Về phần Phi Tuyết, cô đã bị chỗ làm hiện tại đuổi việc vì nghỉ quá phép quy định, tin nhắn sa thải được gửi đến hời hợt vào chiếc điện thoại cũ mèm, Phi Tuyết vô cùng bức bối và thất vọng, khó khăn lắm mới tìm được một nơi chịu nhận cô vào làm. Ấy thế mà lương chưa được hưởng xứng đáng đã bị họ đuổi thẳng cổ. Suy nghĩ vô công rỗi nghề, ăn bám chú Mộ Phong rất nhanh đã bủa vây lấy tâm trí Phi Tuyết.
Cô đã tự nhốt bản thân trong phòng suốt cả một ngày dài. Bà Lan Hoa không hiểu nguyên do là vì sao, chỉ đành đặt trước phòng cô vài chiếc bánh mặn và hai chai nước suối.
Sáng hôm sau, Hồng Trà mau mắn qua Mộ Phong từ rất sớm, lúc này bác Tuấn vẫn chưa thay ca với bà Lan Hoa. Cô ta đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch khác để hại Phi Tuyết. Vì thế, để hạn chế việc bà quản gia có thể chen chân cản trở, Hồng Trà cũng cẩn thận dự trù một kế sách khác.
"Dạ bây giờ bác về ạ?"
"Con đến sớm vậy sao? Chú nghe nói Mộ Phong ngày mai mới về. Cháu qua bây giờ thì vẫn chưa gặp được cậu chủ đâu!" - Hơi giật mình khi Hồng Trà bất ngờ lên tiếng, bác Tuấn vẫn điềm đạn trả lời.
"Dạ cháu qua đây sớm là để gặp bác đấy ạ! Không giấu gì bác, anh Phong có nhờ cháu trong lúc ảnh vắng nhà thì qua đây trông coi hộ vài thứ. Thành ra… cháu nhận thấy dạo này nhà mình đồ đạc cũng nhiều thứ xuống cấp. Không biết bác có định mua gì thay thế không, có gì cháu sẽ cùng bác Lan Hoa đi mua trong hôm nay luôn!"
Bác Tuấn gật gật đầu hiểu rõ. Đoạn, ông liệt kê toàn bộ những món đồ bản thân cho là nên thay mới. Hồng Trà ghi chép đầy đủ vào một tờ giấy, liên tục tỏ thái độ đồng ý rồi tiễn ông ra về. Vậy là có cái cớ để tống khứ bà quản gia đi khỏi nhà trong hôm nay. Cô ta biết chỉ cần dùng câu nói quen thuộc: "Anh Mộ Phong có bảo rằng…", chắc chắn bà Lan Hoa sẽ làm theo.
Quả đúng như dự tính, đợi bà Lan Hoa đến thay ca, sắp xếp cơ bản vài thứ trong căn bếp xong xuôi thì Hồng Trà bắt đầu kế hoạch.
Bà Lan Hoa lúc nãy vẫn không nhìn ra mưu mô xảo trá của Hồng Trà, hẳn là không biết cô ta sớm đã chẳng ưa gì Phi Tuyết. Chỉ thấy bà ấy ừ một tiếng đã hiểu rồi sửa soạn đi mua đồ.
"À có gì nhờ cháu hâm nóng đồ ăn trên bếp. Con bé Phi Tuyết có gì dậy mà thấy đói bụng thì ăn cho ngon miệng! Hôm qua đến giờ nó toàn tự nhốt mình trong phòng không, nên bác lo quá!"
"Con bé tự làm vậy sao? Bác có biết lý do không?" - Hồng Trà ngạc nhiên.
"Nếu nó chịu nói cho bác biết thì đỡ rồi! Thôi bác đi đây! Mấy món đồ ông Tuấn dặn phải lên tận chợ lớn mới mua được!"
Hồng Trà tiễn bà Lan Hoa ra đến cổng. Đoạn cô ta vừa quay lại căn phòng bếp, Phi Tuyết đã xuất hiện từ lúc nào. Gương mặt Phi Tuyết sưng húp, hai mắt cụp xuống thiếu ngủ, trên tay đang cầm vài chiếc bọc ni lông và hai chai nước rỗng.
Hồng Trà lấy làm ngạc nhiên, cô ta diễn nét hốt hoảng chạy đến hỏi han Dương Phi Tuyết. Phi Tuyết cũng chẳng giấu giếm điều gì, chia sẻ toàn bộ khúc mắt với Hồng Trà, cô đã sớm coi người phụ nữ trước mặt là chị em tốt.
Nghe xong đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện, Hồng Trà phải cố nén lại tiếng cười sung sướng đang phá lên thỏa mãn trong tâm trí. Trùng hợp làm sao, kế hoạch mà ả ta chuẩn bị cho Phi Tuyết bây giờ lại càng dễ dàng thực hiện hơn bao giờ hết.
Bày ra bộ mặt đồng cảm, Hồng Trà an ủi:
"Không sao! Đừng sụt sùi nữa! Nghe chị! Phải điều chỉnh lại cảm xúc hai chị em mình mới nói chuyện tiếp được. Chị thấy trong chuyện này em đâu cần phải khóc. Mất cái này mình tìm cái khác. Với cả dù sao bây giờ Mộ Phong cũng sẽ chăm sóc em thật tốt thôi. Đừng tự tạo áp lực lên bản thân."
"Nhưng mà chị ơi! Chú… chú đã trả hết nợ cho em, nhận nuôi em, cho em ăn ngon mặc đẹp. Nếu em không chịu đi làm kiếm tiền mà cứ tận hưởng như thế này, chẳng phải giống ăn bám lắm sao chị!" - Tiểu Tuyết xả một tràng, nước mắt nước mũi lại túa ra không ngớt.
"Tầm bậy! Em nói như vậy là anh Phong buồn lắm đó! Chuyện quan trọng bây giờ là em phải nghỉ ngơi thật tốt. Phải sớm làm quen cuộc sống ở đây, như vậy mọi người và cả em mới thấy thoải mái được." - Miệng thì khuyên những lời tốt đẹp nhưng thực chất bên trong thâm tâm, Hồng Trà vẫn đang chửi Phi Tuyết là loại ăn bám, bấu chân đại gia. Cô ta chỉ là đang từng bước đưa con mồi vào cái bẫy đã được lên kế hoạch từ trước.
Dương Phi Tuyết vẫn khóc rấm rứt, biết thời điểm đã đến, Hồng Trà cất tiếng:
"Vậy chị có ý này. Nếu em đã muốn đi làm đến vậy, để chị giới thiệu cho em một công việc ở chỗ bạn chị được không? Đảm bảo việc nhẹ lương cao."
Nghe đến hai chữ "công việc", Phi Tuyết nín khóc, ngước cặp châu nhãn long lanh nước mắt trong vắt nhìn Hồng Trà:
"Công việc sao chị? Dạ được! Em nhận hết! Nếu nằm trong khả năng thì em sẽ làm hết!"
"Bạn chị cho mở một quán Karaoke khá lớn, đang thiếu nhân lực nên cũng rối rít tìm người lắm. Nếu em đồng ý thì chị giới thiệu em vào, em chỉ cần làm ở bộ phận chuẩn bị rượu bia, gọt trái cây bỏ vào đĩa, bày trí bánh kẹo thôi là được rồi. Mấy việc này chắc ổn với em mà đúng không?"
Mặc dù khi nghe đến Karaoke, Phi Tuyết có chút dè chừng, nhưng nếu chỉ làm những việc mà Hồng Trà vừa liệt kê thì quá đơn giản. Chẳng cần đắn đo thêm, Phi Tuyết dõng dạc:
"Dạ! Em sẽ làm! Nhưng mà còn giờ giấc?"
Hồng Trà nén lại tiếng cười thoả mãn, đều giọng: "Được thì bây giờ chị đưa em đến chỗ bạn chị luôn. Nếu cô ấy thấy ổn thì có thể trong nay mai em được nhận làm luôn. Em… vẫn giữ giấy tờ tuỳ thân đúng chứ!"
"Dạ mấy giấy tờ đó lúc nào em cũng mang theo bên mình hết! Vậy bây giờ để em sửa soạn rồi mình đi liền!"
Vội vã pha lẫn hí hửng, Phi Tuyết chạy tót lên trên phòng thay quần áo. Hồng Trà ngồi dưới bếp nhanh tay rút ra chiếc điện thoại thông minh, chỉ thấy cô ta ừ rồi nhoẻn miệng cười khả ố…
Một tiếng sau, Hồng Trà và Phi Tuyết đã dừng chân trước một quán Karaoke cỡ lớn. Bảng hiệu "Chiều Trà Tím" độc lạ, đèn led nhảy màu bắt mắt, âm nhạc xập xình vang vọng bên tai,… tất cả đều khiến Phi Tuyết hồi hộp không thôi.
"Em yên tâm! Khu vực em làm việc không bị những thứ âm thanh ồn ào này làm ảnh hưởng đâu!"
Hồng Trà dắt tay, dẫn một mạch thẳng tới quầy tiếp tân.
Đoạn, cô ta tiến thẳng lên tầng một, chiếc cửa đang được treo bảng "Không phận sự miễn vào" nằm cuối dãy hiện lên rõ ràng.
Hai người phụ nữ ung dung bước vào, một mùi thơm thoang thoảng theo đó tiến vào khoang mũi của Phi Tuyết
"Cậu tới rồi sao? Đó là người cậu nói à?" - Một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa đang ngồi ung dung trên chiếc ghế sofa, thấy Hồng Trà bước vào thì liền đi đến đón tiếp.
"Tớ biết cậu không có thời gian nên đã nói qua điện thoại rồi! Cậu thấy cô nhóc này ổn không?"
"Em… em chào chị! Em tên là Dương Phi Tuyết! Hi vọng em sẽ được chị nhận vào làm việc ở đây ạ!"
Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa đưa ánh mắt dò xét quét qua người Phi Tuyết, cô ta đặc biệt nhìn vào gương mặt khả ái một hồi lâu. Song liền nói:
"Tất cả đều oke! Vậy em có giấy tờ tuỳ thân đúng không? Thế thì mình có thể làm từ hôm nay luôn. Chị sẽ thử việc em một tuần, ổn thì mình sẽ làm lâu dài luôn ha."
Dương Phi Tuyết như không tin vào tai mình, công việc làm thêm này dễ lấy hơn cô tưởng rất nhiều.
"Vậy em làm ca 2 giờ chiều hôm nay được không? Được thì bây giờ chị dẫn em làm quen với gian cắt trai cây bên chị. Một ngày em làm tầm sáu tiếng là được. Em thấy ổn không?" - Phi Tuyết càng nghe càng bất ngờ, công việc tiến triển quá nhanh khiến cô nhất thời sững người.
"Em… có làm được không? Nếu thấy không ổn cũng không sao? Hai chị không ép đâu!" - Hồng Trà thấy Phi Tuyết thẫn thờ đực mặt nhìn vô định liền vỗ nhẹ vào vai cô.
Khẽ giật mình, Phi Tuyết quay trở lại thực tại:
"Dạ được! Bây giờ em có thể làm luôn!"
Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa gật đầu, liền liếc mắt gửi ám hiệu cho Hồng Trà. Hiểu ý, Hồng Trà tiếp:
"Chị hiểu rồi! Vậy em ở lại làm nha. Địa chỉ nhà mình chắc em cũng nhớ rồi, từ đây về nhà không xa lắm. Chị sẽ báo lại với bác Lan Hoa."
Định bụng xoay người rời đi, Phi Tuyết bất ngờ kéo tay áo Hồng Trà, nói khẽ: "Dạ chị ơi nếu được… chị giúp em nói lại với bác Lan Hoa là em vẫn đi làm thêm ở chỗ cũ. Em sợ nếu mà bác ấy biết em đổi chỗ làm thì… thì…"
"Chị biết rồi! Chị sẽ giúp em giữ kín chuyện này. Nó sẽ không tới được tai anh Phong đâu!"
Hồng Trà thừa sức biết rõ hàm ý của Phi Tuyết, từ đầu cô ta cũng chẳng có ý định để cả Mộ Phong lẫn bà Lan Hoa biết đến chuyện này. Bây giờ ngay cả Phi Tuyết cũng muốn che dấu thì cô ta càng không cần tốn sức bịa ra một lý do để bào chữa trong trường hợp công việc bị bại lộ. Đúng là đến ông trời cũng thuận theo cái kế hoạch xấu xa của cô ta.
Phi Tuyết đi theo người phụ nữ tóc đuôi ngựa ra khỏi phòng, Hồng Trà dặn dò thêm vài câu vô thưởng vô phạt rồi cũng quay gót ra về. Chỉ thấy cô ta vừa rảo bước xuống tầng trệt, vừa nhoẻn miệng cười nham hiểm. Có điều gì đó chẳng lành sắp ập đến với Dương Phi Tuyết.