Sở Tiểu Kiều chui rúc ở trong phòng, nằm trên giường ánh mắt đờ đẫn nhìn trần nhà hai mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều hơn nữa đã vài ngày nay cô đã không có ngủ một chút nào.
Trong tay là tờ giấy xét nghiệm ở bệnh viện ngày đó, cô xiết chặt tay tờ giấy càng nhăn nhúm lại cơ hồ gần như đã sắp không thấy rõ mặt chữ nữa rồi.
Ở đây cũng đã nhiều ngày rồi, Vi Vi và Anh Ly thay phiên nhau chăm sóc rất tốt cho cô càng như vậy cô càng cảm thấy lo sợ hơn. Rất sợ rằng ngay cả tình bạn tốt đẹp này rồi cũng sẽ có ngày đi xa tầm tay cô giống như Phí Nặc Nam đã từng rất cưng chiều cô nhưng bây giờ lại biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống cô. Chung quanh đều bị bóng đêm bao phủ, Sở Tiểu Kiều cảm thấy vô số mối nguy hiểm đang ẩn nấp xung quanh mình đâu đâu cũng lóe lên những ánh mắt thèm khát của hổ đói chờ đến khi cô không chú ý lập tức đem tất cả những gì cô đang có đều cướp đi! Tiểu Kiều giống như con thú nhỏ đang sợ sệt cắn răng chịu đựng mà đấu tranh hận không thể đem bóng tối xé toạt thành trăm mảnh! Cuối cùng vì suy nghĩ quá nhiều thần kinh trở nên căng thẳng cô từ từ thiếp đi.
Tại sân cưỡi ngựa của Phí gia, thảo nguyên trải dài mênh mông rất thích hợp để làm nơi cưỡi ngựa.
Phí Nặc Nam tùy ý chọn một con ngựa theo sau anh còn có Phí Nặc Hiên và Ôn Nhược Phi.
Sau khi thay quần áo, Phí Nặc Nam cả thân đều một màu đen sau lưng mang theo những tia nắng mặt trời, không gian mơ hồ không nhìn rõ cho đến khi anh đến gần mới nhìn thấy được gương mặt tuấn mỹ đang đắm chìm trong những vệt nắng nhu hòa làm cho cả người Phí Nặc Nam đều như tỏa ra ánh hào quang mê người.
Ôn Nhược Phi không khỏi sửng sốt, tuy rằng mấy ngày nay cùng ở chung cô đã biết Phí Nặc Nam có diện mạo vô cùng anh tuấn nhưng lúc này tim cô không khỏi đập mạnh gần như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Người đàn ông như vậy thử hỏi thiên hạ có cô gái nào lại không đem lòng thương nhớ? Vì vậy, ý nghĩ trong lòng Ôn Nhược Phi càng thêm kiên định mặc kệ thế nào đi chăng nữa bất luận phải dùng đến thủ đoạn nào cô nhất định phải làm cháu dâu của Phí gia, nhất định phải gả cho Phí Nặc Nam - người đàn ông hoàn mỹ!
Đột nhiên cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn mình, Phí Nặc Nam theo bản năng liền nhìn xem vừa lúc thấy Ôn Nhược Phi đang bối rối di chuyển tầm mắt mặt cô ta hơi mất tự nhiên xem ra vừa nãy đúng là cô ta đã nhìn anh rồi.
Chương 16.2: Nhất định cô sẽ nắm giữ được trái tim của anh!
Phí Nặc Nam nhíu mày. Xem bộ dạng này của cô ta sợ rằng là đang rất muốn gả cho anh?
Vốn thấy Ôn Nhược Phi đối anh không mặn không nhạt còn tưởng rằng trong lòng cô đã có người mình yêu tuyệt đối sẽ không có ý với anh như vậy ở trước mặt Phí lão gia tử anh càng dễ dàng loại bỏ danh phận cháu dâu tương lai kia, nhưng nhìn tình hình này sắc mặt Phí Nặc Nam trở nên hung ác cùng nham hiển vài phần.
Ánh mắt như vậ , anh đều đã nhìn thấy ở rất nhiều người đàn bà khác nói như vậy từ đầu đều là Ôn Nhược Phi cố ý giả vờ để đánh lừa anh sao?
Đáng chết, chẳng lẽ cô ta muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt? Hừ! Thật sự là khôn ngoan, chỉ tiếc vốn dĩ anh đối với cô ta không hề có hứng thú cho dù có thủ đoạn như thế nào thì cũng sẽ không thay đổi được gì!
Ôn Nhược Phi một thân đỏ sẫm da cô đã vốn trắng trẻo sau khi vận trang phục cưỡi ngựa vào càng làm tăng khí thế oai hùng tràn đầy sức sống.
Cô đã dày công để chọn kiểu dáng cùng màu sắc cho bộ trang phục này cũng vì muốn đến hết tất cả mặt hoàn mỹ của mình triễn lãm cho Phí Nặc Nam xem cô nhất định phải chiếm giữ được trái tim của người đàn ông đó!
Sau khi Sở Tiểu Kiều ngủ được một lúc Anh Ly không yên lòng quyết định vào phòng cô xem thử. Lên lầu, Anh Ly nhẹ nhàng xoay nắm cửa rồi đi vào.
Từ bên ngoài ánh trăng len lỏi vào phòng soi bóng xuống gương mặt Tiểu Kiều làm nổi bật làn da trắng như trứng gà bóc, mềm mại như thoa phấn lồng ngực nhấp nhô khẽ khàng theo từng nhịp thở của cô, đôi môi anh đào hơi cong lên lộ ra vài phần đáng yêu.
Anh Ly nắm chặt tay thần sắc căng thẳng trong lòng như có một dòng điện xẹt qua có chút bức bối. Giống như bị một lực nào nó mê hoặc anh chậm rãi đóng cửa lại sau đó đi đến bên giường Tiểu Kiều.
Trong bóng tối tiếng thở khe khẽ của cô nhịp nhàng cùng với tiếng thở của anh. Dần dần hô hấp của Anh Ly có chút trở nên dồn dập hơn. Anh giống như một tên trộm cố gắng lắng nghe tiếng động bên ngoài đồng thời rón rén đi đến ngồi trên giường của cô. Ngón tay run rẩy vuốt ve làn da nhẵn nhụi mà lại ấm áp kia động tác dừng lại một chút rung động trong lòng càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, bàn tay từ từ di chuyển đến cánh môi của cô. Tim càng lúc càng đập mạnh hơn, từng tiết tấu kịch liệt đánh sâu vào trái tim anh.
Sở Tiểu Kiều không hề ý thức xoay người lại thuận tay nắm lấy cánh tay Anh Ly tự chuốc lấy nguy hiểm. Hơi ấm từ bàn tay cô truyền đến như ngọn lửa cháy bỏng đốt cháy cả tay anh rồi nhanh chóng lan đến toàn cơ thể.
Anh cẩn thẩn cúi xuống cơ hồ cảm giác được hơi thở của cô phả vào mặt mình như một kẻ cướp muốn xuống tay nhưng rồi lại sợ. Anh nghe thấy tiếng tim đập càng rõ ràng hơn. Rốt cuộc khi cúi đầu, cảm giác mềm mại làm anh lưu luyến không muốn rời khỏi. Bàn tay nâng cằm Sở Tiểu Kiều lên, anh hôn lên đôi môi Sở Tiểu Kiều. Không gặp phải sự phản kháng của cô, Ly ca không nhịn nổi mà muốn dùng lời lẽ miêu tả đường nét của đôi môi cô.
Chương 16.3: Hoa đã có chủ
Bọn họ từng hôn môi đó chính là lúc Tiểu Kiều cứ liên tục lải nhải bên tai anh liền thực hiện biện pháp công hiệu nhất làm cô ngay lập tức im lặng, chính là trực tiếp chiếm hữu lấy đôi môi cô.
Sau đó, anh vô tình mở mắt thì thấy trong mắt cô ánh lên một tia tinh nghịch, lúc ấy anh mới biết mình đã mắc bẫy. Bỗng nhiên, anh cảm thấy trong tim mình xuất hiện một cảm giác gì đó khó có thể nói nên lời chúng cứ đan xen vào nhau thực phức tạp. Anh lập tức đem loại cảm giác kì lạ này cho rằng vì tiếp cận Tiểu Kiều có mục đích khác cho nên hiện giờ mới xuất hiện loại cảm giác như vậy, tự nhủ với lòng mình đây chỉ là cảm giác áy náy mà thôi.
Đầu lưỡi đang tham lam dò xét trong miệng cô đột nhiên trở nên cứng đờ. Trong bóng tối, như có một chậu nước lạnh đổ xuống từ đỉnh đầu anh. Sở Tiểu Kiều vô thức thều thào trong cơn mê: ”Đại thúc”
Trước cổng chính Phí gia, Phí Nặc Ngạn dừng cước bộ nhìn sắc mặt không tốt của Phí Nặc Hiên xem ra là đang chờ anh.
”Anh ba có việc gì không?” Trên mặt đầy ý cười dịu dàng, Phí Nặc Ngạn hỏi.
Giả dối… Phí Nặc Hiên tức giận trong lòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: ”Tuy rằng tôi không biết lúc này cậu đang suy tính để gây ra việc xấu gì nhưng tôi khuyên cậu nên nhớ rằng anh hai còn có tôi nếu muốn làm việc gì thì nên suy nghĩ cẩn thận!"
Ngữ khí thực không tốt nghe qua liền biết chính là đang cảnh cáo anh, Phí Nặc Ngạn ý cười vẫn không hề thuyên giảm: ”Anh ba, cùng là anh em một nhà vì sao anh luôn đứng về phía anh hai?”
”Bởi vì anh hai và anh là cùng một mẹ sinh ra sao?”
Phí Nặc Hiên cười lạnh: ”Đúng hơn là, tôi tuy rằng có chút vô liêm sỉ nhưng không bao giờ nghĩ rằng cùng loại người đạo đức giả nhận anh em!"
Bị Phí Nặc Hiên mắng thẳng thừng như vậy, anh ta cũng chẳng hề mảy may tức giận thoáng nhìn lên lầu ba đột nhiên chuyển đề tài: ”Ôn Nhược Phi? Về sau, hẳn là anh nên tập kêu cô ấy là chị dâu đi!”
Phí Nặc Hiên hừ lạnh: ”Người phụ nữ kia cũng là một loại giả dối làm cho người ta cảm thấy ghê tởm, cô ta không xứng trở thành chị dâu tôi, nhưng mà nói thật nhé cậu và cô ta, hai người cùng một dạng đạo đức giả nếu nói ra thì quả thật rất xứng đôi!”
Cùng nói chuyện với Phí Nặc Hiên, Phí Nặc Ngạn vĩnh viễn phải dùng đến những lời nói châm chọc cùng khiêu khích: ”Chính là cô ấy có trở thành chị dâu không cũng không đến lượt anh quyết định” Phí Nặc Ngạn cuối cùng cũng tìm được đường phản bác: ”Chỉ cần ông nội lên tiếng , thì cô ấy chính là cháu dâu của Phí gia”
Phí Nặc Hiên cũng bởi vì chuyện này mà nhức đầu sau khi nghe Phí Nặc Ngạn nói vậy vô tình lại động đến nỗi khổ của cậu: ”Ai nói như vậy? Cho dù ông nội có đồng ý, nhưng nếu anh hai không muốn chuyện này cũng sẽ không thành!”
”Vậy anh nghĩ rằng anh hai sẽ làm cho ông nội mất hết sĩ diện sau đó hùng hổ tuyên bố rằng mình không thích Ôn Nhược Phi có chết cũng không cưới cô ấy sao?”
Phí Nặc Hiên hung hăng nhìn Phí Nặc Ngạn thầm ước ao được xông lên một tay liền xé nát gương mặt tươi cười dối trá kia! Nhưng mà lời anh ta nói quả thật không sai! Nếu như nói cậu hành vi quái đản không kìm chế được tính khí nóng nảy gặp phải chuyện như vậy thì lập tức nói một câu không muốn kết hôn là có thể thoát khỏi, nhưng mà Phí Nặc Nam lại là một đứa cháu hiếu thuận từ nhỏ đến lớn chỉ cần ông nội nói một câu anh liền nghe theo không dám nói khác, nếu bảo anh làm trò nói trước mặt ông nội những lời này làm cho ông không còn mặt mũi nào hoàn toàn không có khả năng!
Cho dù hỏa tinh có đụng vào trái đất, Phí Nặc Nam cũng sẽ không bao giờ làm vậy. Trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng nhưng miệng vẫn một hai cãi lại: ”Dù anh hai tôi sẽ không như vậy, Ôn Nhược Phi cũng không thể gả cho anh, vạn nhất Ôn Nhược Phi đã hoa đã có chủ?"
Phí Nặc Ngạn ý cười đậm dần, nhấc chân đi vào trong nhà: ”Có lẽ vậy”
Phía sau, Phí Nặc Hiên mặt biến sắc, lẩm bẩm: ”Vạn nhất cô ấy đã là người phụ nữ của kẻ khác?”
Kẻ khác…?
Phí Nặc Hiên mâu quang lóe sáng quay đầu lại nhìn anh ta một chút khóe miệng nhếch lên. Phí Nặc Nam đã khó đối phó mà Phí Nặc Hiên cũng không phải là dạng người dùng đầu óc để trưng bày.
Chương 16.4: Anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em
Hai người ngồi đối mặt nhau trên chiếc bàn vuông, ánh mắt Anh Ly cứ nhìn chằm chằm vào Sở Tiểu Kiều nắm chặt chiếc thìa đến nỗi những ngón tay cũng trở nên trắng bệch. Sở Tiểu Kiều cúi đầu né tránh ánh mắt của anh cố gắng tập trung uống sữa.
”Tiểu Kiều” Vẻ ảm đạm trên gương mặt anh biến mất: ”Anh cam đoan từ giây phút này anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em sẽ không vì một mục đích nào khác, Tiểu Kiều…”
Lời nói của anh có chút gấp gáp giống như sợ rằng cô sẽ không tin.
Cốc sữa lan tỏa một mùi hương ngọt ngào thế nhưng, không hiểu sao khi giọt sữa thấm vào đầu lưỡi nó lại nhạt đến vậy, Sở Tiểu Kiều lắc đầu: ”Anh Ly, chuyện sau này tôi không thể đoán trước”. Sắc mặt Anh Ly vui vẻ hẳn ra, cô tiếp lời: ”Nhưng mà tôi không cần ai phải chăm sóc, thật đấy”
Cô mỉm cười ánh mắt hơi cong lại giống như đang khẳng định lời nói của chính mình.
”Tiểu Kiều về sau khi đứa nhỏ sinh ra, em dự tính sẽ như thế nào?”
”Lạch cạch cạch“ Cốc sữa loạng choạng dừng lại trên bàn.
Trời sáng, người hầu của Phí gia tất bật chuẩn bị ột ngày làm việc mới, đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên làm cho toàn bộ người trong Phí gia đều hoảng hốt cho đến khi hiểu rõ sự việc thì cũng chính là lúc bão táp kéo đến.
Vốn dĩ Phí lão gia tử đã dày công tuyển chọn một đứa cháu dâu thật hoàn mỹ đó chính là đại tiểu thư của Ôn gia - Ôn Nhược Phi mà trong khoảng thời gian Ôn Nhược Phi trọ tại Phí gia thì ai có thể nói trước được chuyện gì sẽ phát sinh?
Trong phòng sách, sắc mặt Phí lão gia tử tái xanh những nếp nhăn cũng trở nên căng ra, bàn tay xiết chặt cây gậy hoàn toàn có thể tưởng tượng được lửa giận gần như đã muốn đốt cháy cả gian phòng.
Phí Nặc Nam cùng Phí Nặc Ngạn mỗi người đứng một bên, cả hai đều cau mày nhưng quan sát kỹ hơn có thể thấy sự bất đồng giữa họ.
Đôi mắt Phí Nạc Ngạn nhíu lại, không rõ trong ánh mắt của anh chứa đựng thứ gì, cảm giác thật mơ hồ. Mà trong mắt của Phí Nặc Nam lại đầy phức tạp.
Thời điểm Phí Nặc Hiên bị người lôi vào cậu còn đang mặc chiếc áo sơ mi đôi mắt lim dim hoàn toàn có thể nhìn thấy đây là bộ dáng thiếu ngủ vài cúc áo bung ra để lộ vài vết trầy nhỏ trên lồng ngực trong tích tắc lửa giận trong mắt Phí lão gia tử lại càng tăng lên gấp bội.
”Lão gia tìm cháu có việc gì?” Nụ cười cợt nhả hiện hữu trên gương mặt cậu, ngữ điệu thản nhiên bất cần, Phí Nặc Hiên đứng trước mặt Phí lão gia tử, vô ý ngáp dài một cái, ánh mắt nhìn thoáng qua Phí Nặc Nam.
Phí lão gia tử giơ cao tay, đem cây gậy đang cầm đánh xuống lưng Phí Nặc Hiên, một tiếng nặng nề vang lên, mặt Phí Hiên biến sắc nhảy dựng lên nhanh chóng lấy tay ôm lại chỗ vừa bị đánh cậu la hét ầm ĩ: ”Lão già đáng chết, ông điên rồi, điên thật rồi! Ông có biết hay không cây gậy này mà đánh người là sẽ chết đó?!”
Phí lão gia tử tức giận ánh mắt trừng lớn lần thứ hai giơ cây gậy lên: ”Nếu được vậy ta cũng thật muốn đánh chết cái đứa cháu bất hiếu như mày! Miễn cho ngươi làm ra chuyện súc sinh như vậy!”
Thật sự ông đã tức giận đến đỉnh điểm, sắc mặt trở nên đỏ bừng, Phí Nặc Nam cùng Phí Nặc Ngạn sợ đến mức một người bên trái một người bên phải đỡ lấy Phí lão gia tử cầm lấy cây gậy ngăn ông lại: ”Ông nội, ông đừng nóng giận, đừng nóng giận mà!”
Chương 16.5: Em sẽ cưới Ôn nhược Phi!
Phí Nặc Nam âm thầm nhìn Phí Nặc Hiên lắc đầu, cậu liếc thấy hành động của anh hai lời nói vừa định thốt ra liền nuốt xuống đành im lặng ôm thắt lưng khó chịu đứng ở một bên.
”Mày... mày... cái đồ bất hiếu!” Phí lão gia tử chỉ vào Phí Nặc Hiên, bắt đầu mắng: ”Mày nói đi, từ trước đến giờ, mày đã bao giờ làm việc gì ra hồn chưa? Mày… Mặt mũi của Phí gia xem như bây giờ đều bị hủy trong tay mày!”
Phí lão gia tử tức giận cảm thấy không còn mặt mũi nhìn ai nữa hận không thể đem đứa cháu hỗn láo này đánh đến chết!
”Thể diện?” Phí Nặc Hiên cũng bắt đầu nổi giận nhất thời liếc mắt nhìn Phí lão gia tử cười lạnh: ”Ông không phải đã sớm nói tôi không xứng đáng làm cháu trai của Phí gia hay sao? Mười năm trước, tôi thất lạc chỗ nào, chẳng phải ông cũng chẳng thèm hỏi tôi sống chết thế nào sao, ông cũng đã cho rằng đứa cháu này không có mặt trong Phí gia? Bây giờ thì sao? Còn dám nói ra những lời như vậy, ông nội à ông có phải già rồi nên đầu óc bắt đầu ngớ ngẩn đi không hay là do bị ta làm cho đến mức đần độn, hử?”
Liên quan đến chuyện ngày xưa, Phí Nặc Nam liền không can thiệp vào dứt khoát không nói lời nào, Phí Nặc Nam nhướn mày lùi về phía sau đỡ Phí lão gia tử.
Phí lão gia tử tiếp tục mắng: ”Mọi người đều nói, nuôi một con chó tốt xấu nó còn biết vẫy đuôi làm cho chủ nhân vui vẻ, còn mày... mày là con người nhưng là thứ vong ơn bội nghĩa sớm biết như vậy năm đó ta để ày chết ở đó cho rồi!”
Ánh mắt Phí Nặc Hiên trở nên chua xót cậu cười nhợt nhạt: ”Lão già, cuối cùng ông cũng đã nói ra lời thật lòng? Nhưng mà cho dù hối hận thì cũng đã muộn, lão già tất cả các người đừng nghĩ rằng sẽ sống yên ổn!”
Lại nhìn sang Phí Nặc Nam: "Anh hai mặc kệ nói như thế nào người có lỗi vẫn là em về sau có chuyện gì thì hãy nhớ đến người em này, về phần Ôn Nhược Phi…” Khóe môi cong lên, bộ dáng đùa cợt của một tay ăn chơi: ”Nếu cô ta là cháu dâu của Phí gia, cũng không nhất định phải gả cho anh, em sẽ cưới cô ta!”
Động tác Phí Nặc Nam dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn cậu.
Phí Nặc Hiên cười thản nhiên: ”Anh hai, không phải chỉ là đoạt vợ của anh sao? Anh có cần nhìn em như vậy không? Hơn nữa, Ôn Nhược Phi cũng không thích anh bằng không vì cái gì cô ta đồng ý cùng em lên giường? Anh hai, bất quá cũng chỉ là một người phụ nữ, anh tặng cho em đi, được không?”
Phí lão gia tử tức giận đến nói không nên lời, Phí Nặc Hiên cười một chút, sau đó xoay người ngạo nghễ bước đi.
”Mày… mày…Cút đi!” Phí lão gia tử cầm cây gậy lao đến: ”Phí gia không cần đứa cháu như mày, mày cút đi, cút đi cho ta, đừng bao giờ trở về đây nữa!”
”Ông nội” Phí Nặc Nam tiến đến can ngăn Phí lão gia tử, Phí Nặc Hiên quay đầu nhìn ông, thản nhiên nói: ”Đi thì đi,dù sao Phí gia cũng chẳng cần tôi, tôi cũng lười ở lại nơi này”
Sắc mặt Phí lão gia tử càng lúc càng tệ nhưng ông vẫn không từ bỏ ý định muốn Ôn Nhược Phi gả cho Phí Nặc Nam nhưng một người phụ nữ cùng em trai mình lên giường còn có thể kết hôn được sao?
Cho nên càng ngày Phí lão gia tử càng thấy Phí Nặc Hiên không vừa mắt, vài ngày sau chỉ cần ông vừa nhìn thấy Phí Nặc Hiên liền tiện tay vơ lấy thứ gì trước mặt mà đánh đến. Phí Nặc Hiên mỗi khi vậy đều nhanh nhẹn tránh được nhíu mày một cái: ”Lão già thật đúng là không còn dùng được ngay cả một người đứng sờ sờ như vậy còn đánh không được!”
Phí Nặc Nam còn đang bận xử lý công việc ở công ty cho nên bên cạnh Phí lão gia tử lúc này chỉ có mỗi Phí Nặc Ngạn, anh ta quát lớn: ”Anh ba, ông nội thân thể không tốt anh nói bớt một hai câu đi”
Phí Nặc Hiên thầm khinh thường cao giọng nói: ”Ngại thật tôi nói ít đi một câu thì sẽ có một người chết đấy”
Phí lão gia tử vừa định mở miệng mắng thì từ trên lầu Ôn Nhược Phi bước xuống.