“À không phải! Ý em là…”
“Đến bây giờ em vẫn còn muốn nói dối sao? Hồng Trà!”
Mộ Phong vừa gằn giọng chất vấn, một giọng nói khác từ đâu chen vào:
“Chúng tôi đã xử lý rất tốt đúng không? Chủ tịch Phong!”
Tiếng nói vừa dứt, từ bên ngoài liền tiến vào ba gã đàn ông to lớn.
“Chuyện này là sao đây Mộ Phong. Rốt cuộc mấy người này là ai?” - Hồng Trà hoảng loạn chất vấn Mộ Phong, quên luôn bản thân đang diễn vai say xỉn.
Mộ Phong vẫn đứng thẳng lưng, mặt hơi cúi xuống thấp, tuyệt nhiên không lên tiếng trả lời.
“Rốt cuộc chuyện này là sao đây hả? Anh mau giải thích đi!” - Hồng Trà mất hết bình tĩnh, cơn giận dữ vì kế hoạch bị phá sản cộng thêm cảm giác hoang mang khiến cô ta mất đi sự bình tĩnh vốn có.
“Thấy chị đây có vẻ hoang mang nên tôi xin phép được giải thích nhá. Chắc là chủ tịch Phong không còn lời nào muốn nói với chị đâu!”
Tên vừa lên tiếng cười phỉnh nhìn Hồng Trà đầy cao ngạo, nhìn qua dáng vẻ lãnh đạo đó chỉ chắc hẳn cũng là người có đầu óc. Không đợi Hồng Trà đáp lời, hắn nói tiếp:
“Chủ tịch Phong đây đã sớm nhìn ra kế hoạch của chị nên đã nhờ chúng tôi, à còn cả con nhóc Phi Tuyết mà chị vừa gọi tên, tất cả cùng nhau bày ra chiến lược để phản công đó!”
“Cái gì? Sao mà các người…”
“Kế hoạch của chị rất hay nhưng cũng đầy sơ xuất. Đáng lẽ ra chị không nên chọn gã đang nằm trên giường kia là đối tác chứ. Hắn ngu như bò vậy. Moi thông tin dễ như ăn bánh!”
“Rốt cuộc mấy người đang lảm nhảm cái gì vậy? Kế hoạch nào chứ!”
Tên đại ca nhìn thấy gương mặt xanh như tàu lá chuối của Hồng Trà thì liền phá lên cười nắc nẻ. Đoạn định nói tiếp thì Mộ Phong đã cất tiếng trước:
“Nếu em không định thú tội thì anh sẽ vạch trần tất cả. Nguyên văn kế hoạch của em là sẽ chuốc say anh cùng Tiểu Tuyết, sau đó giao con bé cho ***** **** tùy ý xử lý còn em sẽ giải quyết anh theo một hướng tính toán khác. HAIZZZ! Em có biết rằng anh đã thất vọng đến thế nào không?” - Mộ Phong thở dài đầy ảo não.
“Cái đó… anh đang nói gì vậy? Em hoàn toàn không hiểu. Anh say quá rồi nên mất tỉnh táo đúng chứ? Phải rồi! Mọi chuyện là do lũ đàn ông đểu cán kia tiêm nhiễm vào đầu anh đúng không? Mộ Phong! Anh hãy tin em. Mọi chuyện không như lũ dở hơi này nói đâu! Chúng đang cố gắng bôi nhọ danh dự của em. Chắc chắn… chắc chắn các người là đối thủ của ba tôi nên mới dựng chuyện như thế để bôi nhọ thanh danh của tôi. Phá hỏng mối làm ăn hợp tác giữa Mộ Phong với ba của tôi đúng không?” - Hồng Trà phát hoảng vì bị nói trúng tim đen, cô ta hớt hả lao đến nắm tay Mộ Phong van lớn.
“Dựng chuyện? Tức cười thật! Ê! Mày vô đây được rồi đó!” - Một tên khác lên tiếng, đánh tiếng kêu gọi thêm ai đó.
Bóng dáng một anh phục vụ đang mặc đồng phục của nhà hàng bước vào bên trong. Hồng Trà nhìn thấy người vừa xuất hiện thì sắc mặt từ hoảng loạn dần trở nên tái mét.
“Nhận ra bộ đồ này đúng không? Phải rồi! Sao cô lại không nhận ra được chứ nhỉ?” - Tên đại ca chỉ tay vào người vừa bước vào.
“Cũng dễ hiểu mà nhỉ. Vì không muốn Mộ Phong nhận ra sự có mặt của ***** ****. Cô đã cài hắn vào trong dàn nhân viên phục vụ. Mục đích chính là sau khi Mai Lệ hoàn thành việc chuốc say Tiểu Tuyết, cô sẽ ra hiệu cho hắn với tư cách là phục vụ nhà hàng, đến rồi dìu Tiểu Tuyết vào căn phòng cô đã chỉ định.”. Ngôn Tình Sủng
“Vu khống! Tôi đồng ý ***** **** và tôi là chỗ quen biết nhau. Nhưng chứng cứ đâu mà anh bảo tôi kêu ***** **** giả dạng làm nhân viên!” - Hồng Trà vẫn tiếp tục gân cổ lên cự cãi.
Mộ Phong gạt mạnh tay khỏi cái níu kéo của Hồng Trà, nghiêm giọng:
“Việc này chỉ cần động não chút đỉnh nhất định sẽ nhận ra ngay lập tức. ***** **** chắc chắn sẽ không tham gia bữa tiệc vì hắn đã sớm giả dạng làm nhân viên phục vụ của nhà hàng. Anh biết đây chính là kế sách em đã vạch ra để giúp hắn qua mặt được tất cả. Tuy nhiên, nó lại tiềm ẩn hai điểm yếu chí mạng.”
Hít thở sâu một hơi, Mộ Phong điềm tĩnh giơ hai ngón tay lên trước mặt Hồng Trà, tiếp:
“Thứ nhất, ***** **** chỉ cải trang thành phục vụ, không phải phục vụ chuyên nghiệp được nhà hàng đào tạo nên chắc chắn sẽ vô cùng vụng về khi bưng bê đồ ăn và khi phục vụ khách hàng. Để ý kĩ một chút thì kiểu gì cũng thấy hắn là tên nhân viên vụng về nhất. Mà anh nghĩ vụ này chắc em đã bàn trước với chủ nhà hàng và toàn bộ nhân viên phục vụ hôm nay nên chẳng có ai thèm nhắc nhở ***** ****. Hơn nữa, hắn cũng là tên nhân viên có khoảng thời gian rảnh rỗi để quan sát khách hàng nhiều nhất. Lý do vì sao ư? Là vì hắn phải liên tục quan sát chỉ thị từ em, giữ khoảng cách an toàn để anh không nhận ra và quan trọng nhất là canh chừng khi nào Tiểu Tuyết ngấm cơn say. Vì thế công việc của bọn họ là quan sát rồi bắt người, như thế là xong chuyện. Điểm yếu thứ hai, nhà hàng này có quy định toàn bộ nhân viên phục vụ đều phải đeo khẩu trang và đều phải tạo nếp cùng một kiểu tóc. Đó là lý do em chuẩn bị cho ***** **** một bộ trang phục có hoa văn cà vạc khác đi một chút so với những nhân viên còn lại. Như vậy, khi Tiểu Tuyết say, em chỉ cần nhìn xung quanh và để ý cà vạt của từng nhân viên, chắc chắn sẽ gọi đúng ***** **** và để hắn dìu Tiểu Tuyết đi. Nhìn từ xa thì nhân viên nam nào cũng giống y đúc nhau nên em đã dựa vào chiếc cà vạt để nhận dạng ***** ****. Đây là cách an toàn nhất để anh không nhận ra sự hiện diện của hắn.”