Thẩm Lâm Xuyên hơi nhíu mày, "Không bằng tôi đi hỏi cô một chút nhé?"Hứa Cẩm Vi dừng chân một cái, ánh mắt bất thiện nhìn về phía đối phương.
Nhưng mà thiếu niên trước mặt sạch sẽ gầy gò, ánh mắt đen bóng trong suốt, khóe miệng treo nụ cười nhàn nhạt, da thịt trắng noãn, dáng cao chân dài, mặc áo sơ mi trắng quần jean, lúc đứng ở trước mặt cứ như một cây bạch dương cành lá non nớt, Hứa Cẩm Vi không khỏi không thừa nhận, mình quả thật có chút yêu cái đẹp, ít nhất cô nhìn gương mặt này, còn thật sự không có cách nào lãnh khốc như đối xử với đám người Ngô Khải được."Ngày hôm qua đổi chút phiếu lương thực với người ta, lấy cậu ra làm bia đỡ đạn nên mẹ tôi làm ít đồ ăn muốn cảm ơn cậu." Hứa Cẩm Vi lời ít ý nhiều, giải thích một phen."Thì ra là như vậy." Tầm mắt của Thẩm Lâm Xuyên không khỏi quét về cái cặp căng phồng của cô, bên mép lộ ra ý cười, giơ tay ra, "Đưa cho tôi đi."Hứa Cẩm Vi nhíu mày, "Cho cậu cái gì?""Cơm hộp." Thẩm Lâm Xuyên trả lời đơn giản hai chữ, ngón tay thon dài vẫn giơ ở trước mặt cô, cặp mắt phượng đen bóng lẳng lặng đưa mắt nhìn cô, không có cảm giác bị áp bách gì, tựa hồ cũng không bao hàm cảm xúc gì cả, nhưng mà Hứa Cẩm Vi vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên.Người này rốt cuộc muốn làm cái gì vậy? !Mắt thấy bên cạnh có bạn cùng lớp đi ngang qua, hơn nữa còn đưa ánh mắt hóng hớt qua bên này, Hứa Cẩm Vi ý thức được nếu dây dưa tiếp nữa thì đối với mình không có chỗ tốt gì, chỉ đành phải nhíu mày, lấy hộp cơm từ trong cặp ra nhét vào trong tay anh.Đó cũng là nửa tấm phiếu thịt!Hứa Cẩm Vi đau lòng nhíu mày nói, "Đây là mẹ tôi tự tay làm, phải ăn hết, một hạt gạo cũng không cho bỏ thừa, ăn xong nhớ rửa sạch sẽ! Nếu không.
.
."Cô dùng sức siết quả đấm, khớp xương phát ra tiếng vang lanh lãnh, Thẩm Lâm Xuyên nhất thời liền nhớ lại cảm giác sợ hãi vào buổi chiều tối hôm ấy.Thấy nụ cười trên mặt Thẩm Lâm Xuyên biến mất, Hứa Cẩm Vi tự giác quay mặt sang chỗ khác, hài lòng đi về lớp học.Thẩm Lâm Xuyên cũng chỉ biết cười khổ cất hộp cơm, sau đó đi theo.Anh thiếu chút nữa đã quên mất, cô nhóc này cũng không phải là đóa hoa yếu đuối, mà là một đóa hoa Bá Vương biết ăn thịt người.Hai người một trước một sau đi vào phòng học, dẫn tới không ít người chú ý và xì xào bàn tán, nhưng mà hai người đều không phản ứng gì, đều tự đi về chỗ ngồi của mình.Sau khi hết tiếc đầu, mọi người đều đi hấp cơm, Thẩm Lâm Xuyên cũng chậm rãi cầm hộp cơm Hứa Cẩm Vi cho mình đi về phía phòng ăn."A Xuyên, cậu đi làm gì đó?" Nửa đường gặp phải đám Tôn Triêu Dương cùng Trần Lập đi ra khỏi nhà vệ sinh."Đi hâm cơm.""Hâm cơm? Bà mẹ kế kia của cậu nấu cơm cho cậu?" Tôn Triêu Dương là một người ruột thẳng, nghĩ cái gì nói cái đóTrần Lập nghe vậy lập tức kéo mạnh Tôn Triêu Dương một cái, thật là nói phải chuyện không nên nói, Tôn Triêu Dương lời ra khỏi miệng cũng ý thức được không đúng, nhưng muốn thu hồi cũng không còn kịp rồi, chỉ có thể ngượng ngùng cười với Thẩm Lâm Xuyên một tiếng.Thẩm Lâm Xuyên hiển nhiên rất biết tính cách của bạn mình, vì vậy cũng không để ở trong lòng, chỉ đưa tay vỗ vai cậu ta một cái, sau đó cầm hộp cơm đi phòng ăn.
Lời cảnh cáo của Hứa Cẩm Vi vẫn còn văng vẳng bên tai nhưng anh không dám thờ ơ, lỡ như chọc phải cô gái kia, cho dù không bẻ anh cong giống như cây gậy sắt thì cũng khó bảo đảm sẽ không bẻ anh gãy xương.Nghĩ tới đây, Thẩm Lâm Xuyên thậm chí không nhịn được cả người run lên.Anh loại bỏ sạch sẽ ý tưởng đáng sợ kia ra khỏi đầu, bỏ hộp cơm trên nồi, nhìn hộp cơm bình thường không có gì lạ, trong nội tâm lại mơ hồ sinh ra vẻ mong đợi.Cái này là do mẹ của Hứa Cẩm Vi tự tay làm ra.
.
.
Rốt cuộc sẽ có mùi vị gì?.
Danh Sách Chương: