" Vâng thưa công tử!"
Nhưng là có gì đó khiến Thiết Dịch vừa đi được vài bước thì giảm cước bộ, hắn ta liếc mắt về phía sau, thấy tên mang mặt nạ quỷ đã tiến đến gần Lãnh Dao bắt đầu giở trò đê tiện.
"..." Lãnh Dao sợ hãi giãy giụa.
" Nhìn ngươi thế này.." Hắn ta cố ý hạ thấp giọng buông lời vô sỉ: " Chắc chưa được một lần nếm qua mùi vị ân ái?" Dứt lời liền không khách khí ép cả người nàng ta vào bức tường ở phía sau.
" Ưm.." Lãnh Dao kháng cự mãnh liệt, nước mắt cũng đã lăn dài bên má, dường như trong ánh mắt chỉ còn lại sự sợ hãi cùng cầu xin, nhưng là chẳng ai thấy được biểu cảm đó của nàng ta ngoài tên mang mặt nạ quỷ.
Thuộc hạ trên dưới của tên mang mặt nạ quỷ đều nghe rõ được từng câu chữ, lại còn trông thấy cảnh yếm đào mềm mại kia tiếp trên đất nên theo tình hình, nàng ta sẽ xảy ra loại chuyện gì, ai cũng đoán trước được!
Bọn chúng cũng rất hiểu chuyện, lập tức nhanh chân lui.
Thiết Dịch cuối cùng cũng chịu thu hồi tầm mắt bất thường, hắn ta cùng với bọn thuộc hạ nhanh chóng rời khỏi ngục tối, lại còn rất có lòng mà dặn dò hai tên gác cửa ở phía ngoài: " Không có việc gì quan trọng thì không ai được phép vào trong!"
Sau đó, hắn ta cùng với bọn thuộc hạ đến đại sảnh chờ, còn chưa uống hết ly trà thì vị công tử - Tên mang mặt nạ quỷ bất ngờ xuất hiện.
" Công tử!" Thiết Dịch cùng bọn thuộc hạ lập tức hành lễ, ai cũng cho rằng Lãnh Dao đã chịu khai.
Nhưng lại không ngờ tên mang mặt nạ quỷ phất tay một cái miễn lễ, hỏi: " Thế nào rồi? Lãnh Dao đã chịu khai ra nơi cất giấu chưa?"
Bọn thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau, lại hoang mang nhìn Thiết Dịch: " Môn chủ.."
" Không ổn! Trúng kế rồi! Kẻ đó là giả mạo!" Thiết Dịch vội vã đi ngay. Chả trách có điểm bất thường! Hắn ta thật sự quá bất cẩn!
- -
Dù có cố nhanh chân nhưng là vẫn muộn, khi bọn họ quay trở lại ngục tối thì đã không còn thấy Lãnh Dao lẫn kẻ giả mạo kia.
" Đáng chết! Ngay cả bổn công tử ta mà còn không nhận ra. Đúng là một lũ vô dụng!" Tên mang mặt quỷ nổi giận liền hạ chưởng đánh chết một lượt ba tên thuộc hạ, hắn ta nhìn đến Thiết Dịch mà nghiến răng: " Còn không mau huy động người truy theo chúng?"
- -
Bầu trời đêm đen kịt, bão tuyết lớn dữ dội, cuồng phong từng cơn nối tiếp rít gào.
Tại một khu rừng âm u cách Lâm Lang Môn chưa đến hai dặm, cây cối nơi này đều trơ trụi còn mỗi thân và cành là chủ yếu.
Mộ Thiên cùng với thuộc hạ của Nương Vũ là A Thất, còn có cả Diệp Lương và trên dưới có hơn chục tên hắc y nhân, tất cả cùng ở yên một nơi.
Diệp Lương ngắn gọn nói cho Mộ Thiên biết vì sao hắn ta lại đến đây: " Diệp Ảnh phải lòng Hương Ly. Về phần hoàng thượng thì ta không rõ."
Mộ Thiên từ kinh ngạc không tin được đến bật cười quái dị, cuối cùng là nghiêm túc khuyên: " Diệp Lương! Ngươi ngàn vạn lần cũng không được giống như tên Diệp Ảnh. Nhớ kỹ!"
" Còn về phần..." Mộ Thiên không rõ đã nghĩ ra cái gì mà mặt mày hưng phấn vui vẻ đến lạ thường: " Hây da! Mong chờ! Thật sự mong chờ!" Sau đó gối tay ra sau đầu, tựa lưng vào thân cây, miệng bắt đầu ngâm nga hỗn loạn âm thanh nhỏ.
Diệp Lương nhìn kẻ điên ngồi bên cạnh một cái không chấp.
Không lâu sau, tên mang mặt nạ quỷ bất ngờ xuất hiện, chân vừa chạm đất thì đã đẩy Lãnh Dao sớm bất tỉnh cho Mộ Thiên chiếu cố, hắn ta hừ lạnh nói: " Nói gì thì sau chuyện lần này, ngươi vẫn còn nợ ta!" Nhưng giọng đã thay đổi, là giọng của nữ nhân.
Hắn ta quét mắt nhìn đến đám hắc y nhân theo cùng Mộ Thiên: " Kéo đến đông như thế...Còn không mau giải tán ngay, thì định là chọn nơi này cùng an táng chung!"
A Thất đã cầm y phục đến gần hắn ta: " Trang chủ."
" Đã sắp xếp ổn thỏa chưa?" Đến lúc tên mang mặt nạ quỷ cởi bỏ mặt nạ và trang y ngoài thì lại là bộ dạng của một nữ nhân, mà bất ngờ hơn là, không ai khác, chính là Nương Vũ.
A Thất che chắn cho Nương Vũ chỉnh lại trang y ngoài vừa đáp: " Đã an bài ổn thỏa." Mắt nhìn thẳng về bọn nam nhân phía trước, mặt như thể chỉ cần ai trong số họ mà có ánh mắt bất thường nào nhìn về bên này liền ngửi thấy mùi máu tanh.
"..." Diệp Lương lẫn thuộc hạ đều là bộ dạng lãnh đạm không hứng thú xem.
" Yên tâm! Sư huynh ta nhất định đền đáp đủ!" Mộ Thiên cũng không hề liếc đến, dường như là chợt nhớ đến một chuyện quan trọng: " Quên mất. Rằm tháng này là ngày vui của tên tiểu tử kia, ngươi nếu có thời gian nhàn rỗi thì đến phủ Thái Phó uống rượu góp vui!"
Nương Vũ kinh ngạc: " Thế sao?" Miệng nở nụ cười nhàn nhạt, nàng ta cẩn thận cài lên tóc một cây trâm bạc tinh tế vừa nói tiếp: " Nếu thế thì không cần mời ta làm gì!"
" Thế mà ta còn tưởng hắn ta rất hợp ý của cô tử ngươi!" Mộ Thiên vừa kiểm tra xem xét mạch tượng Lãnh Dao, trong lòng không tránh khỏi tức giận.
" Đúng là rất hợp ý! Nhưng ngươi có biết vì sao không cần mời ta không?" Nương Vũ một thân trang y khói mờ nhạt phi lên cao giữa khung cảnh tuyết rơi lại đẹp tựa thiên tiên mới quay đầu nhìn lại phía sau, mị hoặc giương khoé miệng, đáp: " Vì ngày đó, tân nương chỉ có thể là ta!" Sau đó quay đầu, nhanh chóng rời đi cùng với A Thất.
Mộ Thiên lớn tiếng nói: " Ta sẽ chuẩn bị một món quà mừng thật lớn!" Tô đệ! Nếu có trách, thì trách chính ngươi có chỗ hơn tên họ Thái kia nên mới vướng phải cớ sự này thôi!
" Ngươi đúng là một hảo hữu tốt!" Diệp Lương cười lạnh: " Tô Kỷ Hằng xem như cũng là kẻ mù rồi!"
Mộ Thiên thở dài một tiếng dường như là bất mãn rồi nói: " Trẻ người non dạ, vẫn còn nhiều điều cần phải học. Mau quay về thôi!" Dứt lời lập tức thần tốc đi trước.
Dù không nói, chắc chắn sớm muộn gì Nương Vũ cũng sẽ biết chuyện, và hắn ta đoán chắc là nàng ta nào chịu để yên.
"..." Đây cũng không phải lần đầu Diệp Lương hận không thể một nhát chém chết Mộ Thiên, hạng người này không hiểu sao có thể làm lương y từ đức được vạn dân ca ngợi tốt đến hết lời?
- -
Lâm Lang Môn.
Tại một căn phòng cẩn mật.
Thiết Dịch kể lại sự tình đã xảy ra lại một lượt, hắn ta nhìn Nương Vũ không nói gì thêm.
" Ngươi cho là kẻ giả mạo đó, chính là ta?" Nương Vũ không chút biểu hiện bất thường, cười lạnh lại hỏi: " Tất cả các ngươi đều cho là ta làm?"
Tên mang mặt nạ quỷ nhấp một ngụm trà nhỏ, không rõ tâm tình thế nào mà lên tiếng: " Dĩ nhiên là không. Vì nếu ta không tin ngươi, nghi ngờ ngươi. Chẳng phải lại trúng kế của bọn chúng?"
Nương Vũ cố ý lườm đến Liêu Nhiên đứng ở phía sau tên mang mặt nạ quỷ, cũng may nàng đã sớm biết, còn không thì vẫn còn ngu muội nuôi cả rắn độc bên cạnh: " Ngươi chắc biết rõ, thuật cải trang kia, không phải chỉ mỗi mình ta biết! Nếu giả dạng giống đến thế cũng chỉ có người thân cận bên cạnh.."
Thật ra, chính nàng cũng chỉ phỏng đoán được vẻ bề ngoài, chứ toàn bộ dung mạo thật sự của hắn ta ra làm sao thì cũng nắm không rõ được hết.
" Công tử! Người đừng tin lời của ả ta." Liêu Nhiên chen ngang: " Ngươi và bọn người kia nhất định có mối quan.."
" Câm miệng! Còn dám buông lời hàm hồ thì đừng trách bổn công tử ta! Lui ngay." Tên mang mặt nạ quỷ lạnh giọng, ngữ khí không mấy vui.
Liêu Nhiên phẫn hận lui ra ngoài, nhưng là vẫn căm tức lườm đến Nương Vũ một cái mới chịu dứt khoát rời đi.
Nương Vũ âm thầm giương khóe môi, từ từ thưởng thức vị trà thơm ngon mà không một chút lo ngại gì. Muốn hại ta sao? Hưm! Nực cười! Lần này giữ lại mạng cho ngươi, cũng là quá nhân từ rồi!
Dặn dò vài điều, tên mang mặt nạ quỷ cũng cho Thiết Dịch lui.
Trước khi cáo lui, Thiết Dịch nhíu nhẹ mày lạnh lẽo nhìn đến Nương Vũ một cái mang vài phần khác thường, đầy khó hiểu.
Nương Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười với hắn ta như là đáp trả, cũng như cười nhạo chính bản thân.
Thiên hạ này có biết bao nam nhân dù lòng dạ sắt đá đến mấy cũng động lòng trước ta...
Vô Minh! Vì cớ gì, chàng một chút cũng không?
Thà quy y cửa phật sống nhàm chán cả một đời, chứ không chịu cùng ta ngoạn khắp thế gian, an nhàn tự tại qua kiếp này?
Càng nghĩ càng nực cười! Hừm!
Nương Vũ nhấp thêm một ngụm trà nhỏ, cay đắng nuốt xuống.
" Nương Vũ!" Tên mang mặt nạ quỷ có phần dịu giọng đi: " Chuyện.."
" Ta không để tâm!" Nương Vũ đứng dậy, giọng vẫn mềm mại nhẹ nhàng như nước: " Nhưng nếu lần sau để ta lại phát hiện ngươi cho người theo dõi ta, thì đừng trách ta trở mặt mà không nói trước!"
Tên mang mặt quỷ nén giận mà cười nói: " Mong ngươi đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm cho giáo chủ Thương Kiêu không được vui!"
Nàng thừa biết, nếu không phải vì lo bên Vũ Nguyệt giáo - Thương Kiêu gây trở ngại, tên ác nhân vô nhân tính này sớm đã không tha cho nàng.
Nương Vũ không nói gì thêm mà rời ngay, vừa ra khỏi tiểu viện chưa được mấy bước đã gặp lại Liêu Nhiên, cũng muốn coi như không thấy mà qua mặt, thế mà nàng ta lại như âm hồn bám không chịu đi.
" Ả ti tiện như ngươi.." Liêu Nhiên trưng ra nụ cười khinh thường cực điểm, lập tức buông lười nhục mạ Nương Vũ: " Chỉ giỏi dùng nhan sắc, cơ thể dơ bẩn mà quyến rũ nam nhân. Ta thấy ngươi và bọn tiện nhân vô liêm sỉ ở kĩ viện chẳng khác nhau gì mấy! Thôi thì đến đó mà làm, vừa được nam nhân yêu chiều lại kiếm được ngân lượng!"
Nương Vũ dừng bước, không quay đầu lại, giọng nhẹ nhàng êm tai trước sau như một nói: " Ngươi đừng không biết tự lượng sức, sống chết mà cứ đến chọc vào ta!" Tay vuốt nhẹ chiếc quạt lông vũ lại nói tiếp: " Cẩn thận có ngày hối hận không kịp!"
" Ngươi..." Đúng lúc Liêu Nhiên định nói tiếp thì thấy A Thất bước vào, lập tức đổi giọng, quay sang giải thích với hắn ta: " A Thất! Ta chỉ là nghe lệnh.." Nhưng người ta vốn không để nàng ta vào mắt.
" Trang chủ!" A Thất mặt mày trước sau lãnh đạm bước ngay đến bên cạnh Nương Vũ ân cần lo lắng: " Kiệu đón bên Vũ Nguyệt giáo đang đợi ngoài cửa lớn."
A Thất cẩn thận dùng áo choàng lông thú xám trắng khoác lên người Nương Vũ.
Nương Vũ quay đầu ngang, nhếch môi không nói gì thêm, nhanh chóng rời khỏi để lại Liêu Nhiên dõi mắt nhìn theo đầy phẫn hận: " Tiện nhân!"
" Ngu xuẩn!" Giọng của tên mang mặt nạ quỷ vang lên, hắn ta đột ngột xuất hiện đánh nàng ta ngã lăn ra: " Kẻ hành sự lỗ mãng như ngươi làm sao có thể ở bên cạnh bổn công tử ta?"
Liêu Nhiên quỳ trên nền tuyết lạnh lẽo nhận tội: " Thuộc hạ nhất thời không kiềm chế được cảm xúc. Mong công tử thứ tội!"
" Ngươi còn để thứ tình cảm vô nghĩa kia chi phối mà làm ảnh hưởng đến đại sự của bổn công tử thì đừng trách vì sao Huyết Sát Lệnh tìm ngươi." Tên mang mặt nạ quỷ lạnh lùng cảnh cáo, hắn ta quay lưng: " Ngươi mau theo giúp Thiết Dịch một tay đi."
" Công tử! Còn..."
" Bổn công tử tự có sắp xếp riêng."
" Vâng thưa công tử! Thuộc hạ xin cáo lui trước."
- -
Hoàng cung.
Về đêm, hoàng cung thật sự quá vắng lặng.
" Bẩm hoàng thượng! Thái hậu có khẩu dụ, chỉ để vài người ở bên cạnh hầu hạ hoàng hậu, tất cả người còn lại phải về Phụng Nghi cung. Còn nữa..Hoàng hậu trong thời gian ở Tĩnh Cư Điện phải dùng món chay, không được dùng món mặn!" Diệp Lương nhìn hai khối tuyết di động mà cứ sợ rằng sẽ xảy ra án mạng mất, nhưng hắn ta nào dám lên tiếng.
Trường bào lất phất, Khải Thụy không nói gì mà lẳng lặng đứng ở một nơi xa, từ trên cao nhìn xuống, đột ngột lại lên tiếng: " Tăng cường thêm người bảo vệ hoàng hậu!"
" Vâng, thưa hoàng thượng!" Diệp Lương cảm thấy hoàng thượng có phải đã lo ngại nhiều quá không? Từ cung nữ cũng đã bố trí rồi đến ám vệ, tình trạng của hoàng hậu còn có thể trốn đi được sao?
Phía xa, bão tuyết lớn đến mức cả người dính đầy tuyết gần như bị phủ trắng xóa, Lệ Khuynh lạnh đến độ mặt mày lẫn tay chân đều trắng bệch tím tái, giọng run run phát lạnh lên tiếng hỏi: " Còn bao xa?"
Tiểu Ninh Tử cầm đèn lồng đi trước, lén nhìn về phía sau, thấy nàng bị nhiễm lạnh đến mức toàn thân đều phát run, nhưng là hắn ta không dám làm ra bất cứ hành động quan tâm nào, chỉ biết an ủi nàng: " Nương nương cố đi thêm một đoạn nữa là về đến Tĩnh Cư điện rồi!"
Lệ Khuynh cảm thấy đôi chân thật sự mỏi nhừ, gần như đi không nổi nữa. Nàng biết, là do hắn cố ý để nàng lội bộ đường dài mà về Tĩnh Cư Điện.
Nhẫn nhịn đau lẫn lạnh mà gia tăng cước bộ, đến khi về đến Tĩnh Cư Điện, Lệ Khuynh đã nói không ra hơi, chân tay đều tê cứng.
Cũng may, Diệp Lương đã về cho hay trước, nên nàng vừa về liền được hầu hạ chăm sóc tận tình chu đáo.
Sau khi tắm nước ấm với dược liệu, Lệ Khuynh toàn thân quấn mấy lớp chăn bông, tay run run bưng canh giải cảm vừa thổi vừa uống, xung quanh giường lò sưởi lớn nhỏ đặt quanh.
Nhìn bàn chân trắng nõn, sờ đến thì vẫn còn rất lạnh, đến khi xem đến lòng bàn chân nổi đầy mụn nước, chắc là do đi nhiều mà ra.
Hương Ly và Mịch Dương thấy tình trạng nàng như vậy mắt đều đỏ cả lên, hai nàng ta cẩn thận dùng kim nhỏ chích những mụn nước trên lòng bàn chân của nàng.
Lệ Khuynh nhìn qua hai người đang thút thít, ngửa cổ thở ra một hơi mà đầy hơi lạnh tản ra: " Ta vẫn ổn!" Sau lại nâng môi cười rồi nhẹ nhàng nói: " Hiện tại các ngươi rơi lệ vì ta, nhưng lại tạo ra thêm gánh nặng cho ta về sau rất nhiều!"
"..." Cả hai người ngẩn ra nhìn nàng, họ đều không thể hiểu được vấn đề trọng điểm mà nàng muốn nói.
Nàng cúi đầu nhìn cả hai người cười nhưng lại tựa như không mà nói tiếp: " Ta sợ, bản thân không đủ năng lực chịu trách nhiệm với số nước mắt mà các người đã rơi vì ta. Cho nên từ nay, ta dù xảy ra bất cứ chuyện gì, các người tuyệt đối đừng có rơi một giọt nước mắt nào!"