Mịch Dương nghe thấy tiếng khóc nức nở của An Tịnh vội vã quay lại, vừa vào thì thấy tất cả mọi người đều đang quỳ rạp, cúi đầu run rẩy. Mắt nhìn về phía phụng sàng, thì thấy hoàng hậu vẫn ngồi với bộ dáng cúi đầu, tay vẫn là đang vuốt ve con tiểu bạch hồ xinh xắn kia.
“ Có chuyện gì?”
Mịch Dương đi đến An Tịnh muốn nâng nàng ta đứng lên, nhưng bị nàng ta kéo tay cùng quỳ xuống bên cạnh.
“ Mau, mau quỳ xuống. Hoàng hậu nương nương, nghe được lời ngươi đã nói khi nãy rồi! Mau cầu người, tha tội đi.” An Tịnh run rẫy, mặt tái xanh, nước mắt đang chảy dài trên má. Đừng nói, nàng mới vào cung làm cung nữ, liền bị cho đi về tây thiên nha! Ô..ô..ô..Đừng mà!
“ Sao? Đã nghe, nghe được lời của ta nói sao?” Mịch Dương có chút không tin, lấp bấp hỏi.
An Tịnh run run, đầu gật mạnh một cái.
Mịch Dương vẫn không tin, nhìn về phía phụng sàng thì thấy hoàng hậu chẳng có phản ứng và có biểu hiện gì cả.
“ Ngươi nói gì vậy? Làm gì có? Hoàng hậu có gì khác thường đâu?”
“ Nhưng khi nãy..”
“ Khi nãy? Khi nãy, người có nói gì không? Có mở lời, trách ngươi gì không? Có lên tiếng không?”
Mịch Dương thấy nàng ta lắc đầu, vừa đỡ nàng ta dậy, vừa nói: “ Vậy ngươi quỳ thỉnh tội làm gì? Mau đứng lên đi!”
“ Nhưng mà..” An Tịnh nhìn về phía phụng sàng, vẫn không dám tuỳ tiện đứng lên.
An Tịnh nàng là người rất nhát gan, không phải như Mịch Dương.
Rõ ràng nàng thấy ánh mắt của hoàng hậu nhìn nàng, có vẻ rất tức giận và còn cười tà ác với nàng mà? Sao lại không nói gì cả, mà ngồi im thế kia? Nên làm sao đây? Có nên tự ý đứng dậy hay không? Hay chờ người cho phép? Nếu chờ, có lẽ sẽ quỳ tới chết!
Mịch Dương nhìn bọn cung nữ ở phía sau An Tịnh, giọng như đang ra lệnh: “ Mau đứng lên đi. Hoàng hậu nương nương không hề trách tội gì, mắc gì quỳ? Đứng lên cả đi.”
Đám cung nữ nhìn nhau, rồi nhìn Mịch Dương và An Tịnh, rồi lại đưa mắt về phía phụng sàng. Họ cũng đang phân vân, không biết có nên đứng lên hay không? Mặc dù, không phải hoàng hậu bảo họ quỳ hay bị phạt quỳ, nhưng tự dưng quỳ đã rồi lại tự đứng lên. Nếu hoàng hậu trách cứ, rồi họ biết phải làm sao?
Lệ Khuynh vẫn ngồi cúi đầu, tay vẫn cứ vuốt lông của con tiểu hồ ly. Nàng không nói, không biểu hiện gì khác thường, im lặng là chính. Mặc xác hai vị cung nữ đang cãi vã, kẻ thì quỳ, kẻ bảo đứng lên.
Nàng cười lạnh trong lòng. Các người biết sợ sao?
Mắt hơi liếc nhìn Mịch Dương.
Con nhỏ kia, ngươi cũng to gan quá rồi! Thôi lên làm thay ta đi, lên làm hoàng hậu luôn đi! Cho ta khoẻ, khỏi lo này nọ! Và cũng bảo toàn được mạng sống nữa!
Ảnh Kiều nàng là một Siêu trộm, ừ thì nàng dám nhận. Thần trộm, thì không dám vỗ ngực nhận danh. Sát thủ lừng danh, giết người hàng loạt thì không hề dám nhận, vì nàng chưa tới mức phải gọi là sát thủ. Cái gì cũng có nguyên nhân, kẻ chết dưới tay nàng không phải kẻ nào cũng đều là người vô tội!
Nói thật tâm, nàng cũng cho là đi làm ăn trộm, là một việc làm không tốt đẹp gì. Chẳng phải nghề nghiệp gì cả. Nhưng có cô gái nào, sinh ra là muốn mình làm ăn trộm đâu? Nàng cũng thế thôi!
Người khác bị đẩy tới bước làm cái nghề này, không biết họ vì lý do gì, hay có bao nhiêu lý do? Bản thân nàng chỉ có một lý do và một hoàn cảnh. Vì nàng mồ côi, không ai có thể làm chỗ tựa cho nàng, lại đi theo sai người. Nên lỡ bước vào nghề trộm này!
Lệ Khuynh thở dài trong lòng.
Giết người cũng chưa bị bắt và bị kết án lần nào. Coi như, một phần là do số mình vẫn chưa tới mức để đi ăn cơm tù, hoặc để ăn một viên đạn rồi về trời. Mà một phần khác, cũng là nhờ ông ta, là người có quyền cao chức trọng, có thế lực trong sở cảnh sát mà thôi!
Ném bom và lựu đạn cũng đã thử, vài lần tưởng đi đời nhà ma rồi, thế mà vẫn sống nhăn răng mới ghê chứ?
Tất cả coi như là chưa tới số, vận vẫn còn may!
Ai ngờ có ngày mình lại chết, tức cười, như thế này?
Cứ nghĩ đến việc bản thân chết, vì sử dụng chiếc dù lượn rách như tổ ong vò vẻ kia để chạy thoát thân. Hầy, bản thân cảm thấy chuyện này, là hết sức buồn cười. Cứ nghĩ tới, là trong lòng đầy thù oán. Nàng muốn trở về hiện đại để báo thù! Giết quách lão già hồ ly đó để rửa hận!
Ông ta chỉ coi nàng là công cụ kiếm tiền, và là công cụ giết người mà thôi! Ngu ngốc! Bị lừa, mà còn tỏ vẻ khôn lanh? Cuối cùng, chết queo rồi mới biết! Mình ngu cỡ nào?
Mà đâu phải, muốn về là về.
Lão thiên đã an bài cho nàng ở trong thể xác này và đang dính vào một số chuyện, có thể xem là hơi làm rối não nàng một tí! Hơi nguy hiểm một tí! Đặc biệt là an bài ở cái thời đại hơi lạc hậu một tí, với cái địa vị xã hội mà nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Không biết có phải vì lão thiên đã thấy nàng chết oan uổng quá, hay cái chết đã làm cho ông cười đến vỡ ruột, đứt gan, cười đến nghẹn phổi, tắt mạch máu hoặc với một cái lý do khác nào đó. Mà cái lý do đó, nó đã làm ông hạ chiếu ban thưởng cho nàng thêm một sinh mạng thứ hai. Để có cơ hội làm lại cuộc đời!
Nhưng khổ nỗi, ông cũng chọn đúng người để nàng nhập hồn ghê. Đúng thời gian dữ, cổ đại lạc hậu. Đúng địa vị ghê, hoàng hậu, nhưng không có quyền hành gì?
Lão thiên, ông thấy tốt sao? Thiên thời địa lợi cực tốt, chỗ nào? Ảnh Kiều này không thấy? Chỉ thấy, mạng mình sắp bay về phương nào, lần hai mà thôi!
Nghe nói, hậu cung của Tần Y quốc được chia làm hai cung lớn, Đông lục cung và Tây lục cung. Phụng Nghi cung - Tẩm cung của hoàng hậu nằm ở Đông lục cung.
Tây lục cung, thì nàng không biết nó đẹp tới cỡ nào? Nhưng có một điều, hai cung này có sự khác biệt hoàn toàn rõ rệt.
Tây lục cung đông vui và náo nhiệt bấy nhiêu thì, Đông lục cung này càng giống cái chùa, giống một cái am ni cô không hơn không kém. Đông lục cung rõ ràng lớn hơn Tây lục cung rất nhiều, vậy mà mấy vị phi tần không chịu ở đây. Cứ bon chen, xách vali kéo đến Tây lục cung ở.
Thật ra nàng cũng đón được, tại sao họ lại chuyển qua Tây lục cung ở như thế. Đơn giản, vì các phi tử mà hoàng thượng sủng ái nhất đều ở đó, muốn gặp mặt long nhan thì nên dọn đến đó. Còn không thích tranh sủng, sống an nhàn, muốn chết già mà không cần đến lãnh cung, cứ đến Đông lục cung mà ở.
Nếu ở Đông lục cung, theo tình hình này, đến già cũng không biết có cơ hội được gặp thánh ân hay được hoàng long liếc nhìn dù là một cái hay không? Chứ đừng nói gì đến chuyện được sủng hạnh. Thế mới nói, Đông lục cung này là cái viện dưỡng lão tốt nhất! Là cái trại nuôi và là nơi sống, mà không cần làm việc mỗi ngày thật vất vã.
Mặc dù trên tất cả phương diện đều là nhất, ăn sung mặc sướng như cậu ấm cô chiêu, nhưng cũng không cần lo mấy chuyện ăn và mặc. Nói chung là cơm ngày vẫn ba bữa, áo thì đủ ấm. Nhưng với điều kiện là không nên đặt mông ngồi vào vị trí hoàng hậu mà ngồi là được sống yên.
Đó là tư tưởng của mấy người không thích đi, không có tư tưởng tung hoành bốn bể. Nàng là người có tư tưởng ngược lại, nên nàng muốn đi khỏi đây.
Đang suy nghĩ, Lệ Khuynh nghe hai vị cung nữ thân cận của nàng đi vào. Hai nàng ta liền giải quyết mấy chuyện kia, mà không cần hỏi qua nàng. Vì họ biết, dù họ có xin ý kiến của nàng, thì nàng cũng im lặng. Chi bằng họ giải quyết cho rồi!
***
Màn đêm buông xuống thật nhanh, chẳng mấy chốc lại đến giờ nghỉ ngơi. Có thể nói, đây là lúc nàng có thể tự do, đi lại cho xương cốt không bị đông cứng.
Trong tẩm phòng, ở căn phòng ngủ của hoàng hậu. Ánh sáng loe lét, mờ ảo. Lệ Khuynh vận bộ đồ ngủ màu trắng, ngồi xếp bằng trên phụng sàng, mắt nhắm hờ. Hai tay của nàng để như người đang luyện công, bộ dạng rất tập trung.
Con tiểu hồ ly nằm ở bên cạnh, mắt vẫn mở nhìn vị chủ nhân của nó đang đổi tư thế vận công với tốc độ liên hoàn cước.
Chủ nó dùng sức chưởng về phía ngọn nến.
"..." Ngọn nến vẫn cháy.
Mặt nàng đẫm mồ hôi, từng hạt rơi xuống vì mệt.
" Cuối cùng, thì không đúng chỗ nào?" Nàng nằm lăn ra, nhìn lên trần nhà.
Lệ Khuynh đã đổi và dùng tất cả các tư thế vận khí, vận công mà nàng thấy ở trong phim kiếm hiệp. Nhưng xem ra, tất cả đều không có tác dụng.
" Bản thân, có võ công mà không dùng được? Hưm, xem ra số của mình xui đến vô cực âm rồi!" Nàng nhếch miệng cười khổ, lẩm bẩm.
Làm sao có thể sử dụng võ công và nội lực của thân thể này đây? Biết tìm ai để chỉ dạy cách vận khí, sử dụng võ công đây?
Định ngồi dậy đi uống ít nước, mới bước xuống phụng sàng thì tất cả nến trong phòng đều tắt cả. Lệ Khuynh phản ứng cực nhanh, liền bay lên chiếc phụng sàng, ôm con tiểu hồ ly, đồng thời hét to.
" Người.." Chưa nói hết, nàng bị một cổ lực nào đó chạm vào người.
Cả thân người của Lệ Khuynh liền bất động, tiểu hồ ly cũng thoát khỏi tay của nàng đi đâu mất, mắt liếc nhìn xung quanh đa phần đề cao cảnh giác. Trong lòng không khỏi lo lắng cùng bất an, khi không nghe được tiếng động gì cả. Mắt chỉ thấy, mờ mờ là con tiểu hồ ly nhảy về phía của bóng đen đó. Nhưng không thấy người đó né tránh gì, cũng không nghe con tiểu hồ ly đó phát ra bất kì âm thanh gì.
Kỳ này, thì nàng không xong thật rồi!
Một bóng đen cao lớn, đang từng bước đi về phía của nàng. Theo cảm nhận trong không gian tối như thế này, nàng cảm thấy tên kia là kẻ có võ công rất cao cường. Bước chân của hắn ta rất nhẹ, nhẹ đến mức không thể nghe hay cảm nhận được, chỉ có thể nhìn bằng mắt mới có thể nhận ra rằng hắn đang di chuyển.
Lệ Khuynh đứng trên chiếc phụng sàng, mắt mở căng tròn, tư thế đang bỏ chạy. Nàng nhìn cái bóng đen ấy, đang ngày một đến gần kia mà không có phản ứng gì được.