Mở cửa bước vào, tiếng cười nói của trẻ con pha lẫn cả âm thanh ấm áp của Hoắc Dịch Thành làm cô nhất thời đờ đẫn ngoài cửa. Ánh mắt chợt nhìn thấy cô, anh cười dịu dàng.
‘’Em đứng đó làm gì, mau vào bên trong đi, trời lạnh như vậy còn đi đâu thế.’’
Sở Du định thần lại đôi chút, hành động có chút loạn xạ.
‘’À, tôi…ra ngoài đi dạo chút ấy mà.’’
Cô hơi lảng tránh anh, cố giấu cảm xúc phức tạp trong lòng. Nở nụ cười có phần gượng gạo.
‘’Thiếu Tần vào tắm đi còn ăn cơm con.’’
Cậu cười, vẻ mặt hạnh phúc hơn bất kì lúc nào. Có lẽ là do cảm nhận được hơi ấm gia đình nên mới vui vẻ đến vậy.
‘’Xong xuôi hết rồi mami, chờ người vào ăn cơm thôi.’’
Đột nhiên cô cảm thấy thật có lỗi với thằng bé, lại không để nó có một gia đình hoàn hảo. Tất cả cũng chỉ vì sự an toàn của cậu nên cô mới đưa ra quyết định này. Cơ thể thẫn thờ ngồi xuống bàn ăn, Hoắc Dịch Thành sớm đã nhận ra sự khác thường trong tâm trạng của Sở Du nhưng vẫn vui vẻ ăn xong bữa cơm. Tối đến, khi không gian chỉ còn lại hai người, Thiếu Tần sớm đã được anh đưa vào giấc ngủ. Sở Du vừa dọn dẹp phòng bếp xong liền có giọng nói trầm thấp xen chút u ám vang lên.
‘’Em ra đây nói chuyện cùng tôi một chút.’’
Sở Du có đôi chút sợ sệt, nhưng ngay sau đó liền bình ổn lại cảm xúc, hít một hơi thật sâu rồi cuối cùng cũng bước ra. Cô không ngồi cạnh mà ngồi xuống phía đối diện, hai con người trầm lắng nhìn sâu vào ánh mắt của nhau như thể muốn đoán xem ý tứ của đối phương rốt cuộc là thế nào. Ánh mắt xanh lục kiên định liên tục chăm chú vào đôi mắt nâu trong như nước kia. Dáng vẻ đăm đăm của anh khiến cô cảm tưởng như anh nhìn thấu toàn bộ tâm tư bên trong cô. Nhất thời ánh mắt có chút lảng tránh, ngay lúc này anh liền cất tiếng.
‘’Lúc nãy em đã đi gặp ai?’’
Âm thanh không cao không thấp nhưng tỏ rõ giọng điệu của kẻ bề trên. Trước nay anh đối với anh cũng luôn như vậy, không ngoại trừ Sở Du, đáy mắt bỗng co rụt lại, nhất thời không biết phản ứng ra sao. Mãi sau, giọng nói ngập ngừng, nhỏ nhẹ mới cất lên.
‘’Tôi…tôi ra ngoài đi dạo thôi.’’
Câu nói lảng tránh ấy vô tình lại khiến anh nổi giận, đôi lông mày kiếm đen nhíu lại, giọng càng thêm lạnh lẽo.
‘’Vậy bộ mặt đó là sao?’’
‘’Bộ mặt gì?’’ cô cố tỏ ra bản thân đang rất ổn nhưng sớm không biết rằng anh đã
nhìn thấu.
Hoắc Dịch Thành thở dài một tiếng, giọng như đang kìm hãm cơn thịnh nộ trước sự ngang bướng của cô.
‘’Hiện tại mọi chuyện đều đã ổn định, đến khi nào thì em mới chịu cùng tôi về nước?’’
Đột nhiên anh đề cập đến vấn đề này khiến Sở Du đột ngột cứng đờ, đôi môi mỏng khẽ run rẩy, bàn tay nhỏ vô thức mà đan chặt vào nhau. Mọi hành động, biểu hiện ấy đều được anh nhìn thấy hết thảy. Vài giây sau, Sở Du mang theo giọng lạnh lùng nói.
‘’Tôi sẽ không trở về!’’
Ngữ khí quả quyết cùng sự chốn tránh ấy làm anh hoàn toàn bị cô làm cho tức chết. Ấm thanh bén nhọn tỏa ra sự phẫn nộ, gương mặt u ám nhìn cô.
‘’Em có biết mình đang nói cái gì không thế? Em muốn Thiếu Tần cứ như vậy trở thành đứa trẻ không có cha hay sao?’’
Lửa giận gần như bùng lên, lời nói khiến cô cũng trở nên bất bình theo, ngay lúc này, cơ thể nhỏ bé đứng phắt dậy, quật cường tựa như con báo nhỏ đang trong sự tức giận.
‘’Thằng bé sẽ có cha, chuyện đấy anh không cần phải lo.’’
Như hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, Hoắc Dịch Thành càng thêm chấn động, nhịn không được mà tiến đến phía cô, đôi người hằn lên tia máu đỏ.
‘’Vậy em định để con tôi gọi người khác là cha hay sao?’’
Sở Du đúng là có hơi run sợ, nhưng ý chí kiên định của cô thì không. 6 năm trước cô có thể yếu đuối, sợ hãi,thế nhưng bây giờ nhất định không thể như vậy. Sở Du không muốn bản thân lại một lần nữa để anh quyết định số phận, lần này cô muốn làm chủ cuộc đời mình. Làm chủ tất thảy mọi thứ. Sở Du không dè chừng mà trực
tiếp nhìn thẳng vào đôi ngươi chết chóc kia, không chút run sợ.
‘’Đúng đấy, ít nhất không phải là một người cha như anh.’’
Sự kìm nén cuối cùng của Hoắc Dịch Thành đã đỗ vỡ, hiện tại anh như loài thú hoang, điên cuồng đến đáng sợ, bàn tay to lớn bóp lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Sở Du làm cô bất chợt sợ hãi, gương mặt nhăn nhó.
‘’Em đúng là điên rồi! Tôi nhất định sẽ không để em cùng người đàn ông khác ở bên
nhau.’’
Sở Du cố gắng vùng vẫy thoát khỏi tay anh, lực bóp mạnh làm cô khó thở đến tái nhợt gương mặt.
‘’Ưm…a…anh bỏ…bỏ tôi ra.’’. Đam Mỹ Hài
Giọng nói chật vật khiến Hoắc Dịch Thành chợt nhận ra bản thân có chút quá đáng liền bỏ tay ra khỏi cổ Sở Du. Cô sau khi thoát khỏi tay anh đã không ngừng thở dốc, ánh mắt nhìn anh càng thêm tức tối.
‘’Anh đã vứt bỏ mẹ con tôi một lần, tôi làm sao có thể chấp nhận. Lần trước, cũng chỉ vì ân oán của anh mà Thiếu Tần và tôi suýt chút nữa gặp nguy. Tôi sẽ không để thằng bé ở bên cạnh người nguy hiểm như anh.’’
Hoắc Dịch Thành hơi ngẩn người trước câu nói lạnh nhạt ấy của cô, đôi ngươi có chút khác lạ. Điều này vốn là lỗi ở anh, vứt bỏ mẹ con cô là anh, đẩy họ vào nguy hiểm cũng là anh. Những thứ anh làm cho cô gái nhỏ này, có lẽ chỉ là đau xót. Anh chỉ mong sau tất cả, cô sẽ có thể bao dung anh một lần nữa nhưng hoàn cảnh trước mắt
làm anh thật sự đau lòng. Sở Du nhìn diện mạo hoàn mỹ ánh lên vẻ sầu bi, bất giác trái tim cô cũng cảm thấy đau đớn. Khoảng lặng áp lực, mỗi người mỗi tâm tư cảm xúc, hỗn loạn có, thống khổ có. Cả hai trầm lặng hơn bao giờ hết. Một giây sau đó, thân ảnh cao lớn đột nhiên có chuyển động, Hoắc Dịch Thành rời đi ngay trước mắt cô, không một lời, cứ vậy mà rời đi. Sở Du nhìn theo bóng lưng đơn độc ấy, hốc mắt ứa nước.
Sau khi hoàn toàn rời khỏi, cô cuối cùng cũng tháo được lớp vỏ kiên cường cuối cùng xuống, Sở Du kìm không được mà gục xuống sàn nhà, nước mắt tựa như chân châu, liên tục rơi. Từng tiếng nấc nghẹn ngào, thống khổ ấy từng chút từng chút phát ra, cô chỉ biết che miệng không cho âm thanh đó phát ra. Đâu ai hiểu được, lúc này trái tim cô tê liệt đến cỡ nào, hóa ra cảm giác thống khổ đến cùng cực là thế sao. Sở Du hiện tại yếu đuối vô cùng, rõ ràng là nếu cố chấp một chút, buông bỏ một chút là có thể ở bên anh. Nhưng cô không thể làm được, quá khứ ấy quá đáng sợ, cô không đủ dũng cảm để vượt qua. Thật sự không đủ!
- -----------------------------------------
Trong căn phòng rộng lớn bao trùm một màu đen u tối, tiếng thủy tinh lách cách cùng mùi rượu nồng nặc lan tỏa khắp không gian, khiến người ta thấy khó chịu theo. Đông Khiết vừa bước vào, mùi hướng sộc thẳng vào mũi khiến anh bất giác cau mày, chầm chậm bước vào bên trong. Màn đêm u uất hiện ra bóng dáng một người đàn ông tiều tụy đang không ngừng uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Đông Khiết hoàn toàn bàng hoàng khi đó chính là Hoắc Dịch Thành.
Đông Khiết đã theo anh cả chục năm nay, ngoài lần Sở Du bỏ đi thì chưa khi nào anh có bộ dạng như hiện tại. Nhớ năm đó, sau khi trở về nhà liền không tìm thấy bóng dáng cô đâu, Hoắc Dịch Thành điên loạn hệt như sói hoang mà vội vã đi tìm. Cơ thể cường tráng, rắn chắc nhuốm màn mưa mà lao ra đường tìm kiếm. Tận đến khi chiếc xe mất kiểm soát mà đâm vào chiếc cây bên đường, anh mới chịu dừng lại. Lúc đó cả Đông Khiết và Cảnh Tử đều đứng dưới màn mưa nhìn con người ngồi một gốc bên chiếc xa mà thẫn thờ một một chút biểu cảm. Hiện tại bây giờ cứ ngỡ sẽ viên mãn lại bắt gặp dáng vẻ này đây. Đông Khiết sải bước đến chỗ anh, nắm lấy chai rượu bỏ sang một bên, giọng ôn tồn.
‘’Anh uống nhiều quá rồi, dừng đi.’’
Hoắc Dịch Thành ngước mắt nhìn Đông Khiết, cậu có chút chấn động khi thấy đôi mắt hút hồn luôn tỏa ra khí chất lạnh băng giờ đây lại đỏ hoe, ngấn lệ. Anh cười khổ.
‘’Cậu nói xem, tôi có phải kẻ thất bại lắm không? Rõ ràng trước kia tôi đã hứa rằng sẽ đối xử tốt với hai mẹ con cô ấy, vậy mà lại đẩy họ vào vòng xoáy thù hận, có phải tệ hại lắm không?’’
Hoắc Dịch Thành chắc hẳn đang tự trách chính bản thân mình, sự đơn độc lan tràn khắp con người ấy. Từ nhỏ đã sống độc lập không tình thương, trưởng thành cũng không có một mái nhà trọn vẹn. Hết thảy tất cả những kẻ ngoài kia đều nghĩ anh là một hung thần đáng sợ. Nắm giữ vận mệnh cùng tiền tài mà bất kì người nào cũng ao ước,
nhưng đằng sau con người ấy lại là một kẻ cô độc khao khát tình thương.
Năm ấy trong lúc đau khổ nhất, Hoắc Dịch Thành vẫn cưu mang một kẻ đầu đường xó chợ như anh, kể từ đó anh tự găm vào lòng mình cả đời này sẽ nguyện vì anh mà làm việc, bất kể có nguy hiểm tính mạng hay không.
Đông Khiết thở dài.
‘’Tình cảm một khi đã bắt đầu là sẽ có đau thương, kết quả là do duyên số.’’
‘’Duyên số ư? Haha, có thể quyết định vận mệnh của người khác mà chính mình thì lại không.’’
Cậu đột nhiên không biết mở lời thế nào, do dự một hồi nhưng vẫn quyết định nói.
‘’Nghe nói…Sở Du tiểu thư và Dục Lăng chuẩn bị hôn lễ…’’
Âm thanh vừa truyền đến đã ngay lập tức theo sau tiếng vỡ của thủy tinh lớn. Hoắc Dịch Thành giống như kẻ mất hồn, trực tiếp đập tan chai rượu, anh cười đau đớn. Cố nén nỗi trống rỗng lớn đến ngạt thở trong lòng.
‘’Haha…em cũng thật tàn nhẫn mà. Không muốn ở bên anh liền cùng người đàn ông khác kết hôn sao…haha…đúng là nực cười…’’
Khóe mắt lúc này, không chỉ còn là ẩm ướt nữa, mà bỗng dưng giọt lệ trong suốt nhẹ nhẹ trượt xuống, chậm rãi theo gò má cương nghị của anh mà rơi. Chua xót, trong khoảnh khắc này thôi cũng lan tràn.
Cơn đau này, sớm đã thấm đẫm, lan tràn ra mọi tế bào trên cơ thể, đau đến nỗi, nội tâm như bị bóp vỡ hoàn toàn. Cuối cùng cô đã chiến thắng rồi, trong giờ khắc này đây, có lẽ anh cũng đã có lựa chọn của mình. Nếu có thể đổi lấy nụ cười rực rỡ của cô sau này, anh cam tâm tình nguyện mà rời xa. Chỉ là như vậy, lòng anh sẽ rất đau, đau tựa như một thanh kiếm cắt đi một phần thân thể anh, khiến anh hoàn toàn mất đi sự kiên định vốn có. Những hồi ức đẹp đẽ trước kia, anh sẽ cất giữ cẩn thận trong tim, để những khi cô đơn, có thể hồi tưởng lại rồi mỉm cười.
Dù tương lai không có em bên cạnh, anh vẫn sẽ cất giữ hình bóng về cô bé hồn nhiên, xin đẹp năm ấy anh yêu tận sâu trong lòng. Bất chợt tiếng nói khàn đặc vang lên mang theo sự dằn vặt cùng bi ai.
‘’Sở Du…anh trả tự do cho em…’’
- ----------------------------------
Buổi sáng sớm ngày hôm sau, Sở Du xin nghỉ một ngày ở nhà. Cô dậy từ sớm để chuẩn bị bữa sáng, tâm trạng vẫn không khá lên là bao, hai mắt do khóc quá nhiều mà sưng lên. Dáng vẻ tiêu điều, xanh xao khiến ai cũng không khỏi thương cảm. Thiếu Tần vừa ra ngoài liền bắt gặp mẹ mình đang ngây ngẩn ở trong bếp, tùy tiện lên tiếng.
‘’Trứng khét rồi đó mami.’’
Sở Du lúc này mới giật mình, cười gượng. Đặt miếng trứng đã cháy xém một góc vào đĩa rồi bưng ra bàn. Thiếu Tần nhìn ra tâm tư của cô, giọng nói mang vẻ sâu xa lại xen chút trưởng thành.
‘’Hai người có chuyện gì à?’’
Bàn tay đang gắp miếng bánh định đưa cho cậu lại vì câu nói mà sững lại, ánh mắt hơi dao động. Sở Du khẽ cười vẻ thản nhiên.
‘’Chuyện người lớn mà, con mau ăn đi.’’
Thiếu Tần chăm chăm nhìn cô, giống như không để cô giấu đi tâm tư, trực tiếp hỏi.
‘’Mami sẽ lấy chú Dục Lăng sao?’’
Ánh mắt đột nhiên nhìn cậu, Sở Du không khỏi bất ngờ, rõ ràng ngoài cô và Dục Lăng vẫn chưa có thêm người thứ ba biết về chuyện này mà, làm sao lại… Thiếu Tần vẫn tiếp tục nói thêm, vẻ mặt gần như không mấy gì bất ngờ.
‘’Sáng nay chú ấy gọi điện nói lát nữa sẽ dẫn mami đi chuẩn bị đồ cưới đó.’’
Cô hoàn toàn á khẩu, mới chỉ nói vậy mà anh đã sốt sắng đến thế sao. Sở Du dở khóc dở cười nhìn cậu con trai lạnh như băng của mình, nhất thời không biết nói gì thêm. Cậu ăn xong liền đeo cặp sách, trước khi rời khỏi nhà liền để lại cho cô một câu.
‘’Hạnh phúc mà mami lựa chọn, con nhất định sẽ ủng hộ.’’