Cô quên mình đang đi chân trần, lòng bàn chân mềm mại, dù có dùng sức dẫm đi nữa thì chẳng qua cũng chỉ gãi ngứa cho Phí Thành Vương mà thôi.
Phí Thành Vương biết bản thân không nên cười trong tình huống này, nhưng anh vẫn không kìm được cười khẽ.
Thú con khi nổi giận hết sức đáng yêu, chỉ tiếc tối đen như mực, nếu không còn có thể nhìn mặt cô một chút xem rốt cuộc có mấy phần xấu hổ, mấy phần buồn bực...
Phí Thành Vương miên man bất định, Lý Huyền San lại giận tím mặt. Tiếng cười của Phí Thành Vương chính là nhục nhã quá lớn với cô.
Không rảnh suy nghĩ nhiều, cô cúi đầu cắn xuống cánh tay Phí Thành Vương.
Ai kêu anh nắm lấy tôi không buông, ai kêu anh chế giễu người ta, ai kêu anh kiêu ngạo, ai kêu anh ưu tú.
Lý Huyền San cắn rất mạnh, có vẻ rất dứt khoát.
Lúc này Phí Thành Vương mới biết cô tức giận thật rồi, vội vàng buông tay ra.
"Em giận thật sao?" Trong bóng tối, Phí Thành Vương kinh ngạc nhíu mày, khóe môi cong lên mỉm cười.
Lý Huyền San tức giận đến đỏ bừng cả mặt, người đàn ông đáng ghét, anh hỏi điềm nhiên làm sao, giống như không phải vừa khiếm nhã với cô mà là thân thiết nắm tay.
Lý Huyền San chẳng buồn đáp lại anh, thở hổn hển ngồi xổm người xuống nhặt áo khoác.
Nhưng hình như áo khoác bị vướng vào thứ gì đó, Lý Huyền San kéo hai lần vẫn không nhúc nhích, cô lại không dám dùng sức, sợ xé rách áo khoác. Cô cũng không dư tiền mua một cái nữa.
Phí Thành Vương cảm giác được hình như Lý Huyền San đang nhặt thứ gì, có ý tốt muốn giúp cô: "Em nhặt cái gì thế, anh giúp em nhé."
Lý Huyền San chuẩn bị xoay người, nhưng khi cô vừa đứng dậy thì hai người lại va vào nhau.
Lần này, rõ ràng Phí Thành Vương đã sờ vào Lý Huyền San đang khỏa thân, da thịt lạnh buốt.
Tay anh vừa vặn khoác lên eo cô, đường cong uyển chuyển khiến anh cảm thấy hơi run rẩy, lửa nóng dưới bụng chậm rãi đốt lên.
Chẳng lẽ Lý Huyền San đang không mặc gì? Phí Thành Vương hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào cái bóng hết sức mơ hồ trong bóng tối.
Có chút ánh sáng, da thịt lạnh buốt như vậy... Lý Huyền San thật không hề mặc gì.
Lý Huyền San xoa cái cằm bị đụng đau, vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ, hận không thể đập đầu vào tường chết cho rồi.
Đây là chuyện gì chứ, trong bóng đêm, mặc bikini, cùng chồng chưa cưới ở một mình trong phòng, không còn từ nào đủ hình dung hết sự xấu hổ, đây đúng là máu chó và khốn kiếp.
Phí Thành Vương rất thông minh, đã đoán được Lý Huyền San muốn nhặt áo khoác.
"Để anh dùng di động soi giúp em nhé?" Phí Thành Vương lấy điện thoại di động ra giơ lên.
"Đừng soi!" Lý Huyền San bị dọa lui lại. Màn hình sáng lên, cô sẽ bị Phí Thành Vương nhìn hết sạch.
"Cũng không phải chưa từng nhìn..." Giọng điệu Phí Thành Vương rất bình thường, nhưng Lý Huyền San lại bất giác đỏ mặt.
Đây là lời của Phí Thành Vương sao? Đây lời của núi băng nghìn năm, Phí Thành Vương tâm cơ, xấu bụng sao? Sao nghe vào... lại giống như đang tán tỉnh ve vãn vậy.
"Được rồi, anh đưa di động cho em, anh xoay người sang chỗ khác, em tự tìm." Trong bóng tối, Phí Thành Vương lục lọi muốn đưa điện thoại cho Lý Huyền San.
Nhưng khi anh tìm kiếm thì tay hai người lại chạm vào nhau, trong lòng mỗi người đều có chút rung động.
Lý Huyền San nhận lấy điện thoại của Phí Thành Vương, do dự một lúc lâu, mới mở màn hình.
Phí Thành Vương đúng là lịch sự, đã quay lưng về phía cô, đứng thẳng.
Lý Huyền San run rẩy ngồi xổm xuống nhặt quần áo, phát hiện quần áo bị vướng ở trên móc gỗ của giá đỡ cạnh vách tường.
Lý Huyền San vội nhặt quần áo lên, nhanh chóng mặc vào, đang chuẩn bị đưa di động đưa cho Phí Thành Vương, thì ngoài cửa truyền đến gõ cửa:
"Tổng giám đốc Phí, tổng giám đốc Phí, anh ở bên trong à?"