“Du nhi, em về rồi à?”
Dục Lăng trong chiếc tạp dề màu hồng che đi lớp âu phục sang trọng, tay vẫn còn cầm muỗng thức ăn, nở nụ cười ấm áp về phía cô. Người đàn ông này đã ở bên cô suốt sáu năm, một mực chăm sóc hai mẹ con Sở Du không chút toan tính. Bản thân cô cũng hiểu rõ anh làm vậy đều vì muốn cho bản thân cô hiểu được tấm chân tình mà anh đã dành cho mình. Sở Du sớm đã biết nhưng cô gần như lờ đi, không muốn đối diện với nó, Sở Du sợ mình sẽ làm tổn thương đến anh. Một người đàn ông gia thế giàu có, điển trai lại ân cần chu đáo vốn nên xứng với một tiểu thư khuê các. Cô giờ là một người mẹ đơn thân, xét về hoàn cảnh chẳng thể phù hợp với anh. Huống hồ, thời gian trôi đi chừng ấy năm nhưng bóng hình của Hoắc Dịch Thành gần như vẫn còn đó, hằng đêm còn xuất hiện trong giấc mơ khiến cô không thể nào quên được. Thiếu Tần càng lớn, đường nét cương nghị độc tôn được kế thừa càng lúc càng lộ rõ. Mỗi lần nhìn thằng bé, gương mặt thân thuộc cùng kí ức cũ lại ùa về, làm cô thêm thổn thức. Thấy Sở Du đứng lơ đễnh một chỗ, Dục Lăng có chút khó hiểu tiến lại gần, hỏi nhẹ.
“Du nhi? Em sao thế?”
Sở Du chợt giật mình, tâm trí bị lôi về thực tại, nhất thời phản ứng có chút loạn xạ.
“Em… em không sao…”
Cô vội tháo giày nước vào nhà, cùng lúc đó Thiếu Tần cũng vừa ra, cậu bé khẽ liếc qua mẹ mình rồi cất giọng.
“Mẹ về muộn quá đó! Chú Lăng làm nhiều món như vậy chỉ để chờ mẹ thôi đấy.” Điệu bộ trêu người vẫn y chang như người nào ấy.
Dục Lăng bước vào, xoa đầu Thiếu Tần, giọng dỗ dành.
“Có cả món con thích nữa mà, chú làm đủ cho cả hai mẹ con luôn.”
Bộ dạng này của cậu, Sở Du sớm đã quá quen, liền ngồi xuống hỏi han.
“Hôm nay học ở trường mới con thấy sao? Có phải rất vui không?”
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Thiếu Tần không nhìn mẹ mình dù chỉ một cái, tay vẫn chăm chăm học những dòng chữ trên IPad, ngữ khí bình thản pha chút giễu cợt.
“Cũng tạm được, chỉ là lũ con gái ở đó thật sự quá ấu trĩ, đến vãi cái kẹo cũng bóc không xong còn nhờ con. Đúng là phiền phức!”
Nói đến đây, Sở Du chỉ còn biết cười khổ nhìn Dục Lăng đứng đó đầy bất lực. Bữa tối hôm đó diễn ra một cách nhẹ nhàng, êm đềm. Ăn xong, Dục Lăng bắt cô phải đi tắm để anh rửa bát. Mặc dù muốn giúp nhưng có phản kháng là vô ích. Vậy nên đành nghe theo anh, tắm rửa cho sản khoái. Trải qua sáu năm, cơ thể cô cũng trở nên đầy đặn, thon thả hơn trước, mặc chiếc váy ngủ mỏng bước ra từ phòng tắm, mái tóc dài xoăn nhẹ ẩm ướt xõa xuống ngang lưng. Lúc này Dục Lăng và Thiếu Tần sớm đã dọn dẹp xong xuôi đang ngồi ở phòng khách trò chuyện. Sở Du vừa bước ra đã thu hút sự chú ý của anh. Ánh mắt chợt sững lại trước vẻ đẹp thuần khiết ấy, bộ dáng ngẩn ngơ kia khiến Thiếu Tần ngầm đoán ra ý tứ trong đó, cậu huých nhẹ vai Dục Lăng thì thầm.
“Chú Lăng sao thế, nhìn mẹ cháu chăm chú như vậy. Hay là… để ý mẹ cháu rồi ta!”
Dục Lăng ngay sau đó liền đỏ mặt, Sở Du cũng khó xử liền lên tiếng giải vây giúp anh.
“Con lại bắt đầu lung tung rồi đó!”
“Con nói sự thật thôi mà.” Thiếu Tần ngay lập tức phản biện.
Nói rồi, cậu đi vào phòng, để lại không gian riêng trầm mặc giữa hai người. Sở Du nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, lâu nhẹ mái tóc ướt, lỡ đễnh mà cất giọng hỏi.
“Đợt này anh định ở lại đây bao lâu?”
Dục Lăng ngả lưng ra ghế, ánh mắt có chút mệt mỏi nhìn vào khoảng không vô định, nói với giọng có phần nặng nề.
“Chắc là sẽ khá lâu, về đó mất công họ lại ép anh đi xem mắt!”
“Anh cũng đến tuổi lập gia đình rồi, họ lo như vậy cũng là lẽ đương nhiên.” Cô đáp lời anh.
Anh khẽ nhíu mày ngồi dậy nhìn trực diện về phía cô, ngữ khí tràn ngập sự nghiêm túc.
“Nhưng em biết người mà anh thích là...”
“Thôi muộn rồi, em cần nghỉ ngơi mai còn đi làm sớm, mai anh giúp em đưa Thiếu Tần đi học nhé!”
Cô vội ngắt lời anh, Sở Du biết rõ anh muốn nói điều gì, đó cũng là điều mà cô không muốn đối diện nhất. Cả đời này ân tình của anh cô không thể nào nhận được. Đêm khuya hôm đó, Sở Du trằn trọc mãi, bóng lưng quen thuộc ấy cứ quanh quẩn trong tâm trí cô khiến cô nhịn không được mà hoài niệm về lúc trước. Một đêm đằng đẵng cứ thế trôi qua.
Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu rọi xuống giường ngủ của Sở Du, cô mơ màng tỉnh giấc thì chợt nhận ra đã sắp trễ giờ làm, cô vội vã sửa soạn rồi lên xe tới chỗ làm, thật may rằng Thiếu Tần đã được đưa đi học. Nếu không cô nhất định sẽ bị cấp trên mắng cho một trận cho xem. Vừa đậu xe xong, Sở Du liền chạy một mạch vào trong sảnh khách sạn. Trong lúc không để ý, cô bất chợt và vào cơ thể cao lớn phía trước, tấm trán nhỏ đập mạnh vào lồng ngực lớn cứng rắn khiến cô bất giác ôm lấy trán. Chợt có tiếng nói lớn vang lên.
“Cô đi kiểu gì vậy, có biết đâm vào ai không hả!”
“Xin lỗi anh, thực sự…”
Sở Du vội xin lỗi đồng thời ngẩng mặt lên nhìn. Khoảnh khắc ánh mắt cô dừng trên gương mặt đối diện, toàn thân cô bất giác mà run rẩy, đôi ngươi đen láy mở to nhìn con người trước mắt. Khoé mắt long lanh như có nước, đại não gần như bất động. Nam nhân phái đối diện cũng không kém, người con gái ngay trước mắt anh là kí ức không thể nào quên. Sở Du lắp bắp không nói nên lời, chỉ biết trốn tránh mà cúi gằm mặt xuống.
“Anh… anh… xin lỗi…”
Nói rồi, cô chạy vụt qua người anh, để mặc cho anh đứng đó trong mớ cảm xúc hỗn độn. Người đứng cạnh cũng không khỏi bất ngờ, lưỡng lự mà hỏi anh.
“Lão đại, đó không phải Sở Du tiểu thư sao?”
Anh chính là Hoắc Dịch Thành, người khiến cho cuộc sống của một cô bé bị đảo lộn đến như hôm nay, và cũng là kẻ máu lạnh vô tình vì một cô gái mà trở nên nhún nhường đến động lòng. Hoắc Dịch Thành không chút ngoảnh nhìn lại, đôi ngươi sắc bén ánh lên rửa xảo quyệt, khoé môi nhếch một đường, sải bước về phía ô tô, kèm theo câu nói với Đông Khiết.
“Điều tra cho tôi cuộc sống của cô ấy!”
Nói rồi trực tiếp rời đi ngay sau đó. Về phía Sở Du, cô hoàng hốt đến mức mồ hôi đầm đìa. Amina nhìn bộ dạng như vừa gặp thần chết của cô liền đưa khăn giúp cô lau mồ hôi.
“Em bị sao vậy, như ma đuổi thế!”
Sở Du thở dốc, cố lấy hơi để thở, vẻ mặt tái nhợt nhìn Amina.
“Không… sao, em vội quá thôi ấy mà!”
Cả buổi hôm đóm Sở Du giống như người mất hồn, tâm trí toàn bộ đều đặt lên người Hoắc Dịch Thành. Liệu anh có bắt cô phải trở về không? Thiếu Tần nó liệu có biết bố nó vẫn còn sống hay không?