Đàm Dương lôi kéo cánh tay Lý Huyền San, hạ giọng cầu xin cô.
Lý Huyền San nhíu mày: "Phí Duy Xuyên là ai?"
Đàm Dương tưởng là sự việc có tiến triển, vội vàng giải thích: "Phí Duy Xuyên là anh họ của Phí Thành Vương, anh ta muốn tranh quyền thừa kế Hoa Thuấn. Ông cụ Phí vô cùng coi trọng phẩm chất đạo đức, nếu như Phí Thành Vương xảy ra vấn đề ở phương diện này, Phí Duy Xuyên có thể mượn cơ hội chiếm thế thượng phong."
Thì ra là thế! Khóe môi Lý Huyền San nhếch lên một nụ cười mỉa mai: "Cho nên anh vì muốn thăng quan phát tài mà không màng sống chết của tôi?"
"Huyền San, anh cũng vì tương lai của chúng ta mà! Anh biết em chịu tủi nhục, anh sẽ bù đắp cho em!" Đàm Dương nắm chặt lấy cánh tay của Lý Huyền San, bắt đầu hoảng hốt.
"Tôi và anh chẳng có tương lai đâu! Đàm Dương, tôi và anh kết thúc rồi! Sau này đừng dây dưa với tôi nữa! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!" Lý Huyền San nhìn chằm chằm vào mắt của Đàm Dương, lấy điện thoại di động trong túi ra, ấn 110, làm bộ muốn gọi.
"Được, được, anh buông. Huyền San, em bình tĩnh một chút!" Đàm Dương thấy Lý Huyền San thật sự quyết tâm như vậy thì bị dọa đến vội buông tay: "Huyền San, là anh không tốt, em đừng nóng, tức giận hại đến sức khỏe, anh sẽ đau lòng lắm!"
Lý Huyền San lạnh lùng nhìn Đàm Dương, Đàm Dương giỏi nhất chính là biết dỗ ngon dỗ ngọt, ân cần như vậy, nếu là trước kia cô sẽ thấy rất ấm lòng, bây giờ nghe vào trong tai lại chỉ thấy buồn nôn, mắc ói!
Lý Huyền San ưỡn ngực thẳng lưng, không nhìn Đàm Dương một cái, nghênh ngang rời đi.
Khoảnh khắc xoay người đi, trái tim cuối cùng vẫn cực kỳ đau đớn. Lý Huyền San ngẩng đầu, gắng gượng nuốt nước mắt vào trong.
Phí Thành Vương mặc một chiếc áo sơ mi trắng đứng ở hành lang cách đó không xa, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này.
Hồi lâu sau, Phí Thành Vương mới quay người đi tới bãi đậu xe ở tầng hầm.
"Điều tra một người tên là Lý Huyền San, một cô gái trẻ, tuổi tầm hai mươi hai, cao khoảng một mét sáu mươi lăm." Phí Thành Vương vừa nhìn kính chiếu hậu quay xe vừa ra lệnh vào tai nghe điện thoại.
"Vâng, tổng giám đốc Phí. Xin hỏi Lý Huyền San là chữ nào ạ?"
Ba chữ nào à? Phí Thành Vương ngẫm nghĩ một lát, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào tay lái.
"Họ Lý, còn Huyền là đen huyền, San trong san hô, anh thử dùng ba chữ này tra thử xem."
"Vâng, tổng giám đốc Phí."
Lý Huyền San không ngồi xe buýt, đi bộ qua mười ba bến xe trong đêm gió lạnh, từng bước từng bước trở về căn nhà nhỏ bé của mình ở Thành Nam.
Nước mắt đã khóc cạn, cảm giác đau đớn dần trở nên chết lặng. Lý Huyền San hắng giọng, xoa xoa gương mặt mình, cố gắng để cho bản thân tỉnh táo lại.
Trong khu chung cư cũ kỹ, cầu thang tầng ba vẫn sáng đèn.
Kỳ lạ, sao Liên Chiêu còn chưa ngủ? Lý Huyền San vội vàng chạy mấy bước lên lầu.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô gái ngồi trước bàn quay đầu lại.
Ánh đèn ấm áp chiếu vào mặt cô ấy, gương mặt trắng nõn xinh đẹp được dát thêm một lớp vàng. Ánh mắt của cô ấy thùy mị như nai con, nhưng cặp mắt to xinh đẹp đó lại trở nên trống rỗng, vô hồn.
"Chị, là chị sao? Chị về rồi à?" Lý Liên Chiêu đứng dậy từ cạnh bàn, mò mẫm đi về phía Lý Huyền San.
Lý Huyền San đi tới ôm lấy em gái, đưa tay vuốt tóc cô ấy, giọng điệu vừa trách cứ vừa cưng chiều: "Sao muộn rồi còn chưa đi ngủ? Không phải bảo em đừng chờ chị sao?"
Lý Liên Chiêu ngửa mặt cười: "Chị, em ngủ một mình không được."
Lý Huyền San nhìn gương mặt xinh đẹp như búp bê của em gái, lại nhìn đôi mắt bị mù của cô ấy thì trong lòng toàn là áy náy và tự trách.
"Chị về rồi, Liên Chiêu đừng sợ nữa, ngoan, nhanh ngủ đi!" Lý Huyền San ôm lấy em gái đi về phía phòng ngủ, giọng nói dịu dàng như mẹ hiền.