Thật Nguyệt Hồng nằm trong lòng Hiên Viên Vân Cuồng, sờ sờ cánh tay hắn, nuốt nước bọt:
"Oa, con gà này béo thật nha! Nó còn biết chạy nữa...."
"... ...... ...."
Hiên Viên Vân Cuồng thề rằng, nếu không có đội ngũ khách nhân đông đảo tót đít chạy sau lưng hắn, hắn đã một tay bóp chết nữ nhân này.
Nàng nói cái gì? Bảo tay hắn là cánh gà cũng thôi đi, nhưng nàng lạibảo hắn là con gà béo.... .....
"Thất Nguyệt Hồng, đầu ngươi có bị làm sao không? Chẳng lẽ gà không biết chạy?"
Thất Nguyệt Hồng làm ra vẻ bừng tỉnh:
"Ồ, thì ra ngươi là con gà."
"... ........." Nữ nhân đáng chết, hắn muốn bóp chết nàng.
Hiên Viên Vân Cuồng nghiến răng nghiến lợi, ôm Thất Nguyệt Hồng vào tân phòng.
"Ngoan ngoãn ngồi đây cho bổn vương."
Hiên Viên Vân Cuồng gằn giọng, xong xuôi chẳng thèm để ý, đi ra ngoài cửa.
'Cạch.'
Nghe tiếng cửa đóng, Thất Nguyệt Hồng vứt chiếc khăn trùm trên đầu xuống, bà mối bên cạnh hốt hoảng:
"vương phi, người không được làm vậy, như thế sẽ không may mắn đâu."
"Đi ra ngoài." Thất Nguyệt Hồng lạnh giọng.
"Thưa vương phi, Vương gia sai nô tỳ phải trông nom Vương phi."
Tên nhãi nhép, dám giam lỏng bà đây, hừ:
"Ta nói đi ra ngoài." Giọng của THất Nguyệt Hồng đã lạnh xuống âm độ, chẳng lẽ đến một nô tỳ nhỏ nhoi cũng đòi bắt nạt nàng? Mơ đi!
"Nô tỳ chỉ nghe lệnh Vương gia." Bà mối vẫn cố chấp.
"Ồ, được." Thất Nguyệt Hồng nhìn xung quanh phòng, mấy tỳ nữ đứng xung quanh cũng chỉ cúi đầu, không có bất cứ một cử động nào khác.
Nàng cầm lọ hoa trên bàn.......
'Choang.'
Lọ hoa bằng sứ gốm quý giá cứ thế bị vỡ tan tành, Thất Nguyệt Hồng cầm 1 mảnh vỡ, tay nhanh như chớp ném về phía bà mối.
Bà ta còn chưa kịp phản ứng, mảnh vỡ đã như tên bắn, cắm phập vào búi tóc của bà ta. Vài lọn tóc rơi xuống trước mặt, mọi người trong phòng đồng loạt quay đầu, trố mắt nhìn mảnh vỡ đang găm chặt trên cánh cửa....thế mà nó không bị vỡ...
"Vương phi, nô tỳ....nô tỳ...ra ngoài canh phòng.."
Bà mối run run nói, ngay lập tức chạy trối chết ra khỏi phòng, đám nô tỳ theo đó cũng đồng loạt cáo lui.
Thất Nguyệt Hồng hài lòng nhìn căn phòng trống rỗng, nàng tháo mũ phượng, buộc đại mớ tóc dài lên sau đầu, cởi bỏ bớt quần áo, mặc mỗi cái áo mỏng và cái quần ngố, ai bảo người cổ đại mặc lắm đồ thế làm gì? Đúng là chết nóng.
Xong việc, nàng bình thản ngồi lên bàn nhấm nháp đồ ăn, mãi đến lúc bụng căng tròn rồi mới lăn quay ra ngủ.
------
'Xột xoạt...'
Thất Nguyệt Hồng quay đi quay lại, chớp chớp đôi mắt to tròn, sao lại không ngủ được nhỉ? Nàng bật dậy, xoa xoa bụng, chắc lúc nãy ăn no quá, chắc phải đi dạo cho tiêu cơm.
Nghĩ là làm, Thất Nguyệt Hồng nhảy xuống giường, xỏ giày, tiện thể đi thăm thám tình hình nơi này luôn.
'Cạch.'
Cửa sổ mở ra, Thất Nguyệt Hồng như con báo, nhanh như chớp vụt chạy vào khoảng trời đen.
'Xoạt....'
Nàng chắp tay sau lưng, đi qua đi lại khắp nơi.
"Ý, sao nơi này to vậy ta?"
Thất Nguyệt Hồng đứng trước một tòa viện rộng lớn, khắp nơi trồng hoa cỏ thơm ngát, nàng nhìn tấm bảng to trước cửa viện, lẩm nhẩm đọc:
"Sh....zhi...jawg....."
"Cô nương, cô đọc linh tinh cái gì vậy? Là : Tố Trạch Viện." Một giọng nói ngả ngớn vang lên sau lưng.
Thất Nguyệt Hồng quay lưng lại, nhìn kẻ vừa đến:
"Ù uôi ~~~~ soái caaaaaaaaaaa......"
....