“Ngươi thật ra là cái gì?” Cũng không nhịn được nữa, nhìn vẻ mặt và ánh mắt kỳ quái của ma vật và A Nặc, Tô Ma lạnh lùng quát hỏi, phất tay chém về phía cô gái có cánh đen.
U Hoàng ôm A Nặc, đang vui mừng, không ngờ rằng Tô Ma nói giở mặt liền giở mặt, xuất thủ liền thành một kích sét đánh.
Nó thét chói tai, lui về phía sau, nhưng mà đâu còn kịp, dây dẫn đột nhiên xuyên thủng cánh và bốn chân của nó, giống như gim nó ở giữa không trung.
Ma vật hiện ra nguyên hình đáng sợ, kêu thảm một tiếng rồi buông lỏng móng vuốt, A Nặc rơi bịch xuống đất.
Nhưng mà giống như không cam lòng, người gỗ ngẩng mặt nhìn ma vật ở giữa không trung vặn vẹo, trong mắt không ngờ lại hiện lên vẻ thân thiết.
“Ngươi rốt cục là cái gì? Nếu không nói ta sẽ nhổ hết sạch lông chim của ngươi trước, rồi cắt ngươi thành từng mảnh.” Tô Ma một tay bức lui đám điểu linh đang ùa lên, đồng thời lạnh lùng hỏi ma vật cố định ở trên không trung.
Bất kể như thế nào, khi hắn nhìn thấy cô gái mà điểu linh biến ảo thành liền cảm thấy trong lòng không thoải mái.
“Ta không nói! Không nói!” U Hoàng chỉ là giãy dụa một cách kịch liệt, không thoái nhượng chút nào.
Trong mắt Tô Ma là biểu tình hờ hững, chậm rãi giưo tay lên —
“Dừng tay! Không được giết nó!” Đột nhiên có một ánh điện quang xẹt qua, có người quát, cồng vồng màu trắng lao đến, khôi lỗi sư chỉ cảm thấy kiếm khí bức người đến, trong tay dây dẫn đều gãy.
Có cường địch! Hắn không kịp nghĩ nhiều, ngón tay chém ra, dây dẫn giăng khắp nơi giống như tấm lưới bắn ra.
Nhưng mà người tới căn bản không có tiếp tục công kích hắn, chỉ là huy kiếm đón đỡ, đồng thời buông lỏng thứ đang trói chặt ma vật kia ra, U Hoàng bị thương, oán hận nhìn liếc mắt người tới, lập tức mở cánh, dẫn dắt đám điểu linh bay đi.
Đinh một tiếng, kiếm quang và dây dẫn vô hình cắt vào nhau, thân hình cả hai bên đều bị chấn động.
Ngay trong nháy mắt giao thủ, Tô Ma nhìn thấy khuôn mặt người tới, bật thốt lên: “Bạch Anh!”
*****
Thế giới bên ngoài vì trải qua giết chóc mà thành một đống hỗn độn đầy máu, mà những người sống sót sau trận chiến ở trong phòng đều chìm đắm trong niềm vui sướng được bình an gặp lại.
“Ô, vết thương tại sao còn chưa lành? Tên Tô Ma kia không phải đã trị liệu qua chi ngươi rồi sao?” Đã không biết là lần thứ mấy vạch băng gạc xem vết thương, Na Sinh thì thào oán giận, giống như một con khỉ trồng cây mía xong thì mỗi ngày đều nhổ lên để kiểm tra.
“Ngươi cứ động tới động lui, vết thương lành được mới kỳ quái.” Viêm Tịch vẫn không nói gì, trái lại là Mộ Dung Tu ở bên cạnh nhìn nhíu mày, nhịn không được mà ngăn cản hành vi động tay động chân của cô gái không hiểu chuyện này — mới vừa rồi hình dạng đầu và tay rời nhau của Chân Lam làm cho sợ hãi, xông ra khỏi cửa lại đụng phải một đám người đi trở về, Na Sinh vừa thấy hắn còn sống liền lớn tiếng hoan hô, không giải thích cái gì đã đem hắn kéo lại.
Thấy Na Sinh, lại thấy Tây Kinh cùng trở về, trong lòng Mộ Dung Tu mới bình tĩnh, không hề kiên trì đòi rời đi.
Bất kể như thế nào, bên ngoài đã là cục diện gió tanh mưa máu, chính mình đi theo Tây Kinh vẫn an toàn hơn đi?
Nhưng mà liếc mắt thấy thiếu nữ Đinh đã chết đi nằm ở trên giường, trong lòng vị thương nhân châu báu trẻ tuổi từ trung Châu tới lại lộp bộp một tiếng.
Hắn nhớ rõ thiếu nữ giao nhân này, vẫn luôn đi theo Tây Kinh — không ngờ lại bị bắn chết ở trong loạn chiến.
Ngay cả giao nhân của chính mình cũng không bảo vệ được sao?…Như vậy, mẫu thân có lẽ đã đánh giá cao năng lực của người đàn ông này rồi.
Người này…thực sự có thể bảo vệ mình đi tới Diệp Thành sao?
“Hừ, ngươi nhìn Tô Ma! — ở trên mặt hắn có hai vết đao, vết thương nháy mắt liền khép lại!” Không phục, Na Sinh lấy ví dụ ra phản bác, “Bây giờ là hắn điều trị vết thương cho Viêm Tịch, đều là giao nhân, dựa vào cái gì vết thương của hắn lành nhanh như vậy mà Viêm Tịch còn chưa lành?”
“…” Thương nhân châu báu mặc dù kiến thức rộng rãi cũng ngạc nhiên, không biết nói gì cho tốt.
“Ta làm sao có thể so với thiếu chủ…” Nghe nói như vậy, Viêm Tịch không nhịn được cười khổ, nhìn nha đầu không hiểu chuyện này — Lực lượng của chính Tô Ma, chỉ sợ toàn bộ giao nhân cộng lại cũng không bằng, năng lực trị thương như vậy, lại há có thể có giao nhân bình thường bằng được.
“Hừ, hắn có cái gì đặc biệt hơn người — tính tình thất thường lại kỳ quái, giết người không chớp mắt.” Na Sinh bĩu môi, “Đâu có tốt như Viêm Tịch? Ta thấy ngươi còn hơn tên kia!”
“…” Chiến sĩ Phục quốc quân vẫn luôn không nói chuyện bỗng nhiên trầm mặc, giống như không biết trả lời như thế nào cho tốt, ở trên giường nghiêng mặt đi chỗ khác, nhìn Tây Kinh và Chân Lam đang nói chuyện.
Mộ Dung Tu nghe thấy Na Sinh nói mà không hề để ý như thế, cũng không nhịn được mà nở nụ cười, tự biết điều mà bỏ đi — nàng là một cô gái như vậy, trong lòng có cái gì cũng không dấu được, bất kể là yêu hay hận đều trong sáng thuần khiết, khiến người ta nhìn vào liền nở nụ cười ở trong lòng.
Xem ra chỉ vài ngày không gặp, tiểu nha đầu này liền “thay lòng đổi dạ” rồi.
Hắn là một người thông minh, tất nhiên sẽ không nhìn không thấy ý đồ của Na Sinh đối với hắn trước đây, nhưng mà là thương nhân trầm ổn cẩn thận cũng chưa từng vạch trần — hôm nay, thoạt nhìn nha đầu này đã hoàn toàn chuyển đổi ý nghĩ trong đầu.
Thật nhanh a…thiếu nữ Đông Ba luôn ríu ra ríu rít, Mộ Dung Tu cười không ra tiếng, cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà chợt thấy thất lạc, dường như người bạn cùng đi tới Vân Hoang sống nương tựa lẫn nhau từ này sẽ càng đi càng xa.
“Ô, Viêm Tịch đỏ mặt?” Thực sự xuất phát từ nội tâm mà khen đối phương một hồi, Na Sinh nhìn khuôn mặt tái nhợt của chiến sĩ giao nhân đang dưỡng thương bỗng nhiên đỏ lên, nhịn không được mà kinh ngạc nở nụ cười, mang theo vui mừng: “Khen ngươi một lúc ngươi đã xấu hổ sao?”
“Không phải, hình như có chút phát sốt.” Nghiêng đầu, Viêm Tịch có phần lúng túng, thanh âm đã có vẻ suy yếu không thể che đậy, ngòai đau nhức do vết thương ở ngực trái, cảm giác cơ thể bị thiêu ở trong lửa lại càng làm hắn khó chịu đến không nói nên lời.
Nghe thấy giọng nói như vậy, Na Sinh giật mình hoảng sợ, vội vã đưa tay sờ trán của hắn, chỗ da thịt chạm phải cũng chỉ ấm ấm, cúng không hề thấy dấu hiệu phát sốt.
“Không hề phát sốt nha!” Nàng kinh ngạc hỏi.
Nhưng mà trong nháy mắt nàng liền tỉnh ngộ — cơ thể giao nhân vốn không có nhiệt độ!
*****
Lúc hai người ở một bên dây dưa không rõ, trên giường ở một góc phòng khác, Tây Kinh đang cùng người bạn cũ nói những chuyện xảy ra trăm năm qua.
Ngực của kiếm khách mạnh nhất Vân Hoang băng bó dày đặc, không thể động đậy mà chỉ có thể nằm ở trên giường, tựa đầu vào cánh tay cụt coi như gối đầu, hạ mắt nhìn đang đứng ở phía bên ngực không bị thụ thương, cái đầu đang lải nhải nói.
Chân Lam…hôm nay không ngờ lại biến thành cái loại hình dáng kì quái như thế này.
Nhớ tới trăm năm trước chính mình vì tội mà bị trục xuất khỏi Già Lam Thành, hình dáng hoàng thái tử trẻ tuổi ngồi ở trên vương tọa cao cao tại thượng nhìn theo mình rời đi, đối chiếu với đầu người đàn ông dù không hề già đi nhưung cũng đã trở nên trưởng thành từng trải này, đệ tử Kiếm Thánh chỉ cảm thấy vô số suy nghĩ yêu ghét như sóng ở trong lòng gào thét.
Quay đầu lại thì đã là trăm năm a… Chân Lam mười ba tuổi, hắn là một gã chiến sĩ tiên phong trong Kiêu kị quân, đi đến Sa Quốc ở phương bắc xa xôi đem hoàng tử xuất thân bình dân về đế đô, kết tình nghĩa huynh đệ đến nay, đảo mắt cũng đã qua hơn trăm năm.
“Này, ta hao phí nhiều nước bọt như vậy, ngươi rốt cục có nghe hay không!” Phát giác Tây Kinh xuất thần, cái đầu đạt trên ngực của hắn phẫn nộ, cánh tay đứt kê ở dưới gáy người bị thương bỗng dưng di chuyển, vỗ vào người kiếm khách một cái, làm hắn bị đánh tỉnh.
“A, ngươi nói cái gì? Na Sinh? Hoàng Thiên?” Tây Kinh bỗng nhiên hồi phục tinh thần, chỉ nhớ rõ những từ ngữ mà đối phương lặp lại nhiều lần nhất, gật đầu liên tục, “Việc này ta đã đáp ứng A Anh rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ cố hết sức bảo vệ nàng tới vương lăng ở Cửu Nghi.”
“Ta nói ngươi cũng đã trải qua nhiều chuyện lắm phải không?” Thấy vẻ mặt nói lại ừ của kiếm khách, Chân Lam không nhịn được liền đánh bạn tốt mạnh một cái, “Thế chuyện ngươi đã đáp ứng Hồng San làm sao bây giờ?”
Theo phương hướng của ngón tay của cánh tay đứt, Tây Kinh nghiêng đầu, nhìn thấy Mộ Dung Tu buồn chán ngồi ở một bên, sắc mặt hơi đổi.
“Ta vốn nghĩ có thể đem Mộ Dung Tu và Na Sinh cùng nhau lên đường, trước tiên đưa nha đầu kia tới Cửu Nghi, sau đó lại đưa Mộ Dung Tu tới Diệp Thành — dù sao cũng coi như tiện đường.” Tây Kinh nói ra dự định trước kia, bỗng nhiên cười khổ, “Nhưng hôm nay…”
“Nhưng từ chuyện hôm nay, Thương Lưu đế quốc đã bị kinh động hoàn toàn, tất nhiên sẽ dốc toàn lực truy giết nhóm người các ngươi.” Không đợi bạn tốt nói xong, Chân Lam đảo con mắt, nói tiếp, “Ngươi đã thành một tai tinh, dọc theo đường đi không biết sẽ gặp phải bao nhiêu lần ác chiến — nếu như lại để tiểu tử kia đi theo ngươi, chỉ sợ so với hắn mang vật báu đi một mình còn nguy hiểm hơn đúng không?”
“…” Cho tới bây giờ Chân Lam nói luôn luôn thành thực, không khách khí, Tây Kinh mếu máo, không đáp lại, chỉ tức giận mà trừng mắt nhìn cái đầu lẻ loi, “Một trăm năm qua, xem ra ngươi cũng chỉ luyện được công phu mồm mép, ‘lưỡi độc’ càng hơn ngày xưa.”
Chân Lam trừng mắt lại hắn, khuôn mặt luôn luôn tùy ý lại trở nên ngưng trọng, có chút thở dài, “Ngươi vẫn còn tính tình như vậy a — chuyện gì cũng vác lên người, cũng không để ý bản thân khổ cực hay không khổ cực!”
“Khổ cực cái gì? Trăm năm qua, ta luôn luôn uống rượu, cũng nên làm chuyện gì đấy.” Tây Kinh cũng không để ý đến lời của bằng hữu, hơi cười khổ, quay đầu nhìn thi thể thiếu nữ giao nhân đã trùm kín chăn bên cạnh, giữa hàng lông mày đã trải rộng phong sương bỗng nhiên hiện lên vẻ bi thương, “Ta luôn không muốn xen vào bất luận chuyện gì trên Vân Hoang, mặc kệ người Không Tang, cũng mặc kệ giao nhân.
Lúc Hồng san đi, ta tự nói với mình, cô ấy dù sao cũng sẽ hạnh phúc; thế nhưng…Đinh đã chết.
Ta không thể lại lừa chính mình, trên Vân Hoang, chuyện gì cũng không liên quan đến ta — bởi vì ta theo ý nguyện của người đã chết.
Chân Lam, ta không muốn để bất luận kẻ nào chịu thương tổn.”
“Cho nên ngươi muốn nhúng tay?” Hoàng thái tử Không Tang nhìn danh tướng triều trước, cười rộ lên.
“Cố hết sức mà làm.” Đệ nhất kiếm khách Vân Hoang che vết thương ở ngực, gật đầu, ánh mắt nặng nề, “Năng lực của ta dù sao cũng có hạn, những thứ muốn làm lại nhiều lắm — Chân Lam, ta không chỉ nghĩ tới Vân Hoang, con của Hồng San, ta còn muốn giúp giao nhân trở về Bích Lạc Hải…A, có phải dã tâm quá lớn không?”
“Không hổ là bạn bè từ thuở nhỏ a…” Nghe thấy những lời như vậy, đầu Chân Lam bỗng nhiên phát ra tiếng cười tán thành, cánh tay đứt từ dưới đầu Tây Kinh rút ra, nắm chặt tay của kiếm khách, tán thành, “Không Tang phục quốc, giao nhân trở về, khai sáng thiên hạ mới, khiến cho tất cả bộ tộc trên Vân Hoang có thể sống bình yên tự do — cùng một dã tâm, chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực lên!”
Tây Kinh chợt cười rộ lên, cũng không cảm thấy kinh ngạc với ý nghĩ như vậy của hoàng thái tử.
Chân Lam cho tới bây giờ đều là một nhân vật lãnh đạo ưu tú, nếu không phải lúc còn thiếu niên lại gặp phải Mộng Hoa vương triều thối nát, trong ngoài chồng chất khó khăn, sau khi hắn đăng cơ, chỉ sợ sẽ trở thành minh quân lớn nhất của người Không Tang đi?
Nhưng mà, một hồi long trời lở đất, giang sơn sụp đổ, hôm nay không ngờ lại có cơ hội thực hiện mộng tưởng một lần nữa.
Sau trăm năm, tay của hai người bạn tốt lại một lần nữa nắm cùng một chỗ, kiên định trầm ổn, giống như đã cam kết một minh ước không gì phá nổi.
Ngay lúc quân tướng hai người dốc tim dốc mật lập ra minh ước, cánh cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
“Điểu linh tới! Tắt nến, không được để bị phát hiện!” Như Ý phu nhân từ bên ngoài lảo đảo vào, giọng nói gấp gáp.
”Như Ý phu nhân, ngươi mau đến nhìn, Viêm Tịch… Viêm Tịch phát sốt rất cao!” Đồng thời, Na Sinh vừa nói vừa khóc nức nở.
Danh Sách Chương: