng mình ớn lạnh.
“Phong chuẩn đặc biệt khó điều khiển, hơn nữa một ngày phái ra, nếu như không đúng hạn trở lại Bạch tháp, sẽ rơi xuống đất — để phong chuẩn không rơi vào trong tay quân địch, nhất định phải có người vứt bỏ cơ hội chạy thoát thân, ở lại tiêu hủy phong chuẩn.” Viêm Tịch nhìn thi thể chìm vào trong nước, trong mắt có vẻ bi thương, “Năng lực của giao nhân không đủ để lên trời sống, thế nhưng sự linh mẫn và tốc độ lại hơn người, phi thường phù hợp điều khiển máy móc — Vì vậy Thương Lưu đế quốc ở mỗi một cái phong chuẩn đều bố trí một người giao nhân khôi lỗi tới điều khiển.

Những giao nhân bị khôi lỗi trùng thao túng, bọn họ sẽ không tự suy nghĩ, không sợ đau đớn và tử vong, đến khoảnh khắc cuối cùng liền dùng sinh mệnh cùng phong chuẩn đồng quy vu tận.”.
Thảo nào chiến sĩ Thương Lưu đế quốc lại dứt khoát bỏ đi như vậy, nguyên lai là không có cái gì đáng lo ở sau, Na Sinh kinh ngạc nhìn Viêm Tịch, thì thào: “Như vậy, nói đúng là … các ngươi, các ngươi nhất định phải cùng đồng loại giết hại lẫn nhau?”.
“Đây là chuyện bất đắc dĩ.

Thực ra muốn chống lại phong chuẩn chỉ có duy nhất một cách, chính là lợi dụng thời gian nó bay thấp, trước tiên bắn chết giao nhân khôi lỗi điều khiển máy móc…” Viêm Tịch quay đầu, không hề nhìn đồng loại đã chết đi, thản nhiên nói, “Ngay cả như vậy, bọn họ vẫn như cũ là huynh đệ tỷ muội của chúng tôi.


Bọn họ vô tội.

Khôi lỗi trùng ở trong ngực bọn họ, cho nên khi chết, nhất định phải đào ra tim của họ, mới có thể để cho bọn họ trở lại giữa biển rộng mà ngủ yên…”
Viêm Tịch đi ở dọc đường, đầy người máu.

Nhưng mà hắn lại cố gắng đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn ánh sao trên trời.
“Trong truyền thuyết của Hải Quốc chúng tôi, tất cả giao nhân sau khi chết đi đều có thể trở về trong một mảnh xanh thẳm vô tận — thoát khỏi tất cả gông cùm xiềng xích, hóa thành hơi nước từ trong biển rộng bốc lên, hướng về thiên giới bay cao lên, bay cao lên… Thẳng đến trên những ngôi sao lấp lánh.” Đi ở trên đường, Na Sinh nghe tiếng của Viêm Tịch chậm rãi truyền đến, bình tĩnh như trong mộng, “Nếu như đụng phải mây, trong nháy mắt hóa thành mưa, rơi xuống phía dưới hòa vào biển rộng… Biển rộng, cơn gió mạnh, mây bay, ánh sao, tự do cùng cơn gió và dòng nước: đó chính là luân hồi và số mệnh của giao nhân chúng tôi.”
Na Sinh ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, đột nhiên nước mắt tràn đầy con mắt của nàng.
Nàng quay đầu nhìn về phía Viêm Tịch, nhưng mà sắc mặt của người chiến sĩ giao nhân này vẫn như cũ bình tĩnh, không có một chút bi thương — “Xin lỗi, ta chưa từng bao giờ khóc” — lúc trước, đối với yêu cầu của nàng, hắn chỉ cười nhạt từ chối như vậy.

Làm sao có thể không rơi lệ chứ? Nếu là chiến đấu đến cả đồng bào cũng thành đối thủ, phải có năng lực như thế nào mới không rơi lệ đây?
“Người ta đều nói, cá nhìn không thấy nước tựa như người nhìn không thấy không khí — thế nhưng những người đã nói đó, không biết đó là khoảng cách tàn khốc biết bao nhiêu a.” Viêm Tịch lẳng lặng đi hướng Đào Nguyên quận, ngẩng đầu nhìn ánh sao, “Cũng đã bảy nghìn năm rồi… Bất kể là người Không Tang hay là Băng tộc sau này, cũng đều đem giao nhân chúng tôi nhìn thành cái gì đó không phải người, có thể nói là một loại súc vật, có thể nuôi để kiếm chác một món tiền lớn mà thôi…Cô nói xem chuyện này đến tột cùng là tại làm sao.”
“Ta từng nói muốn nói rõ với cô về chuyện của giao nhân trên mảnh đất này.

Thực ra rất đơn giản,” Viêm Tịch lẳng lặng nhìn ánh sao, không biết phía trên có tất cả bao nhiêu linh hồn của giao nhân đã hóa thành những đốm sao nhỏ, đối với thiếu nữ ở bên cạnh giải thích, “Trong ‘Lục Hợp Thư’ có một đoạn ghi chép như thế này:
“Hải Quốc, cách Vân Hoang mười vạn dặm, phân tán ra trên ba nghìn hòn đảo nhỏ.

Xung quanh là biển ôm lấy đảo, màu nước đều là màu thanh bích, giao nhân gọi là Bích Lạc Hải.

Trong nước có giao nhân, đầu người đuôi cá, dung mạo xinh đẹp giỏi ca hát, dệt nước thành lụa, rơi lệ thành ngọc châu, tính tình hiền lành ôn hòa, lấy Giao Long làm thần thủ hộ.

Người Vân Hoang ham muốn bảo vật của họ mà tới, phá đuôi của họ thành chân, thu lấy nước mắt của họ thành ngọc châu, lấy khả năng múa hát và sắc đẹp của họ để tiêu khiển cho người, bán lấy tiền thu lợi.

Nhưng thường thường bị Long thần cản trở.

Bảy nghìn năm trước, Tinh Tôn đại đế của Bì Lăng vương triều diệt Hải Quốc, hợp với Lục Vương bắt về Giao Long, trấn ở núi Cửu Nghi, trong lòng vực Thương Ngô, giao nhân mất đi thần bảo hộ của mình, đành phải đời đời làm nô lệ của người Không Tang.”.
Na Sinh vẫn còn mơ mơ màng màng nghe, Viêm Tịch đi ở trên đường bỗng nhiên quay đầu lại thản nhiên nở nụ cười: “E rằng cô nương nghĩ ta và những người như cô không có điều gì khác biệt — kỳ thực hiện tại cô nhìn thấy giao nhân cũng không phải là hình dạng vốn có của chúng tôi… Chúng tôi sống ở trong biển, có đuôi giống như cá.

Sau khi chúng tôi bị bắt về, bị người trên đại lục dùng dao nhỏ xé xương cột sống ở đuôi ra, phân ra thành chân, trở thành ngoại hình giống như con người.”.
“Rất đau sao?” Na Sinh hít một ngụm khí lạnh, rụt rè hỏi.
“Đương nhiên,” Viêm Tịch gật đầu, ánh mắt màu thâm bích vẫn bình tĩnh, “Sống một ngày sẽ đau nhức một ngày.


Dùng chân như vậy mỗi lần một bước đều giống như dẫm lên trên đao nhọn.”.
“Nhưng mà ngươi, ngươi vừa rồi còn cùng bọn họ đánh nhau…” Na Sinh kinh hô.
Viêm Tịch quay đầu, chẳng nói năng gì mà đi rất nhanh, hồi lâu mới nói: “Giao nhân nếu như không tự mình chống lại sẽ không có thể hi vọng có thể có một ngày giành được tự do — không ai có thể giúp chúng tôi, chúng tôi nhất định phải tự mình chiến đấu.”.
“Nhưng Thương Lưu đế quốc đó thật là lợi hại a… Các ngươi làm sao có thể thắng bọn chúng?” Nhớ tới phong chuẩn lúc nãy, Na Sinh rùng mình, lắc đầu, “Cái thứ đó đúng là không phải là năng lực con người có thể chống lại.”
“Đúng là rất khó.” Viêm Tịch dừng một chút, mỉm cười, nhưng mà con mắt lại rất kiên định: “Nếu như là vương triều Không Tang mục nát trăm năm trước, chúng tôi may ra còn có khả năng thắng — mà bây giờ …a, Thương Lưu đế quốc có quân đội vững chắc.

Hai mươi năm trước chúng tôi phát động khởi nghĩa lần đầu tiên, muốn trở về Bích Lạc Hải, nhưng mà bị Vu Bành trấn áp.

Rất nhiều giao nhân đã chết, càng có nhiều huynh đệ tỷ muội bị bắt làm tù binh, bị bán đi làm nô lệ.”
“Về sau chúng tôi lại lần nữa vạch kế hoạch phục quốc — không ngờ bọn chúng lại xuất hiện một người tên Vân Hoán, so với Vu Bành năm đó còn giỏi dụng binh đánh trận hơn.” Dáng tươi cười của hắn có một chút đau khổ: “E rằng…chỉ có thể cũng bọn họ so bì về thời gian thôi? Dù sao giao nhân chúng tôi sống lâu so với người thường gấp mười lần — dù như thế nào cũng phải sống, đến lúc đó xem ai có thể cười sau cùng.”
Ánh sao lờ mờ chiếu vào người chiến sĩ giao nhân này, khuôn mặt thanh tú tái nhợt có một vẻ đẹp kỳ lạ của cả nam lẫn nữ, nhưng mà ánh mắt như vậy làm cho ngũ quan vô cùng xinh xắn của hắn thoạt nhìn không hề có cảm giác nhu nhược, giống như một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ.
“Ta giúp các ngươi!” Ngực nóng lên, Na Sinh lớn tiếng đáp, “Bọn chúng không nên như vậy! Ta giúp các ngươi!”
Viêm Tịch bỗng nhiên đứng lại, xoay người nhìn thiếu nữ người Miêu vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt tái nhợt đột nhiên mỉm cười, nhưng lại chậm rãi lắc đầu: “Không thể.”.
“Vì sao không thể?” Na Sinh không phục, gắng sức vung cánh tay phải: “Đừng xem thường con người — tuy rằng ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngươi cũng thấy đấy, ban nãy ta vung tay thì cái phong chuẩn liền rơi xuống đó nha!”.
“Đó không phải là do sức mạnh của cô, chẳng qua là Hoàng Thiên đáp ứng nguyện vọng của cô mà thôi.” Viêm Tịch nhìn tay phải của nàng, thản nhiên đáp, “Hơn nữa cô vung tay lên liền đạt được thành công cũng là bởi vì phong chuẩn phía bên kia không hề đề phòng.”
Na Sinh lại càng hoảng sợ, có chút bất ngờ: “Ngươi, ngươi cũng biết Hoàng Thiên?”.
“Trên khắp Vân Hoang không ai không biết… Mặc dù chưa có ai từng thấy qua.” Viêm Tịch trả lời, bỗng nhiên giơ tay cầm lấy tay phải của nàng, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa của nàng, vẻ mặt phức tạp khó hiểu, “Đây là thần vật của người đứng đầu tiền triều Không Tang.”
Na Sinh gật đầu, đắc ý: “Ngươi xem, ta chắc là có thể giúp đỡ có đúng hay không?”.
Viêm Tịch lại chậm rãi lắc đầu, ánh mắt phức tạp, bỗng nhiên cười khổ: “Không, chính bởi vì như thế chúng ta nhất định không thể sánh vai chiến đấu, trở thành bằng hữu.”.
“Tại sao?” Na Sinh vô cùng kinh ngạc.
“Đó là huyết cừu mấy nghìn năm! Phục quốc quân đã quy định: tất cả người Không Tang là kẻ địch của giao nhân — gặp phải một người giết một người!” Con mắt của chiến sĩ giao nhân đột ngột trở nên lạnh lẽo, nhìn Na Sinh, “Giao nhân chúng tôi làm sao phải xin sức mạnh của Hoàng Thiên giúp đỡ? Mà Hoàng Thiên chắc chắn cũng sẽ không đáp ứng nguyện vọng của cô — cô chắc chắn cùng vương thất Không Tang có mối liên hệ nào đó.

Cho nên…”.
“Cho nên ngươi muốn giết ta?” Na Sinh lại càng hoảng sợ, nhịn không được lui từng bước về phía sau.
“Không,” Viêm Tịch cũng nhìn nàng, cười khổ lắc đầu: “Giao nhân chúng tôi làm sao lại có thể làm hại người đã có ơn với mình? Nhưng mà vô cùng đáng tiếc, chúng ta chung quy không thể trở thành bằng hữu — không thể đi cùng cô, chúng ta nên mỗi người đi một đường thôi.”.
Na Sinh nhìn hắn xoay người sang hướng khác, đột nhiên cảm thấy khó chịu — chẳng qua là quen biết nhau trong nửa ngày, nhưng lại vài lần xuất sinh nhập tử.

Cuối cùng lại cứ như vậy mà chia tay, ngẫm lại cũng rất đau lòng.
“Sau này còn gặp lại!” Nhìn bóng lưng của hắn đi trước, nàng nhịn không được hô to.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK