"Vân Nhu, em đang làm cái gì vậy?" Ôn Thụy Hạo mở miệng hỏi. Giọng của anh ta không lớn, nhưng ở nơi yên lặng như khu chờ của bệnh viện thì cũng thu hút được sự chú ý của nhiều người.
Trong số những người chú ý quay về phía họ thì lại có hai người mà Vân Nhu muốn trốn nhất là Tề Lạc và mẹ anh ấy. Hai người nhìn chằm chằm về phía cô, biểu tình sửng sốt, khiếp sợ. Thi Vân Nhu thì như bị ai bắt lấy chân mình khiến cô không thể cử động được, mặt không còn một chút máu nhìn về phía họ.
"Bọn họ chính là người nhà của Tề lão sao?" Chú ý tới vẻ mặt của Vân Nhu, Ôn Thụy Hạo nhỏ giọng hỏi.
Thi Vân Nhu máy móc vô thức gật đầu. Xem cô hoàn toàn không thể mở miệng nói chuyện, Ôn Thụy Hạo đành phải giúp cô nói với Tề Lạc lý do sao bọn họ tới đây.
"Xin chào, tôi tên là Ôn Thụy Hạo, là chồng của Vân Nhu." Anh mở miệng nói, đặc biệt chú ý tới người đàn ông trước mắt, khi nghe thấy anh nói mình là chồng của Vân Nhu, tức khắc anh ta ngây người, đôi mắt nhìn anh cũng đột nhiên thay đổi.
"Vân Nhu xem tin tức biết được Tề lão bị bệnh nằm viện, bởi vì lúc trước Tề lão đối xử với cô ấy rất tốt, cho nên hôm nay tới là muốn gặp mặt ông lần cuối cùng, xin hai người châm chước một chút, cho cô ấy vào thăm Tề lão không biết có thể hay không?" Ôn Thụy Hạo tiếp tục nói.
"Anh thật là chồng Tiểu Ái.. Không đúng, là chồng Vân Nhu?" Mẹ Tề có chút khó tin hỏi.
"Đúng vậy. Đây là con trai chúng tôi." Ôn Thụy Hạo đem Tiểu Niệm Kỳ từ tay Vân Nhu ôm lấy, mỉm cười giới thiệu với hai người họ.
"Các người đã có con rồi sao?" Mẹ Tề khiếp sợ, kinh ngạc khó có thể tin, lẩm bẩm tự nói.
"Chúc mừng, nhìn dáng vẻ này có lẽ mấy năm nay hai người thật sự hạnh phúc đi." Tề Lạc mở miệng nói, giọng điệu có chút lạnh lùng, ngữ khí có chút trào phúng, trên mặt thì mang theo nụ cười công nghiệp không khác gượng cười là mấy.
Thi Vân Nhu vẻ mặt tái nhợt nhìn anh, mở miệng thử mấy lần mới thành công phát ra âm thanh.
"Cảm ơn." Cô nói, tiếng nói có chút khàn khàn không giống tiếng của cô.
"Xin hỏi, chờ lát nữa tôi có thể vào thăm ông nội được không?"
"Không được."
"Vì cái gì?" Không nghĩ tới người cự tuyệt mình lại là Tề Lạc, Thi Vân Nhu không tự chủ được trừng mắt hỏi anh.
"Bởi vì cô là một người ngoài, cùng Tề gia chúng tôi không có quan hệ gì, đó là lý do." Anh lạnh lung nói.
"Nếu ông nội tỉnh lại, tôi sẽ chuyển lời rằng cô đã ghé qua thăm. Cô đi đi, đừng đến đây nữa."
"Tôi là Tiểu Ái, là cháu gái của ông nội, như thế nào mà không có quan hệ?" Cô nhịn không được kêu lên.
"Cô từ trước đến nay đều không phải Tiểu Ái, Tiểu Ái đã chết rồi." Anh nhìn không chớp mắt, trừng mắt cô, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng.
Trong nháy mắt, Thi Vân Nhu không phân rõ lời anh nói, "Tiểu Ái đã chết" là chỉ Tiểu Ái thật sự, hay là người hai năm trước đóng giả Tiểu Ái, cũng chính là nói cô. Ở trong lòng anh, cô đã chết rồi sao? Cô cảm giác trái tim bị tổn thương, bị sự lạnh lung của anh mà tổn thương.
"Ở trong mắt ông nội tôi chính là Tiểu Ái, ông nội anh nhất định sẽ muốn gặp tôi, anh không có quyền thay ông nội quyết định." Cô cường ngạnh nói, đột nhiên cảm thấy rất tức giận.
"Tề Lạc, cho Vân Nhu đi vào xem ông nội con một chút đi, nói không chừng lần này thật sự là lần gặp cuối cùng của hai người họ." Mẹ Tề đột nhiên mở miệng thuyết phục anh.
Thi Vân Nhu bây giờ chỉ cảm thấy chua xót, cảm thấy cuộc đời này biến hóa đến mức không thể ngờ được. Bây giờ người yêu thương cô lại hận cô, người lúc trước cấm cản cô, chán ghét cô thế nhưng lại giúp cô. Đây là cái được gọi là "cuộc đời" sao?
"Đi thôi, cùng tôi đi lên tầng trên thăm ông." Tề Lạc trầm mặc một chút, rốt cuộc thỏa hiệp nói.
"Không, tôi có lời muốn nói với một mình ông, xin cho tôi mình đi vào." Cô mở miệng yêu cầu.
"Cô tính nói cái gì với ông ấy? Cô hẳn là biết sức khỏe hiện tại của ông không thể chịu thêm kích thích phải không?" Mẹ Tề mở miệng nói, bà thật sự lo lắng Vân Nhu sẽ cáo trạng với Tề lão việc lúc trước người đem cô đuổi đi chính là bà.
Quan trọng là, mấy năm nay Tề lão không có một ngày không tìm cháu gái Tiểu Ái của ông, hơn nữa còn nói vài ngày trước Tiểu Ái rõ ràng vẫn ở đây vui vẻ, có phải mọi người ép nó rời đi không, làm cho mọi người trong nhà đều đau đầu không thôi.
Thi Vân Nhu không có lên tiếng, hai mắt trước sau nhìn Tề Lạc, chờ anh gật đầu đồng ý thì cô liền đi vào. Cuối cùng thì Tề Lạc không nói một câu, mà là trực tiếp xoay người rời đi.
Thi Vân Nhu không tự chủ được nhìn theo bóng lưng anh rời đi, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, lúc này tâm tình mới hạ xuống đem tầm mắt thu hồi, duỗi tay bế con trai đi vào phòng bệnh.
"Cô muốn đem đứa nhỏ này đi vào?" Mẹ Tề có chút nghi hoặc khó hiểu hỏi.
"Tôi là cháu gái ông nội, đây là con tôi, cũng là cháu chắt của ông, tôi muốn cho ông thấy thằng bé một lúc mà thôi." Cô nói, lý do có một chút gượng ép, nhưng miễn cưỡng cũng có lý.
Mẹ Tề đột nhiên hai mắt nhìn về Tiểu Niệm Kỳ, nhìn đến mức cô không tự chủ được mà hít sâu, cô còn tưởng rằng bà đã nhìn ra manh mối gì.
"Cũng được, chỉ cần thằng bé không khóc không phá là được. Đứa nhỏ này lớn lên thực có phúc tướng, có lẽ ông nhìn thấy nó tinh thần sẽ chuyển tốt." Mẹ Tề nói.
"Cảm ơn." Cô nói, ngẩng đầu nhìn về phía phòng bệnh trong lòng muốn thốt lên: "Ông nội, chờ thêm một lát là ông có thể nhìn thấy cháu chắt của ông rồi, một lát nữa thôi, chúng con sẽ tới ngay!".