- Đi ra ngoài thui mà-M.Anh cười giả lả đáp cầu hòa vì cô nhìn hai cái bản mặt đang lạnh như tiền kia thì ko khỏi rùng mình.
- Đi với ai? Néu như khai thành thật thì sẽ đc nhận sự khoan hồng từ pháp luật còn ko thì tự biết- C.Băng lạnh lùng lên tiếng.
- Ấy bình tĩnh nào. Tớ ra ngoài với Thiên Tỉ đc chưa?- MAnh trả lời mà thầm đổ mồ hôi lạnh cầu mong chúa thương sót.
- Làm gì?-Đ. Hằng nhìn M.Anh với ánh mắt sắc lẹm.
- Thì để anh ấy tỏ.tình chứ sao?-M.Anh đành nói thật. Thà hơi xấu hổ một tí còn hơn là bị hai con ác quỷ này hành xác.
- Oh. Đây là tin hót nhất trong ngày đó nha- sau khi nghe M.Anh nói xong ng thì hai người đã ghỡ bỏ cái mặt lạnh như tiền đó thay bằng khuôn mặt nhăn nhở trông cực phởn làm M.Anh ko khỏi thở dài nhẹ nhàng.
- Thế sao rồi. Đồng ý ko- hai con người này bắt đầu lao vào đồng thanh tra hỏim
- Có-M.A xấu hổ gật đầu.
- Có hôn nhau ko?
- Có.
- Có tặng quà ko?
-Ko.
- Có làm gì quá mức cho phép ko?-M.Anh nghe xobg câu hỏi này thì vừa thẹn vừa giận cốc vào đầu hai đứa hai cái rõ đau rồi phán một câu nhăn nhở quay mông đi lên phòng.
Về đến phòng M.Anh mở máy di động ra thì thấy tin nhắn của Thiên Tỉ hỏi mình đã vào nhà chưa. Mỉm cười hạnh phúc một cái rồi hai người cứ nhắn tin cho nhau đến tận một h sáng mới đi ngủ. Trước khi đi ngủ Thiên Tỉ cho M.Anh ngủ nữa cơ. M.Anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi. Ít ra lúc này còn có Thiên Tỉ và các bạn cô bên cạnh sẽ giúp cô quên đi nỗi nhớ nhà này. Cô thật sự quá hạnh phúc và may mắn rồi.
Sáng thức dậy từ rất sớm. Cả ba cùng nhau chạy bộ quanh khu nhà và ăn sáng rồi đến công ty quay quảng cáo. Hôm nay họ sẽ quay cho một nhãn hiệu điện thoại nổi tiếng nên cả ba chuẩn bị rất kĩ càng. Hôm nay quay khá thuận tiện nên ất nhanh cả ba đã hoàn thành xong. Cảm ơn rồi chào tạm biệt mọi người. Cả ba quyết định ra một nhà hàng lẩu gần đấy ăn trưa. Cả ba ăn trưa rất vui vẻ. Vì bây h đã là vào h làm việc ở các công ty nhà máy rồi nên cửa hàng khá vắng chỉ còn lại một số cặp đôi đang ngồi nói chuyện với nhau thôi. Ăn xong đang định đứng lên trả tiền thì cả ba người thấy một cậu bé cứ đứng ở ngoài cửa nhìn vào nồi lẩu với ánh mất thèm thuồng. Cả ba đi tới rồi hỏi.
- Này em. Em là ai mà sao cứ đứng ở đây nhìn mọi người ăn vậy. Em đói à?- C.Băng đi đến bên cạnh cậu bé đặt tay lên vai dịu dàng hỏi.
Cậu bé nhìn ba người con gái lạ trước mắt hỏi mình thì ko khỏi lo sợ. Cho dù họ rất đẹp nhưng là người lạ và cao thể bắt cóc mình nên cậu bé cứ đứng khép nép vào cách cửa ko nói chuyện với người lạ.
- Em đừng sợ. Bọ chị chỉ là ăn xong thấy đứng ở đây cứ thậm thò thậm thụt nên tò mò hỏi thôi.- M.Anh từ nhỏ rất thích trẻ con nên nhìn thấy thái độ cảnh giác của em thì mỉm cười nói.
Cậu bé vẫn cứ đứng đó ko nói gì.
- Em yên tâm đi. Bon chị ko phải ngườu xấu đâu em đừng lo. Mà em tên là gì, nhà iwr đâu rồi biện chị đưa em về nhà nhé.- Đ.Hằng nói.
- Em ko có nhà. Em tên là tiểu Phong.- nhìn thất mấy người con gái trước mắt cũng ko giống như là người xấu mà hồi bé mj vẫn hay kể thì cậu bé cũng bớt rụt rè cùng lo sợ hơn trả lời thành thật.
------------------------------------------------------
Hello các bạn. Mình cao điều muốn thông báo đây. Hiện tại mình đang chuẩn bị viết một truyện nữa nên thời gian đăng các chạp sẽ giảm đi. Mong các bạn thông cảm. Nhưng sẽ ko vì thế mà máy như bỉ dở chuyện này. Mình hứa đấy. Mong các bạn ủng cho chuyện của Na nha. Thanhks mọi người nhìu lém.