• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tu Nhiên là người thân quan trọng nhất của Bạch Khởi La, cô không hề nghĩ ngợi, trong nháy mắt đập cho hắn một phát.

Lương Đại phịch một tiếng, ngất đi.

Chuyện quanh mình xảy ra quá nhanh, mọi người còn chưa thấy rõ rốt cuộc có chuyện gì thì người cũng đã bị Bạch Khởi La bắt lại, đánh ngất!

Ngoại trừ Phùng Kiêu, dường như không có ai là không khiếp sợ.

Bạch Khởi La hoảng hốt đứng dậy: “Ba tôi...”

Bọn chúng còn phái người đi giết ba cô, bọn chúng muốn giết ba cô!

“Lên xe, tôi lái xe!”

Lục Thiếu soái lập tức mở miệng, hắn quay đầu dặn dò sĩ quan phụ tá: “Cậu xử lý Lương Đại!”

Quay đầu đang muốn nói gì nữa thì thấy Bạch Khởi La đã kéo cửa xe ra, cô trực tiếp ngồi ở ghế lái, trong nháy mắt đạp phanh, Phùng Kiêu xông lên xe như bay.

Mới vừa nhào lên xe, đã thấy xe phóng ra ngoài như một mũi tên! Lục Thiếu soái căn bản không kịp lên xe!

Phùng Kiêu: “Hôm nay ba em không có ở Toà thị chính, hôm nay ông cắt băng khánh thành cho bách hoá Xương Đạt, tôi biết đường, em để tôi lái cho!”

Chưa từng nghe nói Bạch Khởi La biết lái xe, mà trên thực tế, quả thật Bạch Khởi La không có bằng lái, cho nên cô hiếm khi lái xe. Nhưng không có bằng lái không có nghĩa là không biết lái xe. Trước kia chị họ Bạch Khởi La quen không ít bạn trai, trong đó có một thanh niên có nghề tay trái là đua xe, để nịnh bợ em vợ, hắn dạy cho Bạch Khởi La không ít thứ.

Nhưng khi đó vì Bạch Khởi La không đủ tuổi nên không đăng ký thi bằng lái xe, rồi sau đó, sau đó xuyên không, lại càng không cần đi thi bằng lái!

Lúc này, cô chỉ nhớ mình biết lái xe, còn lại chẳng nhớ gì cả: “Mất thời gian, anh chỉ đường cho tôi.”

Phùng Kiêu nhìn cô quẹo trái quẹo phải như bay, trông bộ dạng đúng là biết lái xe, dù trong lòng cực kỳ lo lắng, nhưng cũng nói: “Bên trái!”

Vừa dứt lời, đã thấy xe ngoắt đuôi quẹo qua, vì cua nhanh mà xe phát ra âm thanh chói tai.

âm thanh chói tai như vậy cũng không ngừng lại, nhưng không biết là Bạch Khởi La may mắn hay tài lái xe của cô thật sự rất tốt mà xe nhanh như gió thổi, tung hoành ngang dọc. Cứ thế chẳng xảy ra vấn đề gì. Xe quẹo trái quẹo phải, rốt cuộc đã tới bách hoá Xương Đạt, lúc này chung quanh bách hoá Xương Đạt tiếng người ồn ào, đương trường có rất nhiều nhân sĩ thương giới và quản lý cấp cao của Toà thị chính, trong đó có Bạch Tu Nhiên đang đứng.

Mà trừ điều này ra, nơi đây còn có nhiều phóng viên đếm không hết, một người trong đó đội mũ lưỡi trai, trong tay cầm máy ảnh, đôi mắt tràn đầy u ám và thù hận.

Đây không phải ai xa lạ, chính là Lương Nhị, hai người con trai của nhà họ Lương, so với người anh cả của hắn là một tên lỗ mãng, thì hắn có tiền đồ hơn nhiều, cũng đọc rất nhiều sách. hắn vẫn luôn là sựkiêu ngạo của cha hắn, thậm chí cha hắn còn hoạch định tương lai đầy rực rỡ cho hắn. hắn có thể có được vị trí cao ở Lục hệ, rất có thể là do hắn nhận được sự giúp đỡ từ nhà vợ.

Chỉ cần bọn hắn cẩn thận ẩn nấp, im lặng chờ thời, thì ngay cả nhà họ Lục cũng có thể chiếm lấy.

Thành Phụng Thiên không có nhà họ Lục, không có nhà họ Phùng, chỉ có một mình nhà họ Lương, cũng chỉ có nhà họ Lương bọn họ!

Tất cả những thứ này đều tốt đẹp như vậy, tất cả đều đắc chí như vậy.

Nhưng Bạch Tu Nhiên từ chối lời cầu hôn của nhà bọn hắn.

Mà bây giờ, thi thể cha bị tên cẩu tặc Lục Hiếu Lệ đó đưa đến Phụng Thiên, hẳn là bị Bạch Tu Nhiên giết! Vì đề phòng bị trả thù mà hai anh em bọn hắn hoảng hốt chạy trốn cả đêm. Nhưng nói đến chạy trốn, thì có thể trốn đi đâu đây?

Bọn hắn phải báo thù, Lục Hiếu Lệ không niệm chút tình xưa đáng chết, Phùng Kiêu thấy sắc quên nghĩa đáng chết, tên đầu sỏ Bạch Tu Nhiên lại càng đáng chết hơn!

Hơn nữa, nếu ban đầu nhà họ Bạch không cự tuyệt cầu hôn thì nhà bọn hắn đâu đến nông nỗi như thế này? Đây chính là mở đầu tất cả bất hạnh của bọn hắn.

Cho nên, hắn muốn đích thân giết Bạch Tu Nhiên, mà anh hắn, cái tên lỗ mãng anh hắn phụ trách đối phó Lục Hiếu Lệ và Phùng Kiêu. hắn là người có học, mặc dù từng học chút quyền cước, thân thủ khôngtệ, nhưng không quen dùng súng, nên bỏ qua Lục Hiếu Lệ và Phùng Kiêu, mà anh hắn kỹ thuật bắn súng không tệ, thích hợp đối phó bọn họ hơn.

Tất nhiên, hắn cũng muốn tự mình giải quyết tên tiểu nhân âm hiểm Bạch Tu Nhiên này.

hắn lạnh lùng nhìn Bạch Tu Nhiên kiêu ngạo cách đó không xa, y là một người có học, chừng ba mươi tuổi, hết sức văn nhã, nhưng Lương Nhị rõ ràng nhìn thấy được vẻ âm hiểm tiểu nhân hèn hạ trên mặt y.

hắn nắm chặt con dao giấu trong tay áo và bên hông, Bạch Tu Nhiên không phải Lục Hiếu Lệ, bên cạnh y không có vệ sĩ, chỉ cần hắn chớp lấy thời cơ, giết người rồi thừa dịp hỗn loạn trốn đi, thì không thể tốt hơn được nữa.

Ánh mắt hắn lập loè, lại dịch chuyển về phía trước một chút.

Cũng may, hôm nay nhiều phóng viên, người người đều muốn giành được tin tức độc nhất, tất cả đều lao về phía trước, hắn làm như vậy cũng không quá đặc biệt.

“Ẻn ẻn ẻn...”

Tiếng va chạm kịch liệt vang lên, mặc dù bên này cũng khá náo nhiệt, nhưng âm thanh chói tai bén nhọn như vậy luôn làm người ta không thoải mái, có người nhìn tới, chỉ thấy xa xa có một chiếc xe đitới, xe lái rất nhanh, rất giống như hoàn toàn không quan tâm đến người đi đường.

Người chung quanh sợ hết hồn, bắt đầu vội vàng tránh né.

Mà lúc này người ở cổng chính đang chuẩn bị cắt băng cũng đều rối rít nhìn về hướng kia.

Thời khắc như vậy là tốt nhất, nói không chừng người trên xe kia còn có thể trợ giúp, nghĩ tới đây, Lương Nhị đập máy ảnh vào Bạch Tu Nhiên một cái, không chút khách khí nâng dao xông tới: “Bạch Tu Nhiên, mày chịu chết đi!”

Mặc dù Bạch Tu Nhiên để ý chiếc xe, nhưng không có nghĩa là không hề có cảm giác gì với chung quanh mình, máy ảnh vừa thoáng qua, mắt thấy một phóng viên đội mũ lưỡi trai nâng dao xông tới, thìnghiêng người tránh né. Dao nhỏ quẹt trúng một người đàn ông đỏm dáng bên cạnh Bạch Tu Nhiên, hắn gào khóc thét chói tai, nghiêng ngả bò đi.

Lương Nhị không thèm quan tâm những chuyện đó, không hề do dự tiếp tục vung dao của mình, tay trái tay phải của hắn đều có thể sử dụng, mỗi tay một con dao, hai con dao nhắm vào Bạch Tu Nhiên, dao nào cũng đòi mạng.

“Ba!”

Bạch Khởi La dừng xe cái két, một màn cha bị ám sát khiến gan mật cô muốn vỡ nát, cô điên cuồng lao về phía hai người, Lương Nhị nghe được tiếng “ba” này, cũng không bị phân tâm. Chẳng qua lưỡi dao còn không kịp chạm vào Bạch Tu Nhiên, thì đã bị đạp mạnh một cái.

Dường như Bạch Khởi La dùng hết sức lực, phi trên không, biến mình thành một vũ khí, trực tiếp nhảy lên đạp về phía Lương Nhị.

Lương Nhị bị đạp mạnh một cái, giơ tay lên muốn vung dao, nhưng Bạch Khởi La lại đạp tới.

Có điều chỉ số võ lực của Lương Nhị không thấp như Lương Đại, động tác của hắn khá nhanh nhẹn, mau chóng né qua, đồng thời vung dao lần nữa. Võ công của hai người ngươi tới ta đi, Bạch Khởi La tiện tay nhặt một dây pháo đã đốt lên, xem như vũ khí, cô dùng rất tiện tay, chẳng qua rõ ràng pháo khôngphải là đối thủ của dao, lại là dao sắc bén.

Lương Nhị chém một dao xuống, pháo biến thành hai nửa.

Lương Nhị đắc ý, lao đến Bạch Khởi La chém xuống, nhưng còn chưa chém trúng Bạch Khởi La, trong nháy mắt xoay người, đâm về phía Bạch Tu Nhiên. Hoá ra vừa rồi tấn công Bạch Khởi La chỉ là động tác giả, người hắn muốn giết tất nhiên là Bạch Tu Nhiên.

“Thằng khốn kiếp!” Bạch Khởi La giận dữ, rút một cái giá đỡ cổng đình nghỉ mát, giá đỡ cố định chắc chắn lại bị cô điên cuồng rút ra, không đợi Lương Nhị đâm vào Bạch Tu Nhiên. một gậy sắt của Bạch Khởi La đã đập vào người hắn.

“Dám ám sát ba tao à? Tao thấy mày chán sống rồi!”

Lương Nhị lảo đảo mấy bước, quỳ một chân trên đất, nhưng dù vào lúc này, hắn cũng biết mình ngàn vạn lần không thể rơi vào tay bọn họ. Mà lúc này hắn cũng càng thêm căm ghét thiếu nữ trước mặt.

hắn nhanh chóng xông về phía Bạch Khởi La, chỉ cần bắt được Bạch Khởi La, thì tất nhiên là hắn có thể an toàn.

Tim của những người vây xem dâng tới cổ họng, một cô bé, thật sự không sao chứ?

Hai người giằng co lần nữa, nhưng mọi người nhanh chóng phát hiện, hoá ra đã lo lắng sai rồi, sát thủ quả rất lợi hại, nhưng... Bạch Khởi La lại càng trâu bò hơn. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, vốn là đánh nhau biến thành một bên đánh, mặc dù tay cầm cặp dao, nhưng Lương Nhị cũng không phải đối thủ của Bạch Khởi La tay cầm gậy sắt.

rõ ràng cô gầy yếu như thế, nhưng cây gậy sắt lớn bằng nắm tay cô lại có thể được cô vung vẩy đầy uy vũ, giống như đây chỉ là một cây trúc thông thường.

Mà Lương Nhị kêu hai tiếng đã chứng minh, đây căn bản không phải là gậy trúc gì đó.

cô không hề nể nang, đánh Lương Nhị gào khóc.

Tình huống dần đã được khống chế, dường như mấy phóng viên rốt cuộc có phản ứng, bọn họ run run rẩy rẩy giơ tay lên. Tách tách tách, chụp mấy tấm hình. Tuy rằng... chụp cũng chưa chắc được phép phát tán ra ngoài, nhưng cũng tốt hơn là không chụp gì, chụp trước nói sau.

Tiếng “hú hú” vang lên, lúc cuộc chiến đang diễn biến vô cùng ác liệt, rất nhiều cảnh sát thổi còi chạy tới.

Lúc này mọi người mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào xung quanh đã xuất hiện mấy chiếc xe, vị hôn phu của Bạch tiểu thư kia, vị Phùng tiên sinh kia đang dựa trên xe, anh khoanh tay, nhếch khoé miệng, thậm chí nở nụ cười đắc ý.

Đắc ý á!!!????

Mà mấy chiếc xe dừng xung quanh cũng không phải nhân vật đơn giản, là Lục Thiếu soái của Lục hệ từ Phụng Thiên tới! Trừ hắn ra, còn có Tiến Minh công tử tiếng tăm lừng lẫy thành Bắc Bình và mấy vị khác không quá quen thuộc, nhưng chỉ nhìn quần áo, nói chung cũng đoán được không phải người có liên quan đến Lục hệ thì cũng là công tử nhà giàu.

Mà lúc này, những người này rất an tĩnh.

Điểm không giống an tĩnh là đều yên lặng nhìn hiện trường chỉ có một bên đánh, không có ai tiến lên giúp đỡ. Bạch Khởi La cũng không đánh lâu, chủ yếu do Lương Nhị không phải là đối thủ của cô. Mắt thấy Lương Nhị hoàn toàn ngất đi, Bạch Khởi La ném gậy sắt đi, lập tức vọt vào trong ngực Bạch Tu Nhiên, khóc nức nở: “Huhu, hức hức hức. Ba không sao chứ? Hù chết con rồi! Con sẽ không để ba xảy ra chuyện gì, con sẽ bảo vệ ba!”

Chỉ một câu nói như vậy, trong nháy mắt Bạch Tu Nhiên đỏ vành mắt, y lập tức vỗ lưng con gái, dịu dàng dỗ dành cô: “không khóc không khóc, mấy tên đó đều là người xấu, côn đồ mất trí như vậy sẽkhông có kết quả tốt. A La của chúng ta không sợ, không sợ nha!”

“Con không muốn mất ba, huhuhu...”

Trong thoáng chốc dường như Bạch Khởi La thấy được kiếp trước, lúc trước khi ba cô đưa cô đến đội xạ kích, nơi đó phải ở lại, một tháng ông ấy mới đến thăm cô một lần, giống như ngồi tù vậy. Mặc dù trong đội xạ kích ai cũng đối tốt với cô. Nhưng cô vẫn rất đau khổ, cô cảm thấy mình bị ba bỏ rơi.

rõ ràng cô còn chưa tới mười tuổi nha, ba cô cũng không cần cô!

Chính vì vậy, sau khi xuyên không ba cô muốn đưa cô ra nước ngoài, cô không hề do dự mà đồng ý.

À, cô lại bị vứt bỏ lần thứ hai.

Vì cái gọi là mùa xuân thứ hai, ba sẽ luôn vì mùa xuân thứ hai mà vứt bỏ cô!

cô không hề muốn quay trở lại, nhưng vì không ngăn được mình nhớ người thân, mà sau khi cô trở về mới phát hiện thật ra ba cô rất thương cô. Hơn nữa, dựa theo giải thích của Phùng Kiêu, chuyện của Bát di nương chắc chắn có gì đó mờ ám ở bên trong. Mặc dù vẫn không biết rốt cuộc là chuyện gì, nhưng phản ứng tự nhiên của con người không lừa được người.

Ba cô rất thương cô, cho nên cô không muốn ba gặp chuyện đâu!

cô khóc dữ dội: “Ba, ba đừng chết, ba đừng chết được không? Huhuhu, hức hức hức...”

Quần chúng vây xem: Hai cha con nhà họ Bạch khóc cũng ghê thiệt. Đặc biệt là Bạch tiểu thư, giống như là xả lũ vậy!

Phùng Kiêu cũng không tiến lên, anh vẫn tựa trên cửa xe, toàn thân nhìn Bạch Khởi La, trong mắt lộ vẻ đau lòng dễ thấy.

Mà lúc này, có người mè nheo đến bên cạnh Phùng Kiêu, đẩy đẩy anh: “Lão Ngũ, cậu không đi qua khuyên nhủ à?”

Đây là Tạ Dương.

Sáng hôm nay Tạ Dương từ Thiên Tân vệ lên đường chạy tới Bắc Bình, buổi chiều vừa mới tới khách sạn Bắc Bình thì thấy Bạch Khởi La đạp một cước đá bay Lục lão Tam, cứu hắn. Rồi sau đó giống như đại lực sĩ dùng chậu bông đập Lương Đại.

Bây giờ cùng tới, lại thấy cô điên cuồng đánh Lương Nhị.

Đáng sợ, thật đámg sợ.

Cho dù bây giờ khóc lê hoa đái vũ, cũng là đáng sợ.

“Cậu không đi qua à?”

Phùng Kiêu không để ý tới Tạ Dương, chỉ nhìn Bạch Khởi La, không hề dời mắt một phân nào.

Tạ Dương xoa xoa đầu, yên lặng nhanh lẹ tránh ra, cha con nhà họ Bạch vẫn còn đang khóc đấy!

“Con không muốn ba chết đâu!”

“không chết không chết, có chết cũng là người khác, A La đừng khóc!”

Vì con gái khóc, Bạch Tu Nhiên cũng khóc dữ dội theo, một người đàn ông, lại không để ý quanh mình có ai, khóc còn thảm hơn Bạch Khởi La: “Ba cũng chỉ có một người thân là con! A La à con cũng phải thật khoẻ mạnh, hai cha con mình sống nương tựa lẫn nhau, ba không chết, con cũng không chết...”

Bạch Khởi La khóc oà lên: “Nhưng ba sẽ còn tái hôn, ba sẽ cưới vợ, sau đó sinh đứa con khác, con sẽ bị bỏ rơi. Ba lại vì mùa xuân thứ hai mà vứt bỏ con, con cũng biết mình không có ai thương. Con chính là cây cải trắng nhỏ khổ sở...”

Mọi người xung quanh: Đây chính là nhà giàu có, quả nhiên cũng giống nhà người bình thường như chúng ta vậy, dù là nhà giàu có... Đại tiểu thư nhà giàu không có mẹ thật là thảm!

Trong nháy mắt, mọi người quên mất Bạch Tu Nhiên vô số lần dọn dẹp tàn cuộc cho Bạch Khởi La, cũng quên vừa rồi Bạch Khởi La như đại lực sĩ rút cái giá đỡ gậy sắt đánh sát thủ. Bọn họ chỉ nhớ trước mặt là một cô bé đáng thương, một cô bé đáng thương không có mẹ, cha thì cưới một người rồi lại thêm một người...

Thảm, thật thảm.

Quần chúng vây xem cảm thấy Bạch Khởi La thảm, Bạch Khởi La cũng cảm thấy mình thảm: “Hic... Ba sẽ có đứa con khác, ba sẽ không thương con nữa... không có ai cần con hết!”

Khóc oà lên, thảm thiết đến kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ.

Bạch Tu Nhiên cũng khóc theo, nét mặt vốn dịu dàng kiêu ngạo cũng vì khóc lóc mà thêm mấy phần mông lung.

“A La đừng khóc, ba không bao giờ không cần con. Con không thích. Ba cũng không tái hôn, dù là tiên nữ cũng không cưới, có được không? A La không khóc nha!”

Bạch Khởi La có chút không phân rõ đây là hiện thực hay xuyên qua, kêu la: “Sao lại không chứ! Ba cũng không phải ông già bảy tám chục tuổi, tất nhiên có thể sinh! Chờ sinh được con trai, ba sẽ khôngcần con nữa!”

cô hoảng hốt, lời nói của họ hàng kiếp trước truyền vào tai cô, các bà ấy cắn hạt dưa không có ý tốt kéo cô lại nói nhỏ: “A La à, ba con luôn muốn có một đứa con trai, chờ ông ấy tái hôn sinh được con trai, có lẽ sẽ không cần con nữa đâu. Tiền của nhà con ấy à, tất cả sẽ đều của người ngoài.”

Những người đó không hẳn là xấu, nhưng lời nói nhảm lại không như vậy.

Ba con sẽ có đứa con trai khác, ba con muốn sinh một đứa con trai...

Bạch Khởi La sụp đổ: “Con biết, bọn họ nói hết rồi, ba muốn sinh một đứa con trai...”

Quần chúng vây xem yên lặng gật đầu: Đúng rồi, có tên đàn ông nào không muốn có con trai chứ?

Lúc này Bạch Tu Nhiên cuối cùng cũng nghe rõ, y thở hổn hển, siết chặt nắm đấm: “Ai nói với con vậy? Ai nói với con ba muốn sinh con trai?”

Sắc mặt y lúc này càng tái nhợt, tức giận!

Bạch Khởi La: “Khi còn bé, rất nhiều họ hàng, rất nhiều người đều nói như vậy. Con lén trốn trong chăn khóc, con rất lo lắng cho rằng ba thật sự không cần con...”

Khi còn bé!!!

Sắc mặt Bạch Tu Nhiên càng trắng thêm một chút, vẻ mặt y cực kỳ khó xem!

Y nhẹ nhàng đỡ vai con gái, ôm cô vào ngực, nghiêm túc: “Ba không muốn con trai gì hết, tên khốn kiếp nào nói vậy, con nói cho ba, ba giết chết chúng!”

Nghĩ đến con gái nhà mình khi còn bé chỉ biết lo lắng bị mình vứt bỏ, nước mắt y lại tuôn trào, chỉ cảm thấy mình quả nhiên không phải một người ba tốt! Thế mà lại không biết có người dám nói chuyện này cho con gái. Suy nghĩ một chút cũng không phải là không có khả năng... dù sao khi đó họ hàng của nhà họ Bạch, nhà họ Trần cũng thường qua lại.

Nếu có người ngấm ngầm nói gì đó với A La, thì rất có khả năng!

Bạch Tu Nhiên: “Ba không hề muốn con trai, ba chỉ có một đứa con gái là con, ba chỉ thương một mình A La! Những người khác đều nói bậy, A La ngàn vạn đừng để trong lòng. Chẳng lẽ cha mẹ lại không yêuthương đứa con của mình hay sao? Con tin ba hay tin những lời nói nhảm kia đây?”

Bạch Khởi La kiên định: “Tin ba!... Hức!”

Bạch Tu Nhiên nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, nói: “Đừng khóc đừng khóc, con khóc thì toàn thân ba đều khó chịu, con tin tưởng ba, ba sẽ không lừa gạt con, ba thật sự không thể có đứa con khác nữa!”

Bạch Khởi La bẹt bẹt miệng, không nói gì, tiếp tục khóc!

Bạch Tu Nhiên: “Con tin ba đi, ba thật sự không thích con trai. Ba cũng không còn khả năng sinh con nữa! Năm đó sau khi con ra đời, ba đã buộc ga rô rồi!”

Buộc ga rô á?

Buộc ga rô là cái gì?

Đó là thứ gì vậy?

Chưa từng nghe qua!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang