__________________
Thấy Du Lãnh vẫn mãi không nhìn mình, âm thanh Mục Hành trong trẻo kéo dài, “Ây, bảo bối, em còn chưa ăn mà ~”
Giây tiếp theo, một muỗng cháo đầy đưa tới miệng Mục Hành.
Mục Hành cười quyến rũ, bảo bối nhà hắn quả nhiên ngọt ngào! Kiếp trước hắn ngu chết đi được mới làm bảo bối đau lòng như vậy, đúng là đáng chết!
Mục Hành vừa ăn vừa nếm đậu hũ của Du Lãnh, trêu chọc Du Lãnh da mặt mỏng đến mức đỏ ửng. Biết rõ tham thì thâm, Mục Hành bây giờ mới an tĩnh lại ôm người ta vào ngực.
Du Lãnh đặt chén sang một bên, ngẫm nghĩ mở miệng nói, “Kiếp trước không trách em….”
Du Lãnh mới vừa mở miệng đã bị Mục Hành ngắt lời, âm điệu hắn có chút lạnh lẽo, “Không, do em, do em ngu độn như vậy, chính là do em không biết nhìn người”.
Tác giả: Du Lãnh đại bảo bối thơm ngon mềm ngọt như vậy, nhưng hắn là CÔNG!!!!!
Nhưng hắn cũng rất mềm, cho nên chương tiếp thận nhập!