Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Mục Hành, lại nhìn nhìn Du Lãnh trong lòng hắn, Văn Nhân Chí cùng Ôn Thất Bạch liền biết điều im bặt không nói gì, “…”
Nhưng La An Hiệp lại chưa hiểu rõ về con người của Mục Hành này cho lắm, xông tới nói “Chuyện gì thế này? Các cậu gặp phải thứ gì sao, Du Lãnh bị làm sao vậy?”
Văn Nhân Chí cùng Ôn Thất Bạch cạn ngôn nhìn sang La An Hiệp, ngay trong lúc tâm tình Mục Hành kém như vậy mà còn dám xông tới, thật đúng không hổ danh là một trang nam tử hán.
Mục Hành lạnh lùng chỉ liếc hắn, “Câm miệng.” dứt lời liền bế Du Lãnh xoay người rời đi.
La An Hiệp ngượng ngùng sờ sờ mũi, “Cậu ta đang bị sao vậy không biết? Ăn phải thuốc nổ à?”
Văn Nhân Chí cùng Ôn Thất Bạch cũng nối gót theo sau, lúc đi ngang qua La An Hiệp mới thương hại vỗ vỗ vai hắn, “Tôi khuyên anh đừng nói nhiều vào lúc này, bằng không có khi anh phải về nhà bằng hai chân của mình thật đấy”.
La An Hiệp kinh hãi, theo sau Văn Nhân Chí hỏi, “Hai vị hiệp sĩ, có thể giải tỏa nghi vấn cho tiểu đệ được không?”
Ôn Thất Bạch trong mắt hiện lên lo lắng, không biết Mục Hành chỗ bọn họ rốt cục đã gặp phải thứ gì.
Văn Nhân Chí thấp giọng nói, “Thân thể Du Lãnh không tốt, mà Du Lãnh lại là bảo bối treo trêm đầu tim của Mục Hành đó, bây giờ anh đã hiểu ra chưa?”
“Hiểu ra cái gì cơ?”
Nhìn vẻ mặt ngu ngốc của La An Hiệp, Văn Nhân Chí như hận sắt không thể thành thép mà nói, “Bộ dạng vừa rồi của Du Lãnh anh không nhìn thấy sao? Du Lãnh bị bệnh đến như vậy thì đương nhiên Mục Hành sẽ rất sốt ruột, tâm trạng sẽ cực kì không tốt rồi ….. Lúc này việc anh cần làm duy nhất là câm miệng lại, bảo vệ không gian yên tĩnh cho Du Lãnh nghỉ ngơi thực tốt.”
La An Hiệp: “………..”
Rất nhanh Mục Hành đã ôm Du Lãnh về lại trong xe. Đằng sau xe có giường nệm, Mục Hành đặt anh nằm lên giường, lấy ra thảm nhung từ nhẫn trữ vật ra, đắp lên người anh.
Hai đầu lông mày Du Lãnh hơi chau lại, bàn tay lạnh lẽo nắm chặt tay Mục Hành, dù đã hôn mê nhưng vẫn bị đau đớn tra tấn đến không được an bình.
Mục Hành ngồi quỳ ở bên người Du Lãnh, ngón tay trong không khí nhẹ miêu tả dung mạo Du Lãnh, ánh mắt tràn đầy quấn quít và si mê.
“Ừm…” Lông mi khẽ run, Du Lãnh mở mắt ra đã đối diện tầm nhìn của Du Lãnh, ánh mắt thanh thuần mang theo chút mê mang không rõ.
Mục Hành một bên cầm lấy nước ấm, thấm một chút nước để làm ẩm môi cho anh, “Có thấy đỡ hơn chút nào chưa? Anh muốn uống chút nước không?”
Du Lãnh mơ màng nhìn hắn, ngoắc ngón tay vào lòng bàn tay hắn, nói “Đến đây nào”.
Khóe miệng Mục Hành hơi cong lên, tâm tình nặng nề tạm thời hơi hòa hoãn được một chút, đút cho Du Lãnh chút nước trước, rồi mới nằm lên trên giường ôm lấy ái nhân của hắn vào trong ngực.
Trong lòng hắn có thiên ngôn vạn ngữ nhưng tất cả cuối cùng chỉ hóa thành một nụ hôn nhẹ phớt lên tóc Du Lãnh.
Văn Nhân Chí thò đầu vào thăm dò một chút, ra hiệu với hắn rằng mình sẽ lái xe, để bọn họ nghỉ ngơi.
Mục Hành ra dấu OK, tay che lại mắt Du Lãnh, bảo vệ chúng khỏi những tia sáng len lỏi vào xe.
Văn Nhân Chí cùng Ôn Thất Bạch lần lượt ngồi vào ghế điều khiển cùng ghế phụ, La An Hiệp rón rén ngồi hàng giữa, thở cũng không dám thở mạnh, sợ chọc phải Mục Hành.
Trên đường về cũng không còn gì phát sinh, La An Hiệp tuy rất tò mò bọn họ lúc trên núi rốt cục đã làm những gì, nhưng vừa được dạy dỗ xong nên cũng biết điều không tiếp tục đâm đầu vào đường chết nữa.
Xe đã ngừng ở cửa, La An Hiệp hơi lúng túng, “Vậy, tôi đi trước nhé?”
Văn Nhân Chí nhìn về phía Mục Hành, nhà hắn thì đương nhiên là do hắn quyết định.
Mục Hành xoa mi tâm, ôm Du Lãnh đi ra, ánh mắt liếc đến La An Hiệp, lạnh nhạt nói, “Buổi tối anh lại đến đi.” nói xong hắn nhìn Văn Nhân Chí, “Nhờ mày mang hộ tao xe vào gara”.
La An Hiệp xuống xe, vậy mà buổi tối lại bảo hắn đến? Sao hắn lại có cảm giác khó mà tin nổi như này?!
Mục Hành ôm Du Lãnh về thẳng phòng ngủ, nếu không phải vật tư đồ dùng đã được hắn cất giữ xong xuôi, hắn cũng sẽ không cho phép người khác được đi vào nhà hắn.
Du Lãnh vẫn như trước mà chìm sâu vào hôn mê, nhưng có lẽ cảm nhận được đã trở về nơi chốn quen thuộc, vẻ mặt anh thoáng thả lỏng, cả người cuộn tròn trong ổ chăn ngủ đến cực kì bình yên.
Cơm tối chỉ có mình Mục Hành đi xuống, Văn Nhân Chí đã chuẩn bị xong nguyên liệu ăn lẩu.
La An Hiệp cười cười, “Đừng có nói tôi tay không đến nhà nha, đây là gà rừng tôi tự mình vào rừng mới bắt được đó. Không phải thân thể Du Lãnh đang không khỏe sao, cậu cầm con gà này đi làm gà hấm nấm tẩm bổ cho anh ấy chút đi”.
Mục Hành không ngờ vậy mà người như hắn cũng có phần ý tốt này. Ăn thịt tươi đương nhiên không giống đồ đông lạnh, hơn nữa bây giờ vẫn đang là thời kì giá lạnh, có thể bắt được con gà này hẳn La An Hiệp đã phải tốn rất nhiều công sức rồi.
Bước vào cửa, La An Hiệp hít vào một hơi thật sâu, “Mẹ kiếp! Thơm quá! Mọi người đang định ăn gì vậy? Mấy ngày nay tôi toàn phải ăn canh suông nước lã thôi, làm ông đây cảm giác như ăn đồ ngon xa xôi cứ như đã là chuyện của đời trước vậy”.
Ôn Thất Bạch lau khô tay, cùng Văn Nhân Chí bưng chén đũa ra. Văn Nhân Chí cười nhạo, “Vậy để tôi cho anh toại nguyện, bữa này anh đừng có mà ăn nữa”.
“Ơ ơ ơ này, đừng mà đại ca!” La An Hiệp rên rỉ, mĩ vị ở ngay trước mặt, để có thể lấp đầy cái bụng không có tí thịt nào của hắn thì mặt mũi chả là cái đinh gì.
La An Hiệp giơ lên con gà rừng, “Nể mặt đàn em đã mang đến con gà này, mấy anh có thể tha cho em đi mà”.
Văn Nhân Chí nhíu mày, “Vẫn còn sống á? Anh từ đâu bắt được vậy? Bây giờ trời lạnh như này làm sao mà mấy con gà này có thể sống được?” Phải nói rằng trước đó hắn cũng có ý định đi săn thú, nhưng cùng Thất Bạch đi loanh quanh tận mấy vòng cũng không chả gặp được con nào.
La An Hiệp đắc ý nói, “Vậy mà cũng không biết, cái này phải nói đến là do vận khí tôi quá tốt đi, he he, vận khí các cậu không được tốt lắm nhỉ!”
Ánh mắt Văn Nhân Chí chợt lóe, cái tên này không bao giờ nói quá ba câu mà không chọc chửi.
Ôn Thất Bạch kéo Văn Nhân Chí ngồi xuống bàn ăn, nhẹ nhàng liếc nhìn La An Hiệp, “Số anh may như vậy thì anh ôm con gà sống của anh mà ăn đi”.
La An Hiệp lập tức khóc không ra nước mắt.
Ôn Thất Bạch quay đầu nhìn Mục Hành, người nãy giờ vẫn đang im lặng, “Du Lãnh không ra ăn một chút sao? Trong phòng bếp còn ninh canh sườn nữa, có muốn gọi anh ấy ăn một chút không?”
Văn Nhân Chí cũng gật đầu nói, “Đúng vậy, dù sao cũng phải ăn chút gì chứ?”
Mục Hành yên lặng bưng bát lên, nhớ tới Du Lãnh rất vất vả mới ngủ được bèn lắc đầu, “Không được, anh ấy mãi mới ngủ được. Chờ anh ấy tỉnh tao lại làm một ít đồ ăn là được”.
La An Hiệp tìm sợi dây thừng buộc con gà trong nhà bếp, rất hào hứng nhiệt tình gia nhập vào đội ngũ ăn cơm, “Vậy cậu nấu con gà kia luôn đi, tôi trông nó mập lắm, chắc chắn thịt rất bổ dưỡng.” La An Hiệp ăn lẩu đến cực kì thỏa mãn, nhếch miệng cười, “Chỗ tôi tìm thấy cũng không thiếu gà rừng, khi nào mấy người muốn ăn thì đi bắt là được”.
Rất nhiều gà sao? Mục Hành dừng lại động tác ăn cơm, “Vậy có trứng không?”