EDITOR: HthyyhtH
Editor: Chương này mình nghĩ để tên là Lễ vật sẽ hay hơn, tại vì em Vân vẫn là một người từ quà khứ xuyên đến hiện đại, nhưng mà phần edit truyện thì mình sẽ type là quà tặng cho hợp ngữ cảnh nha mn.
—————————
Tiêu Duyệt Vân rất nhanh liền phát hiện, Phó Lãng chuyển đến đây đối với bản thân y vẫn có một số chỗ tốt.
Đầu tiên, bình thường thỉnh thoảng lúc y muốn đi ra ngoài, có thể gửi tạm đệ đệ ở hộ kế bên, để Phó Lãng giúp giữ nhóc một lát. Tất nhiên, bản thân Tiêu Nhạc Dương rất ngoan, rất nghe lời, căn bản không có vấn đề gì, điều Phó Lãng cần làm chính là lúc nghỉ ngơi trong lúc viết code, dành một chút ít thời gian ra nhìn nhóc một cái, không để nhóc chạy ra ngoài, không cho nhóc ăn phải hoặc đụng phải những đồ vật nguy hiểm trong nhà là được. Tiêu Nhạc Dương tự mình mang theo đồ chơi và bài tập sang nhà Phó lãng, thiếu thứ gì thì về nhà lấy cũng rất tiện.
Đôi lúc, Tiêu Nhạc Dương cũng sẽ hai mắt tỏa sáng chiêm ngưỡng tư thế oai hùng "đánh" bao cát của Phó Lãng, đáng tiếc nhóc quá nhỏ quá thấp, không đứng tới bao cát.
Đương nhiên, miễn cưỡng muốn bay chân lên đá một cú, bằng thân thủ hiện tại của nhóc cũng có thể.
Phó Lãng thấy bộ dáng mỏi mắt trông mong của nhóc, đang rảnh rỗi bèn chơi với nhóc mấy chiêu, nhìn thấy trong từng cử động của Tiêu Nhạc Dương vậy mà lại đã có kết cấu, tức khắc có vài phần hứng thú. Hai người liền thật sự rất có nề nếp mà họat động ở phòng khách trải thảm hộ 1402. Lúc Tiêu Duyệt Vân quay lại nhìn thấy, lập tức dở khóc dở cười.
Chỉ cảm thấy cái người tên Phó Lãng này thật là....... chưa hết tính trẻ con, hoặc nên nói là nghiện võ? Vậy mà lại cùng Dương nhithật sự nghiêm túc đối chiêu.
Bắt đầu từ lúc đó, hảo cảm của Tiêu Nhạc Dương đối với Phó Lãng có tăng tiến lớn, đối với việc sang hộ 1402 không còn mâu thuẫn nữa,
Tiếp theo, Phó Lãng là một người lính xuất ngũ, kĩ năng sinh tồn gần như full điểm, kĩ năng nấu ăn....... có thể ăn được, chỉ là không ngon thôi. Được rồi, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, Phó Lãng biết cắt tóc!
Lúc Tiêu Duyệt Vân nghe Phó Nhã Khiêm nói đến chuyện này quả thực là quá đỗi vui mừng. Giám thị đã bắt y nói qua rất nhiều lần, Tiêu Duyệt Vân biết là không thể lại trì hoãn thêm được nữa, đang chuẩn bị tìm một tiệm cắt tóc nhẫn nhịn một chút là xong rồi, không nghĩ đến nghe được một tin tức tốt như này.
Y lập tức làm rất nhiều món ăn và điểm tâm Phó Lãng thích ăn, thành tâm thành ý nhờ vả Phó Lãng. Phó Lãng tất nhiên sẽ không từ chối.
Chẳng qua, kỹ thuật của Phó Lãng chỉ là tay nghề khi làm lính mà thôi, thô bạo kết hợp tông đơ cùng kéo, đừng mong đợi kiểu tóc cắt ra có bao nhiêu cảm giác nghệ thuật. May mà khuôn mặt của Tiêu Duyệt Vân hoàn toàn có thể cân được mái tóc ngắn ngang tai phổ thông đó, hơn nữa đây là Phó Lãng đã thủ hạ lưu tình, không theo bản năng cắt tóc Tiêu Duyệt Vân thành kiểu đầu đinh thường thấy ở trong quân đội.
Kiểu tóc mới ra lò, Tiêu Duyệt Vân nhìn trái ngó phải, tự cảm thấy quả thực khá là khoan khoái, nghĩ đến cuối cùng cũng không cần nhận lấy ánh mắt khinh khỉnh của chủ nhiệm nữa, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hài lòng mà cười, liên tục nói cảm ơn.
Phó Lãng dọn dẹp dụng cụ, lắc đầu biểu thị không cần cảm ơn, sau đó không nói gì liền quay về nhà mình.
Trong phòng tắm, Phó Lãng mang kéo và tông đơ -- rửa sạch sẽ.
Không ai biết ngay từ lúc bắt đầu hắn đã đối với mái đầu tóc đen nhánh mềm mại kia cư nhiên sinh ra một tia cảm giác thương tiếc;
Cũng không ai biết rằng Phó Lãng vừa nãy là lần đầu tiên cắt tóc cẩn thận như vậy, sợ cắt trúng da đầu hoặc lỗ tai, hay là lỡ kéo đau y dù chỉ một chút.
**
Lần thi tháng thứ ba, Tiêu Duyệt Vân thi được 567 điểm, đứng thứ 73 trong bảng xếp hạng khối. Từ thành tích thi xếp lớp không đành lòng nhìn thẳng, đến hạng 187 trong lần thi tháng đầu tiên, lại đến hạng 128 trong lần thi tháng thứ hai, sự tiến bộ của y khiến cho mọi người chú ý, ngay cả các thầy cô các môn cũng đều hiếu kì, rằng cuộc thi cuối kì Tiêu Duyệt Vân sẽ mang đến sự kinh hỉ như thế nào.
Chẳng qua, càng tiến vào thứ hạng cao, điểm số của các học sinh càng xấp xỉ nhau, bảng xếp hạng cũng càng khó leo lên, các thầy cô phỏng chừng sự tiến bộ của Tiêu Duyệt Vân hẳn là không thể tăng vọt như hai lần trước được.
Trong nhà ăn trường trung học Hoa Phong, tiếng người ồn ào.
"Cậu tiếp tục cố gắng nha, thi cuối kì ráng tiến vào top 50 của toàn khối, đến lúc đó các môn của cậu trên cơ bản đạt bình quân rồi, sau đó lại tập trung ôn các môn tủ của cậu, tốt khoe xấu che, học kì sau cậu nhất định có thể tiến vào trường thi tốt nhất." Trâu Văn Đào vừa ăn vừa nói với Tiêu Duyệt Vân.
"Môn Toán và tiếng Anh cũng cần hết sức nỗ lực, đặc biệt là tiếng Anh." Phó Nhã Khiêm bưng khay thức ăn ngồi xuống vị trí kế bên Tiêu Duyệt Vân, mở miệng nói bổ sung.
Cậu đột nhiên xuất hiện, dọa Trâu Văn Đào sợ hết hồn, lông tơ đều dựng đứng cả lên.
Sáng hôm nay vừa công bố thành tích các môn và bảng xếp hạng khối của kì thi tháng lần thứ ba, buổi trưa Trâu Văn Đào cùng Tiêu Duyệt Vân cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm, đối với mọi người đã nhìn quen thì không hề kì lạ. Chỉ là không ngờ Phó Nhã Khiêm theo sau vậy mà cũng ngồi vào bàn đó, lập tức làm mọi người ngạc nhiên muốn rớt cả cằm xuống đất.
Suy cho cùng thì song tử tinh có quan hệ không tốt, xem nhau như người xa lạ dường như đã là một bí mật được công khai rồi.
Đây là muốn làm lành sao? Mốt số fan của cả hai người Phó Trâu mừng rỡ như điên.
Nhưng mà, biểu hiện sau đó của Trâu Văn Đào rất nhanh như rót một bồn nước lạnh vào lòng bọn họ.
"Cậu ngồi ở đây làm gì?" Trâu Văn Đào nhíu mày nói.
Phó Nhã Khiêm đương nhiên mà nói: "Đây là nhà ăn, khu vực công cộng, hơn nữa, tôi tới tìm cậu ấy mà." Cậu hất cằm chỉ Tiêu Duyệt Vân.
Trâu Văn Đào hương về Tiêu Duyệt Vân trừng mắt, trên mặt dường như viết hai chữ "phản đồ" thật to. Từ sau lần Phó Nhã Khiêm đến tìm Tiêu Duyệt Vân cùng nhau về nhà, Trâu Văn Đào đã khó chịu một trận, cố ý khiến cho Tiêu Duyệt Vân dứt khoát không gặp phải Phó Nhã Khiêm, kết quả lại trực tiếp gặp nhau trong nhà ở tầng 14.
Lần này, Trâu Văn Đào chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt. Trực tiếp lệnh cho Tiêu Duyệt Vân không được làm bạn với Phó Nhã Khiêm? Hắn còn không ấu trĩ đến như vậy. Chỉ là lúc không có việc gì liền phun tào (nói xấu) với Tiêu Duyệt Vân là Phó Nhã Khiêm "âm hiểm phúc hắc" "khẩu phật tâm xà" "yêu thích đoạt sự nổi bật" cỡ nào.
Tiêu Duyệt Vân đã có sự hiểu biết nhất định với Phó Nhã Khiêm mà nói, đối với những chuyện Trâu Văn Đào nói vẫn luôn duy trì thái độ khách quan, còn từng nghiêm túc thử tâm sự với Trâu Văn Đào, xem xem có phải hắn với Phó Nhã Khiêm có hiểu lầm gì hay không.
Khi đó, Trâu Văn Đào nghĩ đến chuyện cũ, liền đen mặt, sống chết không chịu nhắc lại. Tiêu Duyệt Vân càng thêm xác định mình đã đoán đúng, cảm thấy hắn có khả năng không phải là giận dỗi đơn thuần, nói không chừng thật sự có ngòi nổ gì đó cũng nên.
Y quay ngược trở lại tìm kiếm đáp án từ Phó Nhã Khiêm, ai ngờ Phó Nhã Khiêm thế nhưng cũng không biết lúc đó đã chọc tới Trâu Văn Đào chỗ nào, rõ ràng vừa bắt đầu cấp hai tình cảm của hai nguời bọn họ cũng xem như không tệ lắm mà.
Chẳng qua Phó Nhã Khiêm cũng là một người kiêu ngạo, đối diện với một người đơn phương chán ghét mình, cậu cũng không tình nguyện đem mặt nóng dán mông lạnh của đối phương. Cho nên loại trạng thái này của hai người vẫn luôn tiếp diễn cho đến hiện tại.
Tìm không ra ngọn nguồn, một bên lại hồ đồ không rõ, Tiêu Duyệt Vân hết cách, chỉ đành tạm thời từ bỏ hòa giải.
Lần gặp mặt trong nhà ăn này, thấy Trâu Văn Đào lại sắp phát cáu, đầu Tiêu Duyệt Vân lại bắt đầu đau. Hai nguời bạn tốt không hợp, có lúc thật sự khiến y khá khó chịu.
Trâu Văn Đào trừng mắt nhìn Tiêu Duyệt Vân, lại quay về tiếp tục oán giận Phó Nhã Khiêm: "Bọn tôi đã chiếm bàn này trước rồi, hơn nữa ở đây không chào đón cậu."
Phó Nhã Khiêm nhướn mày, không để ý đến hắn, tự mình ăn cơm, nói với Tiêu Duyệt Vân: "Tối nay tôi đến nhà anh họ ăn cơm."
Tiêu Duyệt Vân theo bản năng nhìn về phía Trâu Văn Đào, thấy đối phương tức giận quay đầu đi, y bất đắc dĩ nói: "Tối nay Trâu Văn Đào sang nhà tôi ăn cơm. Tôi làm thêm vài món...... mang sang cho hai người ăn?"
Nghe được lời này, Trâu Văn Đào đang vùi đầu ăn cơm hừ lớn một tiếng.
Thật ra, sau khi Trâu Văn Đào biết kỹ thuật nấu ăn của Tiêu Duyệt Vân, trong lòng đã sớm ngứa ngáy rồi. Lần này Tiêu Duyệt Vân không dễ gì mới chủ động mời mình làm khách, hắn đương nhiên giả vờ rụt rè một chút liền đồng ý. Chỉ là không ngờ cái tên Phó Nhã Khiêm đáng ghét này vậy mà cũng đến góp một chân!
Rõ ràng lúc mình ở đó thì đều là cùng nhau ăn chung, lần này vậy mà lại muốn mang sang?
Phó Nhã Khiêm sáng tỏ mà nhìn sang Trâu Văn Đào, gợi lên nụ cười, nói: "Sao nào? Bạn học Trâu, không dám ngồi chung bàn ăn cơm với tôi hả? Lẽ nào cậu sợ tôi sao?"
Trâu Văn Đào không nén được kích động, máu nóng xông lên não liền nghĩ gì nói nấy: "Tôi đây là sợ ảnh hưởng đến sự ngon miệng của tôi thì có! Ai sợ ai chứ, có bản lĩnh thì cùng nhau ăn!"
Tiếp nhận ánh mắt cười thầm "đã thu phục được" của Phó Nhã Khiêm, Tiêu Duyệt Vân chớp chớp mắt, không để ý đến sự ồn ào ầm ĩ của hai người này nữa, tự mình im lặng ăn cơm.
**
Bữa cơm tối hôm đó là ăn ở nhà Tiêu Duyệt Vân, Phó Lãng cũng không để y mang cơm sang, mà tự mình sang hộ 1401. Trâu Văn Đào vẫ rất lễ phép với vị đàn anh tiền bối nổi tiếng này, trong lời nói mang theo khâm phục, thấy Phó Lãng ít nói, phản ứng lãnh nhạt cũng không ngại.
Hắn chỉ có ý kiến với Phó Nhã Khiêm mà thôi, cũng không ấu trĩ mà giận cá chém thớt lên tất cả người của Phó gia.
------ Giống như cái người giành thức ăn với Phó Nhã Khiêm trên bàn cơm không phải là hắn.
Tiêu Duyệt Vân âm thầm cảm thấy bội phục, hai người này rõ ràng sóng ngầm mãnh liệt, chỉ thiếu điều chưa cầm đũa lên đánh một trận nữa thôi, nhưng lễ nghi trên bàn cơm lại một chút cũng không hề kém, tư thái vẫn tao nhã như cũ.
Chẳng qua, sau khi tình hình chiến đấu của bọn họ thăng cấp đến mức suýt chút nữa làm rớt một miếng thịt lên bàn, Phó Lãng chau mày, lạnh lùng nói: "Ăn cơm đàng hoàng lại cho anh."
Trận chiến khiến nguời ta dở khóc dở cười bây giờ mới hạ màn.
Khi mọi người đang nhanh chóng tiêu diệt sạch sẽ thức ăn, Tiêu Duyệt Vân từ trong phòng lấy ra vài cái hộp thủ công được đóng gói tinh xảo, đưa cho mỗi người ở đây người một phần.
"Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tôi trong suốt khoảng thời gian này, đây là một chút lòng thành của tôi." Ngừng một lát, Tiêu Duyệt Vân lại ngại ngùng nói thêm một câu: "Là tự tay tôi làm đó."
Quà tặng được đóng gói rất kĩ càng, Trâu Văn Đào vô cùng hiếu kì, lắc lắc suy đoán thứ gì bên trong, ai ngờ Tiêu Duyệt Vân giữ kín miệng như bưng. Biết rằng bây giờ mà mở ra thì không quá lịch sự, Trâu Văn Đào trước tiên chỉ có thể cất vào, còn vì hộp của mình thoạt nhìn hơi to hơn của Phó Nhã Khiêm mà âm thầm đắc ý.
Phó Nhã Khiêm cũng là dáng vẻ đầy mặt hứng thú, chỉ có Phó Lãng vẫn như cũ không có biểu tình gì, rất trấn định mà nhận lấy hộp, sau khi nói cảm ơn liền để sang một bên.
**
Sau bữa tối, ai về nhà nấy, anh em Phó gia nhấc chân liền đến nhà kế bên.
Phó Lãng vừa vào nhà liền như thường lệ mà tiến vào phòng sách. Phó Nhã Khiêm thì ngồi vào sô pha trong phòng khách, hưng trí dạt dào mở quà ra.
Mở giấy gói quà ra, duỗi tay vào lấy đồ bên trong, gần như vừa chạm vào là Phó Nhã Khiêm đã biết quà tặng là cái gì.
Một đôi găng tay len tự đan màu xám nhạt. Nhìn qua thì thấy khá phổ thông, nhưng cẩn thận liền phát hiện hoa văn được đan vô cùng tinh tế tỉ mỉ, rất phù hợp với thẩm mỹ của Phó Nhã Khiêm.
Sắp tới mùa đông rồi, nhiệt độ đang dần giảm xuống, trong lớp học đã có không ít người mặc quần áo giữ ấm. Phòng học lớn như vậy, cho dù có máy sưởi, nhưng ngón tay viết chữ cũng thường xuyên sẽ bị rét đến đông lạnh.
Phó Nhã Khiêm đeo bao tay vào, phát hiện độ to nhỏ vừa vặn, đầu ngón cái cùng ngón trỏ lộ ra bên ngoài, có thể viết chữ và lướt điện thoại, bên trong bao tay còn có một lớp nhung, cảm xúc mềm mại thoải mái, vừa ấm áp vừa tiện lợi.
Cậu cười sáng lạn, rất thích phần quà tặng này.
Trọng điểm là, Tiêu Duyệt Vânn vừa nãy nói là y "tự tay" làm đó.
Lẽ nào, là tự tay y đan?
**
Trong phòng sách, Phó Lãng vừa bước vào cửa liền đặt hộp quà lên bàn, bản thân hắn thì lại ngồi xuống trước máy tính.
Nhẫn nhịn không quá vài phút, hắn vẫn là bỏ công việc xuống, quay đầu sang quan sát hộp quà, nhanh chóng lưu loát mở hộp, lấy đồ vật bên trong ra.
Đó là một cái khoăn choàng cổ được đan bằng len màu trắng đen, sờ lên mềm mại mà ấm áp.
Trong vô thức, trong đầu liền hiện ra dáng vẻ Tiêu Duyệt Vân ngồi trên sô pha, vừa xem TV vừa đan len.
Len và thiếu niên, rõ ràng là một tổ hợp có chút quái dị, nhưng một khi nghĩ đến thiếu niên đó là Tiêu Duyệt Vân, hắn liền cảm thấy không có gì là không thể, ngược lại còn có một kiểu hòa hợp rất khác biệt.
Tự não bổ ra hình ảnh đó, khuôn mặt băng sơn ngàn năm không đổi của Phó Lãng, dần dần trở nên nhu hòa.
**
Nhà 1401 kế bên, Tiêu Duyệt Vân đang học thuộc lòng bài văn tiếng Anh xuất sắc, đồng thời, ngón tay cầm que móc và len không ngừng chuyển động, một cái áo len đang từ từ thành hình.
Dạo gần đây y đang nghiện đan len. Lúc trước, y nhìn thấy nữ sinh trong lớp học đan áo len, đối với loại nữ công chưa từng thấy này rất có cảm giác hứng thú, âm thầm quan sát một lát liền học được đại khái nguyên lý các bước, sau khi bản thân y về nhà lại bổ túc thêm một ít phương pháp đan/ móc len, liền đi mua một số cuộn len khác màu tốt nhất về đan thử.
Y học nhanh, tốc độ tay cũng nhanh, cộng thêm đan len có lúc là một loại bản năng không cần động não, bởi vậy nên Tiêu Duyệt Vân tốn một tuần liền dệt xong hai cái khăn quàng cổ cùng một đôi bao tay. Mặc dù vẫn không quá hài lòng như cũ, chẳng qua gần như cũng không quá khác biệt với trên thị trường, cho nên y mới dám tặng những sản phẩm đan len này cho người khác.
Bây giờ, y đang gấp gáp làm một bộ mũ, khăn quàng cổ, bao tay cùng áo len quần len cho đệ đệ. Có nền tảng từ một vài sản phẩm đan len khi trước, y có lòng tin nhất định có thể đan cho đệ đệ các mẫu đồ len càng tốt hơn.
Tiêu Duyệt Vân như được tiêm máu gà, dùng sức như lúc luyện võ, múa móc đan len như bay.
Danh Sách Chương: