• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi, chồng tôi vẫn còn đang đợi tôi đi qua đó." Cô không khống chế được tâm tình của bản thân, vội vã nói. Cô một chút cũng không muốn nói chuyện cùng anh, bởi vì cô có quá nhiều bí mật không thể cho ai biết, đặc biệt không thể cho anh biết. Có cái gọi là nói nhiều sai nhiều nói ít sai ít không nói không sai, cô sợ cô không tự chủ được mà lộ ra sơ hở, cho nên cô không thể nói chuyện với anh.

Cô nhanh chóng đi phía trước, cứ tưởng bình tỉnh đi lướt qua anh thì không có gì xảy ra nhưng bỗng nhiên cô lại bị anh bắt lấy cánh tay, cô không thể không dừng lại.

"Anh ta có thể chờ nhưng anh thì không thể." Anh nhìn cô nói.

"Bởi vì anh đã đợi hơn hai năm."

Cô không có lời nào để trả lời anh, cô chỉ cảm thấy đau lòng muốn chết. Anh đã đợi cô hơn hai năm sao? Có thật là vậy không?

Nhưng mà cho dù là sự thật thì sao chứ, hai năm trước mẹ anh cũng đã nói rất rõ ràng, cô không xứng. Cho nên, cô tuyệt đối không có thể bởi vì hạnh phúc của mình mà lại làm hại ba mẹ một lần nữa chịu thêm nhục nhã. Hai lần đã là quá đủ rồi, nếu lại có thêm lần thứ ba, cô tuyệt đối không thể tha thứ cho mình, tuyệt đối là như vậy!

"Tôi đã kết hôn rồi, chuyện quá khứ đã quên rồi." Cô lãnh đạm đối anh nói.

"Em quên được, nhưng còn anh thì không quên!" Anh tức giận nói.

"Nơi này là bệnh viện, anh nên nhỏ tiếng lại chút." Cô nhắc nhở anh.

Tề Lạc khuôn mặt tức giận, trừng to hai mắt nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên duỗi tay ôm đứa con trai đang ngủ say trong ngực cô mang đi.

"Anh muốn làm cái gì?" Cô đột nhiên hoảng hốt kêu lên.

"Đi với tôi." Anh nói xong sau đó liền ôm đứa bé đi vào thang máy nhấn vào tầng 5, tầng này anh đã thuê hết để cho ông của anh yên tâm tịnh dưỡng, đồng thời cũng ngăn đám phóng viên bên ngoài trà trộn vào.

Cô chạy nhanh đi theo vào thang máy, hiện tại thang máy có nhiều người cô cũng không tiện ở đây tranh chấp với anh, chỉ có thể sốt ruột, bực mình ở trong lòng.

Thang máy đến lầu năm, anh liền đi ra ngoài, mà cô vì con trai bảo bối đang ở trong ngực anh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà đi theo anh.

Kỳ thật ngoài mặt cô thoạt nhìn là có vẻ bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại là kích động không thôi, bởi vì đây là lần đầu tiên hai cha con bọn họ tiếp xúc thân mật, chắc hẳn cũng là lần cuối cùng đi.

Niệm Kỳ, con có biết hiện tại người ôm con là ai không? Cô ở trong lòng thầm nói với con trai. Người này chính là ba của con, ba ruột đấy, biết không? Mặc kệ tương lai hai người có cơ hội nhận nhau hay không, ít nhất anh ta cũng đã ôm con, con nhất định phải nhớ kỹ cảm giác hiện tại này, có biết không hả?

Anh dẫn cô tới phòng bệnh kế bên phòng ông nội anh, cô mới vừa tới cửa phòng bệnh thì nghe tiếng thang máy mở cửa, cứ ngỡ là Ôn Thụy Hạo và Alex đến tìm cô, đáng tiếc không phải người đến là vệ sĩ giao ca mà thôi. Nếu có hai người bọn họ ở đây, có lẽ lời nói dối của cô sẽ đáng tin hơn một chút.

Vào phòng tìm vị trí ngồi xuống, hai người lần lượt ngồi xuống ghế, Thi Vân Nhu cảm thấy bức bối mở miệng nói:

"Anh rốt cuộc muốn nói chuyện gì? Làm phiền anh nói nhanh lên, bởi vì chồng tôi còn đang đợi tôi ở dưới."

"Em không cần nhắc tới nhắc lui tới hai chữ "chồng tôi" nữa được không? Bởi vì anh ta căn bản không phải là chồng của em, tôi nói không sai chứ?" Anh nhìn chằm chằm cô thong thả nói, biểu tình sâu xa khó hiểu.

"Anh ở đây đang nói bậy gì đó, anh ấy là chồng của tôi." Cô khẽ run một chút, sau đó nhìn con trai ngước lên nhìn anh kiên định nói.

"Có bằng chứng nào để chứng minh sao?" Ngữ khí của anh có chút trào phúng.

"Nếu anh muốn xem bằng chứng, tôi liền đưa cho anh xem." Cô tự tin mười phần lấy giấy đăng kí kết hôn đã chuẩn bị sẵn ở trong túi xách, đặt ở trên mặt bàn sau đó đẩy đến trước mặt anh. Lúc ở nhà cô cũng đã nghĩ đến trường hợp này, cô tin chắc rằng giấy đăng kí kết hôn của cô và Ôn Thụy Hạo là bằng chứng đáng tin cậy nhất.

Anh đem giấy đăng kí kết hôn của cô cầm lên nhìn trong một lát, sau đó đem giấy đăng kí đưa lại cho cô, thuận miệng nói:

"Giấy đăng kí cũng đẹp đấy. Cảm giác giống như là có chuẩn bị mà đến vậy."

"Anh rốt cuộc muốn nói chuyện gì với tôi?" Cô cúi đầu đem giấy đăng kí kết hôn cất vào trong túi xách, câu nói vừa rồi của anh làm cho cô mất tự nhiên. Chỉ có mình cô biết, tim cô vừa rồi đập thật nhanh chỉ bởi vì một câu nói thuận miệng của anh.

"Anh ta là kẻ đồng tính luyến ái."

Lúc này tim cô không những đập nhanh mà bây giờ còn bị dọa đến trái tim thắt lại.

"Anh đang nói bậy gì đó, chồng tôi, anh ấy mới không phải kẻ đồng tính luyến ái, anh không cần ở chỗ này nói hươu nói vượn." Cô nhanh chóng ngẩng đầu nói, nhưng ngữ khí cùng với ánh mắt của cô đã bán đứng cô.

"Anh chưa nói "anh ta" là nói về chồng của em."

Tề Lạc vẫn ung dung nhìn cô, thong thả nói, làm cô tức khắc sững người dường, cả người không còn một chút máu nào cả. Cô phản ứng lại là chứng thực Ôn Thụy Hạo là kẻ đồng tình luyến ái. Cô có cảm giác mình vừa mới sập bẫy của Tề Lạc.

"Thì ra anh ta thật sự là kẻ đồng tính luyến ái." Anh lẩm bẩm tự nói.

"Không phải, không.." Cô phủ nhận, lại bị anh lắc đầu đánh gãy.

"Em hiện tại phủ nhận đã không còn kịp nữa rồi." Anh nói, nhìn chằm chằm hai mắt cô, ánh mắt dần dần nóng lên.

"Cho nên hai người kết hôn là có mục đích.." Anh đột nhiên im lặng, lộ ra biểu tình khiếp sợ, động tác thong thả mà cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, đôi tay không khỏi kích động run rẩy lên.

"Đứa bé này là con trai của anh?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK