"Thùng thùng thùng!" Tiếng đập cửa vang lên, Phùng Kiêu còn buồn ngủ đứng dậy mở cửa, người ngoài cửa chính là Lục thiếu soái, hắn kinh ngạc nhìn cái đầu rối bù như ổ gà của Phùng Kiêu cùng vết bầm tím trên mặt, nhíu mày hỏi: "Bị Đánh?"
Phùng Kiêu sao cũng được trở lại trên giường, tiếp tục ngã xuống: "Cha vợ của tôi nổi giận."
Lục thiếu soái bật cười, khóe miệng cong cong, hắn nói cực kì chắc chắn: "Cậu lại tìm đường chết."
Phùng Kiêu: "Có chuyện gì thì nói mau, đêm hôm khuya khoắc, bây giờ mấy giờ rồi, mà anh còn chạy đến chỗ tôi để tán gẫu thế?"
anh xê dịch đầu, nhặt đồng hồ lên nhìn thoáng qua, không nói gì: "3 giờ rưỡi khuya, anh có còn là người nữa không?"
Lục thiếu soái châm một điếu thuốc, hắn ngồi ở trên ghế sa lon nhìn Phùng Kiêu, nói: "Tôi đã nhắc nhở bọn họ, bọn họ hẳn sẽ có hành động trong thời gian tới. Có muốn tôi giúp một tay không?"
Phùng Kiêu đưa tay lên khoát khoát: "anh thì thôi đi, ngay cả người của tôi mà tôi còn không sử dụng thì cần gì anh giúp. Bọn họ đều là những lão cáo già của Lục hệ, người của Phụng Thiên đến hay khôngchẳng lẽ bọn họ còn không biết sao. Để tôi tìm người bên ngoài theo dõi bọn họ."
Phùng Kiêu dùng gối đắp lên mặt, nói: "Đừng hút thuốc trong phòng tôi, có về thì nhớ đóng cửa lại giùm, cảm ơn."
Lục thiếu soái trợn trắng mắt, trực tiếp đạp thẳng lên chân anh, nói: "Còn một chuyện nữa."
Phùng Kiêu thật sự là bất đắc dĩ, anh uể oải ngồi dậy: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Lục thiếu soái: "Ba tôi và lâu người què gần đây tranh đấu gay gắt lắm, tôi lại thấy tiếp tục như thế không ổn, nói không chừng sẽ có đánh nhau. hiện tại thì nhìn ai hơn thêm không biết xấu hổ trở mặt, thời gian tới có lẽ sẽ hủy bỏ tất cả ngày nghỉ phép. Cậu cũng không ngoại lệ, trong khoảng thời gian này tranh thủ dẫn vị hôn thê của cậu đi chơi đi."
Phùng Kiêu ném gối về phía Lục thiếu soái, cảm khái: "Sao ba anh lại rắc rối như thế chứ!"
Lục thiếu soái: "Nhưng xét ở nhiều phương diện và thể diện thì dù sao cũng sẽ đợi đến khi cậu tham gia xong hôn lễ của Trần Mạn Du mới trở về. Tóm lại, có gì sẽ thông báo trước với cậu một tiếng."
Phùng Kiêu: "Haiiiz, anh nói tôi nghe thử, bọn họ đang tranh cái gì? Rốt cuộc bọn họ đang tranh với nhau cái gì?”
anh thật sự không thể hiểu được: "Ông bác già đầu óc bị nước vào rồi à? Quyền lợi, tài phú, bọn họ đãcó được quá nhiều, nhưng bọn họ còn muốn bao nhiêu? Lòng tham không đáy sao?"
Lục thiếu soái: "Được rồi, ngủ đi."
Lục thiếu soái dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy: "Tôi đi đây."
Phùng Kiêu: "Cút đi, cút đi!"
"Reng, reng, reng!"
Điện thoại đột nhiên vang lên, Phùng Kiêu trợn trắng mắt: "Còn ngủ con mẹ gì nữa ~ haiiz!"
anh nhận điện thoại: "Phùng Kiêu."
Đầu kia điện thoại là giọng của Từ Tiến Minh: "Phùng Kiêu, bắt được người rồi, cậu đến tổng cục cảnh sát một chuyến đi, có chút vấn đề."
Phùng Kiêu quyết đoán: "Tôi đến ngay."
anh đứng dậy mặc quần áo, nói: "Mọi người đúng là không muốn anh đây được nghỉ ngơi mà, anh chấp nhận số mệnh thôi.”
Phùng Kiêu vào phòng vệ sinh rửa mặt, quả nhiên thanh tỉnh không ít, khi ra cửa nhìn thấy Lục thiếu soái còn đứng ở đó, anh nói: "Gì nữa đây? Còn chuyện gì à? không phải anh nói sẽ đi sao?"
Lục thiếu soái: "Tôi đưa cậu đến đó."
hắn nghiêm túc nói: "Chị gái của tôi cũng vì chuyện này mà bị thương, tôi phải để mọi người thấy thái độ của Lục gia chúng tôi."
Phùng Kiêu: "Vậy đi thôi."
Hai người đang xuống lầu, sĩ quan phụ tá của Lục thiếu soái đi theo phía sau, xe rất nhanh đến tổng cục cảnh sát, lúc này bên trong tổng cục đèn đuốc sáng trưng.
Đội trưởng mập dẫn đầu ra đón, nhưng vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy từ trên xe bước xuống lại là Lục thiếu soái, hắn càng cẩn thận nghiêm túc hơn: "Thiếu soái, Phùng công tử, mời vào."
"Từ Tiến Minh đâu?"
"Từ công tử vừa nhận được điện thoại từ chính phủ thành phố, đi trước rồi. anh ấy bảo chúng tôi tiếp đãi ngài."
Phùng Kiêu gật đầu.
Lúc này Chương cảnh trưởng cũng đang có mặt ở tổng cục cảnh sát, tất nhiên, gã cũng phải hoàn toàn vì vụ án này, sòng bạc và công quán của gã đều bị người ta ‘chiếu cố’, rốt cuộc là ai làm thì cho đến nay một sợi lông của tên đó vẫn chưa tìm ra. Manh mối đáng ngờ nhất đó chính là “Đôi cha con cướp núi” đến gây chuyện bôm trước. Nhưng đám thổ phỉ chung quanh đây gã đều đã âm thầm liên lạc dò thám. Nhưng cũng chính vì như thế mà gã lại càng thêm căm tức, không biết là ai dám chơi trên đầu gã như thế này.
Con người của gã vốn đa nghi, nên gần như nghĩ ngay đến đám thổ phỉ trên núi Nhị Long. Vì trước đó gã và tên thủ lĩnh mới cãi nhau về số chia chác, thì ngay sau đó liền xảy ra chuyện, khó nói không phải do những tên khốn kiếp đó ra oai phủ đầu với gã. Chính bởi vì như thế nên trong bụng gã tràn đầy tức giận.
Có đôi khi, có một số người cũng bởi vì đa nghi nhiều quá nên tự doạ bản thân, mà Chương cảnh trưởng hiện tại chính là như thế. Bây giờ gã càng nghĩ thì càng hoài nghi đám thổ phì trên núi Nhị Long, nhưng trước mắt kế hoạch đã sắp bắt đầu hành động, gã cũng không tiện trở mặt ngay bây giờ, càng nghĩ thì lòng càng thêm căm tức.
"Cảnh trưởng, Phùng công tử cùng thiếu soái đều đến."
Chương cảnh trưởng sửng sốt lập tức nói: "Mau mời."
Lại nghĩ một chút: "Ai đừng, để tôi xuống lầu đón bọn họ."
Gã là cảnh trưởng của tổng cục cảnh sát ở thành Bắc Bình này, mặc dù không oai hùng như Lục Hiếu Lệ, thiếu soái của Lục hệ, thủ hạ cũng không đông như nhị đoàn trưởng Phùng Kiêu. Nhưng đấy cũng phải xem là munhf đang đứng trên địa bàn của ai kìa, ở Bắc Bình này, thì cũng không ai dám cho lên mặt mũi với gã.
Cảnh trưởng tổng cục cảnh sát cũng không phải người dễ bức hiếp.
Mà sở dĩ gã khách sáo như thế, thứ nhất là bởi vì Lục thiếu soái, mà mặt khác chính là nhìn trúng thế lực chống lưng cho Phùng Kiêu.
Tính tình của người tên Phùng Kiêu này một ngàn một vạn lần không đáng tin cậy, nhưng hắn lại được Bạch Tu Nhiên tán thành, hơn nữa còn lấy được trái tim của Bạch tiểu thư, đây là năng lực. Hơn nữa Bạch Tu Nhiên hiện tại đang cho gã nhiều ưu việt như thế, nên tất nhiên gã cũng phải nể mặt nhau mộtchút.
Bây giờ ở dưới lầu toàn là đám thợ săn tiền thưởng, không thấy một ai là tốt cả, gã đích thân xuống lầu càng chứng thật tấm lòng chân thành của gã.
Chương cảnh trưởng vội vàng xuống lầu, nhưng vừa mới đi tới cửa thang lầu, lập tức cảm thấy nghẹn họng không biết nên nói gì. Mà ngoài gã, những cảnh sát còn lại bên trong tổng cục cũng sững sờ y như gã. Chỉ thấy Phùng công tử lại nắm giữ toàn cục.
Lúc anh mở miệng, thật sự là khéo léo đến mức không biết nên đáp lại như thế nào.
Lần này bắt người, rất nhiều thợ săn tiền thưởng đều hỗ trợ, nhưng cũng chính vì như thế, bọn họ cũng chờ ở tổng cục cảnh sát, tuy nói không phải tự mình bắt được, nhưng ai cũng hy vọng có thể kiếm được một ít tiền thưởng. Mà lúc này Phùng Kiêu đến, tất nhiên có một số người muốn hỏi thử nếu đến hỗ trợ thôi thì có được tính không, bọn họ cũng biết lần này là người của bên tổng cục cảnh sát ra tay, nhưng ít nhiều gì bọn họ cũng có giúp đỡ mà, đúng không ? Hơn nữa nếu như không phải có bọn họ hỗ trợ, thìtên tình phạm đang ôm quả bom tử thủ kia đã san bằng đám cảnh sát này rồi.
Chính vì như thế nên mọi người mới không chịu rời đi.
Mà Phùng Kiêu lại cũng rất khách sáo, nhanh chóng hoà mình cùng mọi người, cực kì thành thạo.
Lúc Chương cảnh trưởng xuống lầu liền nhìn thấy Phùng Kiêu giống như một con công khổng tước, lại có thể đem những hung thần ác sát sống trên mũi đao rỉ máu kia nói đến tủm tỉm cười.
Con mẹ nó.
Xấu như thế, hung tàn như thế, mà còn cười tủm tỉm nhìn ghê chết moẹ luôn!
Mà càng làm cho gã không thể tưởng tượng nổi là, Lục thiếu soái lại còn ngồi bên cạnh, cực kì bình tĩnh, hoàn toàn không có bất kỳ ngoài ý muốn.
Quả nhiên kinh nghiệm đầy mình.
"Thiếu soái, Phùng đội trưởng, thứ lỗi không thể tiếp đón từ xa." Ở địa phương như thế này, đương nhiên gọi danh hiệu của bọn họ vẫn tốt hơn.
Phùng Kiêu mỉm cười: "Chương cảnh trưởng, không ngờ ngài còn đích thân tọa trấn."
hắn bước lên một bước, không chút do dự xiết chặt cánh tay của Chương cảnh trưởng: "Cánh tay của ngài khỏi hẳn rồi sao?"
"A..."
Chương cảnh trưởng nhịn không được, thét lên, cánh tay lại rướm máu.
Gã đau đến mặt mũi trắng bệch, thằng khốn này ~ mẹ nó, là tên này lag não tàn sao?
Phùng Kiêu lập tức xin lỗi: "Fu*k, cánh tay bên này sao, vậy mà cháu nhớ là tay bên phải chứ! Thực xin lỗi, thực xin lỗi!"
Chương cảnh trưởng thở hổn hển, gã miễn cưỡng kiềm chế để không vung tay lên tát thằng khốn trước mặt một bạt tay, nói: "không sao."
Gần như là nghiến răng nói.
Phùng Kiêu lập tức nói: "Chương cảnh trưởng, không phải cháu nói ngài chứ, cánh tay của ngài mới bị thương ba bốn ngày, sao ngài không ở bệnh viện dưỡng bệnh, xuất viện sớm là gì? Cháu biết ngài đanglo lắng chuyện bên này, muốn tự mình tọa trấn. Nhưng ngài cũng không thể vì tìm sát thủ mà không để ý tánh mạng của mình như thế! Nếu như ngài thật sự có chuyện không may, không phải Bắc Bình sẽmất một nhân tài lương đống sao?"
Chương cảnh trưởng: "A, ha ha, phải."
Phùng Kiêu: "Ai đúng rồi, cháu có nghe nói nhà của ngài bị trộm? Thất thoát nặng lắm không a? Có mất vậy gì đáng giá không? Có cần ngờ những anh em này giúp một tay hay không? Cháu thấy bọn họ đều rất có năng lực. Như vậy đi, ngài là dượng rể của A La nhà chúng ta, đương nhiên cũng là dượng rể của cháu. Số tiền đó cháu ra giúp ngài. Ngài treo giải thưởng đi! Cháu trả tiền giúp ngài."
anh quả là phóng khoáng rộng rãi đúng không?
Quả thực xem tiền tài như cặn bã.
Những người có mặt ở hiện trường lập tức đồng loạt nhìn về phía Chương cảnh trưởng, thiếu chút nữa sôi trào hừng hực, một giải thưởng vừa xong lại có thêm giải thưởng mới đập vào mặt họ. Còn gì tốt hơn chứ?
Có ai mà không biết nhà họ Bạch có tiền, nhà họ Phùng cũng đâu có kém, dù sao năm đó lão Phùng cũng thu hoạch không ít.
Lão Phùng là một người khá keo kiệt, nhưng tiểu Phùng lại không phải nha! Người này chính là mộtngười không câu nệ tiểu tiết.
"Dượng rể, ngài thấy có được không?" Phùng Kiêu cười ha hả, thật sự là rất trượng nghĩa.
Nhưng Chương cảnh trưởng lại gần như cự tuyệt ngay lập tức: "không cần!"
Mọi người: "Cái gì? Cái gì, cái gì, cái gì?"
không cần ngươi bỏ tiền, ngươi còn không làm? Đúng là không thể hiểu nổi mà.
Chương cảnh trưởng: "A, ha ha, sao lại có thể để cháu rể ra tiền chứ! Nhưng mấy chuyện đó đều là chuyện nhỏ, cũng không mất thứ quý trọng gì. không cần làm to chuyện, không sao, không sao!"
Câu nói này, không có ai chịu tin!
Những người có mặt ở đây là hạng người gì chứ, đều là những tay thợ săn tiền thưởng tin tức nhạy bén hơn bất cứ ai. Hơn nữa còn là loại dám nhận hợp đồng lớn có thể bán mạng vì tiền thì tin tức gì có thể qua mắt được họ. Những người còn lại đều là cảnh sát, bọn họ bị Chương cảnh trưởng ép buộc tìm đầu mối suốt cả một ngày, cho nên biết rõ nội tình.
Bây giờ lại nói không đánh mất thứ gì quan trong, tất cả mọi người đều tỏ vẻ: Tin ông cái mông ấy!
Tất cả mọi người đều viết chữ không tin rành rành trên mặt, nhưng Chương cảnh trưởng lại còn có thể ưỡn mặt ba hoa khoác lác:
"Kỳ thật tôi cũng không mất cái gì, nhưng tuy rằng không mất gì thì chuyện này cũng không thể cho qua. Tôi là cảnh trưởng của tổng cục cảnh sát này mà bọn họ cũng dám động, như vậy bọn họ còn có chuyện gì mà không dám? Có phải họ muốn leo lên trời cũng không ai dám cản không? Loại người đó nhất định phải bắt cho bằng được để ăn đe, để mọi người trong thiên hạ sợ mà không dám tái phạm
Lục thiếu soái thản nhiên: "không sao, dù sao tôi đến đây chỉ xem thử sát thủ là hạng người nào lại dám xuống tay với chị cả và em họ của tôi. Tôi thấy gã đó ngại mình sống quá lâu, nếu đã không muốn sống nữa thì tôi cũng không ngại đến tận nơi để tiễn hắn một đoạn đường. Còn những chuyện khác, thìkhông quan trọng lắm đâu."
này nữa, nói không chừng còn sẽ bị người khác đuổi giết.
Dù sao, những khách hàng đã từng thuê hắn cũng sẽ sợ có khi nào hắn rơi vào đường cùng rồi bán đứng luôn cả họ hay không.
Cũng chính vì như thế, loại người đó sẽ sống trốn chui trốn nhủi trong sự truy sát của người khác, tất nhiên không có kết quả gì tốt. Mà người này tất nhiên đã nghĩ đến hậu quả, cho nên mới đập nồi dìm thuyền, không muốn sống nữa, chỉ cần tiền cho người nhà.
Nhưng đứng ở một lập trường khác, người này cũng thuộc loại người thông minh. Tóm lại nếu bản thân đã rơi vào lưới pháp luật, nếu đã thế thì không cần giãy dụa chi nữa, nếu có thể thì quan trọng nhất là đổi thành một kết quả khác tốt hơn.
Gã vừa nói vừa đánh giá biểu hiện của Lục thiếu soái, nhưng gã lại thất vọng rồi, sắc mặt Lục thiếu soái không hề biến đổi chút nào, cực kì bình tĩnh, giống như không phải đang nói về hắn.
Mà lúc này, Lục thiếu soái bưng ly trà lên, hắn cong cong khóe miệng, hỏi một câu đầy thâm ý: “Như thế nào? Vu Lãnh Tâm đã nói gì với Chương cảnh trưởng à?"
Bộ dáng của hắn giống như đã nắm rõ tất cả.
Tuy quan hệ giữa Chương cảnh trưởng và em ấy khá tốt, nhưng tôi cho rằng ông biết đâu là lời thật, đâu là lời đoán mò của em ấy. Đừng vì mù mờ nhất thời mà tin tưởng rồi làm theo lời em ấy nói, sẽ làm cho mọi chuyện khó coi. Ông thấy, có đúng không?"
Lục thiếu soái từ trước đến nay vốn không nói nhiều, có thể nói nhiều như vậy, thật đúng hiếm có.
Sắc mặt của Chương cảnh trưởng càng biến sắc hơn, nhưng nhanh chóng cười nói: "Đương nhiên, đương nhiên!"
Gã chưa từng nghĩ Vu Lãnh Tâm sẽ nói ra quan hệ giữa bọn họ. Giờ ngẫm lại thì thấy lời của cô gái này chẳng đáng tin chút nào. Nhưng cô ta nói...Chương cảnh trưởng cụp mắt xuống, cũng không nói thêm gì nữa
Vu Lãnh Tâm từng thì thầm với gã, Lục gia vì muốn kết thân với Bạch gia, vì muốn Lục thiếu soái có thể cưới được con gái cưng của Bạch Tu Nhiên, nên đã độc chết chính thê Vu thị của thiếu soái, bởi vì, Bạch Tu Nhiên tuyệt đối sẽ không để cho con gái cưng của y làm vợ bé của bất kì ai.
Chuyện này, gã không thể nói tin hay không tin, dù sao, điều kiện của Bạch gia tốt đến mức không thể tưởng, nếu như có người có ý nghĩ như vậy cũng là chuyện đương nhiên. Dù gã ở vị trí đó, đại để cũng sẽ làm như vậy.
Dù sao, không độc không phải trượng phu.
Nhưng diễn biến tiếp theo của câu chuyện làm cho người ta cảm thấy bất ngờ, Bạch gia lại chọn kết thân cùng Phùng gia. Mà Bạch tiểu thư lại xuất ngoại. Như thế làm cho bất kì ai cũng ngơ ngác khônghiểu đã xảy ra chuyện gì.Cũng chính vì như thế, gã hoàn toàn không tin lời nói của Vu Lãnh Tâm.
Nếu Lục gia thật sự vì kết thân mà độc chết nguyên phối, thì diễn biến câu chuyện sao lại thành như thế này?
Nhưng Bạch Khởi La bị tập kích, Lục thiếu soái lại tự mình đến Bắc Bình. Ngay thời khắc như đêm nay lại xuất hiện tại tổng cục cảnh sát. Nên khó tránh khỏi làm cho người khác cảm thấy có chút kỳ quái.
Tất nhiên, Lục tiểu thư cũng bởi cì chuyện này mà bị thương, nhưng cô ấy cũng không có gì đáng ngại, hơn nữa Bạch gia và Phùng gia cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, nhất định sẽ mau chóng điều tra. Thiếu soái không cần nhiệt tình như thế. Cũng chính vì thế gã mới ướm thử một hai.
Nhưng vẫn chưa thử ra được tiếng lòng của Lục thiếu soái, lại phát hiện ra lời điên khùng của cô nàng Vu Lãnh Tâm kia không đáng tin chút nào. cô ta dám nói ra gièm pha của mình!
Con ả điên này!
Gã hít một hơi thật sâu, mỉm cười: "Cũng không biết..."
không đợi gã kịp nói xong, chợt nghe tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa là Phùng Kiêu, anh cười hớ hớ bước vào cửa: "Hai người trò chuyện vui vẻ quá.”
Chương cảnh trưởng: "Thiếu soái nói hay."
Phùng Kiêu gật đầu: "nói hay, nói rất hay.”
Chương cảnh trưởng tức giận đến choáng váng, móng tay của gã gần như bấm lủng thịt lòng bàn tay, nói: "Ngày khác đi, ngày khác tôi sẽ tìm người đến xem thử.”
Phùng Kiêu lại quét mắt nhìn một vòng, chậc chậc lưỡi nói tiếp: "Ngài đúng là nên tìm người đến giám định lại, đừng để bị ngôn tình gạt mãi như thế! Mấy món đồ này, chậc chậc, thứ rẻ tiền gì đây trời!”
anh lại tiếp tục chuyển động, sau khi đi một vòng chê xong, đặc biệt "Tốt bụng", nói đúng trọng tâm: "Tất cả mấy món trưng bày này, toàn đồ giả! Mấy loại hàng dỏm kiểu này, cho nhà tôi làm bô đựng phân chúng tôi còn ném vô mặt ấy chứ.”
Chương cảnh trưởng: "............"
thật vất vả mới làm cho Phùng Kiêu bỏ qua và chịu đi về, Chương cảnh trưởng đưa mắt nhìn những món đồ trang trí đó liền nổi giận đùng đùng! Đồ giả, là đồ giả đó!!!! Gã càng nhìn càng tức giận, lửa giận cháy phừng lên, gã vung chân lên đạp một cái.
Ầm một tiếng, cái bình hoa lập tức vỡ tan tành!
Chương cảnh trưởng cảm thấy trong lòng cực kỳ nặng nề, sao dạo này gã làm gì cũng không được suôn sẻ vậy chứ!
Gã vung tay lêngatj tất cả đồ trên bàn xuống, lập tức vang lên tiếng loảng xoảng của đồ vật va chạm với nền gạch...
"Cảnh trưởng, ngài không sao chứ?"
Chương cảnh trưởng... Có chuyện rồi! Gã nhìn cánh tay tươm đầy máu tươi củ mình nói: “Vào, vào đây!” Gã không cẩn thận đã làm nứt vế thương bị súng bắn, Chương cảnh trưởng nhìn miệng vết thương chảy máu không ngừng nói: "Đưa tôi đến bệnh viện!"
******
"Lão Vương đúng không ?" một lão nhân nhìn thấy vợ chồng lão Vương và A Mai đang chuẩn bị xuống lầu, ông ta mỉm cười nói: "Cậu còn nhớ tôi không?"
Lão Vương lập tức: "Tất nhiên, tất nhiên, ngài là trưởng quan, chào trưởng quan!"
Lão nhân mỉm cười: "Cậu muốn đến Bạch phủ à?"
Lão Vương: "Sao ngài biết? Là Phùng thiếu nói đúng không ? Gần đây không phải là do vợ của cậu ta xảy ra chuyện sao. Vợ chồng chúng tôi biết chút võ phòng thân, nên muốn đến đây xem có giúp được gì không. Vậy mà giúp được đó, Bạch tiên sinh mời vợ chồng chúng tôi bảo vệ Bạch tiểu thư."
Tuy rằng gương mặt sẹo của hắn rất khủng bố, nhưng lại mang theo mấy phần chân thật ngây ngô: "Chúng tôi đang chuẩn bị đến đó đây."
Lão giả: "Đúng lúc thật, nếu đã gặp vợ chồng cậu rồi thì tôi không cần qua đó nữa. Đây là quà mà lão Phùng gửi qua bưu điện cho con dâu tương lai của ông ấy. Phùng Kiêu bận suốt, tôi tìm cậu ta suốt hôm qua vẫn không thấy, nên tôi mới nhận giúp cậu ta. Kết quả sáng nay đi qua, thằng nhóc đó vẫn khôngcó ở khách sạn, vợ chồng cậu mang qua đó giúp tôi nhé. Cả nhà họ Bạch toàn nữ với nữ thôi, tôi sợ qua đó lắm.”
Lão Vương: "Được chứ!"
hắn lắc lắc thử, nói: "Đây là cái gì thế?”
Lão nhân: "Tôi cũng không biết, nghe nói là tín vật cho con dâu. Lần trước đến vội quá nên quên mang theo, nên lần này mới nhờ bưu điện chuyển phát nhanh qua đây. Cậu nên giao tận tay Bạch tiểu thư. Nhớ đừng làm rơi hay đặt mạnh nhé, tôi đoán là vòng ngọc hay vòng cổ phỉ thuý gì đó… Đắt lắm đó!”
Lão Vương ai một tiếng, gật đầu nói vâng, cũng không ở lâu thêm nữa, hai vợ chồng cầm gói quà rời đi. Lãi nhân thấy hai vợ chồng lão Vương đi khuất, ông ta nhếch miệng nở nụ cười thâm trầm, dặn dò tuỳ tùng bên cạnh: "Chuẩn bị xe."
"Chúng ta sẽ đi đâu thưa ngài?"
"đi đâu à, đương nhiên là đi xem kịch vui rồi. Lúc quả bom nổ tung, khói lửa bừng lên là cảnh đẹp tuyệt vời nhất. Rực rỡ như pháo hoa của đêm giao thừa, đi thôi." Lão nhân mỉm cười, cực kì thỏa mãn, gã ta tự lẩm bẩm với mình: "Lúc này đây, ta thực sự muốn xem thử cô ta còn may mắn như những lần trước hay không!”
Ông ta hầm hừ một tiếng, nói: "đi thôi."
Ông ta mang theo hai sĩ quan phụ tá, đang đi xuống lầu, xe nhanh chóng chạy đến khu vực lân cận Bạch phủ.
một sĩ quan phụ tá trong đó hỏi: "Ngài thấy đậu xe ở đây được chưa? Nơi này vừa đúng có thể quan sát được trọn vẹn Bạch gia.”
Lão già thỏa mãn tựa vào ghế sau xe, khẽ khép hờ mắt, "Quẹo đến con phố nhỏ, Bắc Bình hiện tại có rất nhiều thợ săn tiền thưởng, khó đảm bảo có người ôm cây đợi thỏ ở gần đây, cẩn thận vẫn hơn, tránh bị người ta phát hiện manh mối."
"Vâng!"
Xe quẹo vào trong con phố nhỏ, tuy rằng nơi này chỉ có thể nhìn từ đằng xa rất xa, nhưng vẫn có thể nghe được thanh âm phát ra từ đó.
Lão già nhắm mắt lại, nói: "A!"
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đột nhiên, chợt nghe một tiếng tiếng nổ vang cực lớn vang lên.
Lão già lập tức nở nụ cười, ông vỗ vỗ tay, nói: " Được, được, được, được lắm!"
Gã liên tiếp nói được mấy tiếng, cực kì hưng phấn xuống xe, đứng xa xa nhìn Bạch gia đang bốc khói ngùn ngụt, dương dương tự đắc, "Mình biết lần này không có sơ hở mà, kế hoạch của mình, cho tới bây giờ đều không hề có sai sót! Bạch Khởi La đã chết, Phùng gia cũng sẽ xong đời! khà khà, ha ha ha ha!"
"thật không?"
Giọng nữ trong trẻo vang lên, lão già cả kinh, ông ta tìm theo tiếng nhìn lại, vừa quay đầu thì đã thấy một cô gái mặc váy liền màu cánh sen trên đầu tường, chân cô gái đong đưa, lán váy cũng phất phơ theo.
Dưới ánh nắng chói chang gay gắt của mặt trời, nhưng mồ hôi lạnh lại đẫm ướt cả thân thể ông ta, sắc mặt tái nhợt, giống như thấy quỷ.
Bạch Khởi La đột nhiên nâng tay lên, một cây súng lục màu bạc đã lên nòng sẵn: “Tiếng bom nổ vừa rồi nghe có sướng tai không?”
cô mỉm cười như có như không, nói tiếp: "Chỉ là không biết tiếng bom nổ nghe hay, hay tiếng súng nghe hay hơn nhỉ?”
cô đột nhiên liền bóp cò... Phằng!
Một phát súng lướt sát ngang đỉnh đầu của Lương bát thúc, gần như sượt qua da đầu.
Hai sĩ quan phụ tá của ông ta lập tức móc súng ra, nhưng bọn họ chưa kịp hành động thì hai tiếng súng đã vang lên lâng nữa, đều bắn về phía tay phải, súng của hai cận vệ Lương bát thúc lập tức rơi xuống đất.
Nhưng hai phát súng này không phải do Bạch Khởi La bắn thủ, ngược lại là từ hai hướng ngược nhau bắn tới.
Lương Bát thúc run rẩy nhìn về phía bên kia, đã thấy Phùng Kiêu ngồi sẵn ở đó, anh giơ họng súng lên nhắm về phía ông ta, mỉm cười: "Chú tám, sĩ quan của chú tệ quá!”
Lương bát thúc lúc này mới hiểu mình đã trúng kế, nhưng đã đến nước này đã không thể dừng lại nữa, nếu để họn họ sống thì lão ta xong đời.
"Hai đứa quỷ sứ tụi bây!"
Ông ta nhanh chóng ngắm về hướng Bạch Khởi La bóp cò, nhưng cô đã đề phòng từ sớm, cô nhún người nhảy mạnh xuống khỏi bức tương cao hai mét, phát súng đầu tiên của Lương bát thúc bắn hụt, chưa kịp lên nòng cho phát thứ hai thì Bạch Khởi La đã bắn về phía ông ta.
Nhưng vẫn không bắn trúng, viên đạn lao qua cánh tay ông ta, ghim thẳng lên xe.
Bạch Khởi La tiếp tục bắn, "Đoàng đoàng đoàng!"
không phát nào trúng vào thân thể ông ta, nhưng phát nào cũng lướt ngang qua người ông, ông ta xụi lơ, tè ra quần, mà ông ta cũng rốt cuộc minh bạch, Bạch Khởi La không phải không bắn trúng, mà là cố ý không bắn trúng. cô đang cố ý hù dọa ông ta!
Khoảng cách gần như thế, bắn trúng là bình thường, nhưng không phát nào trúng đích mới thật sự là cao thủ.
Hai sĩ quan phụ tá tuy không cầm được súng, nhưng lại chạy về hướng Bạch Khởi La, Bạch Khởi La hạ thấp người quét chân về phía sau, rồi xoay người lại tung hàng loạt nắm đầm. Mỗi nắm đấm đều dùng hết sức lực, hai người kia nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, nhưng ngay lập tức chỉ còn lại mỗi Bạch Khởi La đánh, đánh đến khi hai người kia không thể nhúc nhích được nữa.
Bạch Khởi La đứng ở trước mặt Lương bát thúc, bật cười: "Người của chú, tệ quá!”
Lương bát thúc giơ sung lên, nhưng chưa kịp bóp cò đã bị Bạch Khởi La một cước đá văng.
cô lạnh lùng nhìn Lương bát thúc, cười hỏi: "Lương bát thúc, tôi thấy hình như chú chưa nhận rõ tình hình thực tế nhỉ.”
Lương bát thúc hoảng hốt nghĩ đến cái gì, ông ta lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Lúc này trên đầu tường xuất hiện đều là hắc y nhân: " Này........."
Bạch Khởi La tương đương vui vẻ: "Ngạc nhiên không? Chú có bất ngờ không?"