• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

EDITOR: HTHYYHTH

Không đoái hoài tới sự nghi hoặc của Trác Phong, Phó Lãng tự mình sắp xếp cho Tiêu Nhạc Dương ngồi xuống một góc trên bàn trà trong phòng làm việc của mình, thấy nhóc ấy ngoan ngoãn lấy bài tập hè trong balo nhỏ ra bắt đầu vùi đầu làm, Phó Lãng lặng lẽ thở nhẹ một hơi, xoay người ngồi xuống bàn làm việc kế bên.

Hai người liền chiếm cứ căn phòng làm việc rộng lớn này, yên lặng bận việc của mình.

Tiêu Nhạc Dương không ồn ào cũng chẳng quậy phá, ngay cả khi chơi iPad cũng tinh tế mở chế độ yên lặng, chỉ có lúc cần thiết mới lên tiếng, tỉ như đói, muốn uống nước hoặc đi vệ sinh v.v, Phó Lãng bận rộn nên lần nào cũng để thư kí nữ bên ngoài giúp mình.

Một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, đáng yêu và dễ cưng như này, rất nhanh đã bắt được trái tim của các nhân viên nữ.


Mà rất nhiều nhân viên cấp dưới tới văn phòng của Phó Lãng báo cáo công việc, cũng cảm thấy hôm nay BOSS lớn hình như ôn hòa hơn lúc trước một xíu, khí lạnh cũng không tràn đầy nữa. Bọn họ đương nhiên cũng quy công chuyện này cho bạn nhỏ nọ, lập tức chỉ hận sao bạn nhỏ "con nhà hàng xóm" trong lời đồn này không thể theo BOSS đi làm mỗi ngày.

Trên thực tế, quả thật Phó Lãng là vì sự tồn tại của Tiêu Nhạc Dương mới thu lại bớt khí thế, hắn cũng vô thức mà không muốn làm ồn đến nhóc em vợ đang yên lặng làm việc như mình, nếu như nhóc mà không vui rồi, về nhà cáo trạng mình là hỏng bét hết.

Hơn mười giờ trưa, hai tiếng âm báo tin nhắn liên tiếng vang lên, vang lên vô cùng rõ ràng trong phòng làm việc yên tĩnh. Phó Lãng và Tiêu Nhạc Dương trước sau bay nhanh đến cầm điện thoại mình lên nhìn, thấy là một bức ảnh thành tích tròn điểm Tiêu Duyệt Vân gửi đến.


Tiêu Nhạc Dương lập tức cười như hoa nở, nhóc nhìn về hướng Phó Lãng, thấy biểu tình của đối phương dường như cũng đang cười, mà đôi bàn tay to màu đồng đang nhanh chóng đánh gì đó trên màn hình. Tiêu Nhạc Dương thấy thế, tức khắc thu lại nụ cười, cũng lanh lẹ cúi đầu soạn tin trả lời.

Ba giờ chiều, Tiêu Duyệt Vân luyện chạy xe xong, thấy thời gian còn sớm, bèn định đến Lãng Phong đón em trai về nhà trước.

Lắc lư trên xe bus gần một tiếng đồng hồ, Tiêu Duyệt Vân mới đến được tòa nhà làm việc của công ty kỹ thuật cao Lãng Phong.

Trừ cái ngày làm thủ tục sổ hộ khẩu ra, thì Tiêu Duyệt Vân cơ bản chưa bao giờ bước vào tòa nhà làm việc như này, như bây giờ, nhìn khoảng cách gần các tinh anh công sở vẻ ngoài tự tin khôn khéo lại có năng lực, đặc biệt là phụ nữ, Tiêu Duyệt Vân chợt có chút hâm mộ và khát khao.


Dựa theo chỉ dẫn của tòa nhà, Tiêu Duyệt Vân đi thang máy đến tầng của công ty kỹ thuật Lãng Phong.

Cô gái quầy lễ tân thấy là một thiếu niên trẻ tuổi, ăn mặc cũng nhẹ nhàng tùy ý, rõ ràng không giống như dáng vẻ đến xử lý công việc, nhưng cô vẫn tươi cười thân thiết như cũ, nhẹ nhàng hỏi y tới tìm ai, có hẹn trước hay không.

Tiêu Duyệt Vân cũng cười đáp: "Em tìm Phó Lãng, em có nói trước với anh ấy là em tới ạ." Cơ mà là nói trước một tiếng, lúc vừa luyện chạy xe xong.

Cô gái quầy lễ tân chớp chớp mắt, lập tức nhớ tới lời dặn dò của thư ký BOSS lớn, trong lòng có hơi ngạc nhiên, nụ cười trên mặt càng thân thiết hơn mấy phần: "Cậu là Tiêu tiên sinh sao ạ? Tôi biết rồi ạ, tôi sẽ dắt ngày lên." Trước khi đi, cô đánh tiếng với một cô gái khác, đối phương gật đầu, cầm điện thoại nội bộ thông báo cho thư kí cao tầng.
Tiêu Duyệt Vân cùng cô gái quầy lễ tân đi vào lối đi chuyên dụng đến phòng làm việc của giám đốc công nghệ (CTO). Mặc dù vốn cổ phần của Phó Lãng nhiều nhất, nhưng tổng giám đốc điều hành (CEO) lại là Trác Phong, đây là đề nghị của Phó Lãng, mà công việc ngày thường của bản thân hắn chủ yếu là phụ trách mảng kỹ thuật, đương nhiên, hắn với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị cũng phải tham gia vào việc xây dựng các chính sách lớn của công ty.

Từ lúc nghe Tiêu Duyệt Vân muốn đến, Tiêu Nhạc Dương sau khi ăn xong cơm trưa thì nằm trong phòng nghỉ nhỏ của phòng làm việc Phó Lãng đánh một giấc tức khắc có tinh thần, mà Phó Lãng cũng bắt đầu xem đồng hồ liên tục, lần nào điện thoại vang lên cũng nhanh chóng nghe máy, đáng tiếc sau rất nhiều cuộc gọi tới cuối cùng mới đợi được chính chủ.
Tiêu Nhạc Dương bắt đầu tranh công với anh mình, hôm nay mình làm được bao nhiêu bài tập, còn luyện mấy tờ chữ mẫu, Tiêu Duyệt Vân vừa cười vừa sờ đầu nhỏ của em trai, nói cảm ơn Phó Lãng.

Trong mắt Phó Lãng mang ý cười, tỏ ý không cần để ý.

Sau đó, thấy không có gì quan trọng cần xử lý, Phó Lãng bèn đích thân dắt Tiêu Duyệt Vân, cùng Tiêu Nhạc Dương kiên quyết đòi theo - tham quan công ty kỹ thuật cao Lãng Phong, biểu hiện của hai anh em đều rất hứng thú, đầy mặt hưng phấn.

Tiêu Duyệt Vân ở Đại Chu cũng quản việc nhà, trừ quen thuộc với mấy việc vặt vãnh trong nhà ra, bên dưới còn có chút sản nghiệp, trừ điền trang thì chính là cửa hàng, công việc của y, phần lớn là sắp xếp quản sự và chưởng quầy, rồi mỗi năm tra sổ sách, đối với việc triển khai hoạt động tổ chức lại không quá quen thuộc, bản thân y cũng không tiện ra ngoài tự mình chưởng quản hoặc cải trang thị sát.
Nhưng lần này, có thể quang mình chính đại được dắt đi tham quan một "doanh nghiệp" hiện đại, Tiêu Duyệt Vân rất hào hứng, vừa xem vừa hỏi, cảm thấy vô cùng hứng thú với cơ cấu bên trong và thao tác vận hành của một doanh nghiệp, trong bụng thầm khen chế độ hoàn chỉnh nghiêm cẩn của doanh nghiệp hiện đại, phân công sắp xếp các bộ phận rõ ràng chính xác, có thể đảm bảo sự vận hành trơn tru của bộ máy doanh nghiệp khổng lồ.

Tiêu Duyệt Vân mở rộng tầm mắt, mắt tỏa ánh sáng, liên tục gật đầu.

Thấy sự khẳng định và thưởng thức không chút nào che giấu của người thương đối với sự nghiệp của mình, trong lòng Phó Lãng càng y như được tiêm máu gà.

Phó Lãng làm người "bản địa" đã rất lâu rồi không nói nhiều câu một lần như vậy, mặc dù cách dùng từ của hắn cũng coi như ngắn gọn rõ ràng, nhưng suy cho cùng thì cũng là giải thích về toàn bộ doanh nghiệp, huống chi Tiêu Duyệt Vân còn là một em bé hiếu kì, nhiều câu hỏi hết sức chi tiết, may mà Phó Lãng có dự tính trước, không đến mức bị phản tác dụng.
Công nhân viên của công ty kỹ thuật cao Lãng Phong hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt. Sáng hôm nay BOSS lớn dắt theo một cậu nhóc đi làm thì cũng thôi đi, sao chiều nay BOSS lớn lại tự mình đi cùng, vậy mà còn là thái độ khác lúc bình thao thao bất tuyệt nữa chứ.

Sao tư thế này giống với lạnh đạo cấp cao tới thị sát thế nhỉ? Không đúng, nếu như thật sự tới thị sát cũng nên là tổng giám đốc Trác đến làm người hướng dẫn giải thích mới đúng, không tới mức nhọc công đến Phó nhị công tử chứ.

Huống chi trước đó bọn họ cũng không nhận được thông báo gì mà?

Nói chung là, buổi chiều này, rất nhiều nhân viên của công ty kỹ thuật Lãng Phong đều kinh ngạc quá chừng vì sự tập kích đột ngột của BOSS lớn. May mà ba người bọn họ thuận đường đi một vòng, sau khi nhiều bộ phận phía sau nghe được phong thanh, bèn ồn ào làm tốt công tác chuẩn bị trước, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, giám đốc bộ phận càng sớm đứng ở cửa nhìn xung quanh chờ đợi, lúc nhìn thấy nhóm ba người thị sát, vẫn luôn đứng đợi bên cạnh, để BOSS hỏi lúc nào cũng được, mưu đồ bày ra phong thái tốt nhất của bộ phận mình ra trước mặt BOSS.
Gần đây quy mô công ty Lãng Phong lại mở rộng không ít, nhiều nhân viên mới còn chưa được gặp qua vị BOSS lớn ẩn dật kia. Vừa lúc mượn cơ hội này lặng lẽ rình coi giá trị nhan sắc "đông lạnh người khác" trong truyền thuyết.

Ủa, hình như, không có lạnh nhạt ít nói như trong truyền thuyết á, nhìn hổng phải bình thường lắm hả? Thoạt nhìn ánh mắt còn rất dịu dàng á.

Còn có một số người trong lòng bắt đầu âm thầm ngấp nghé vị BOSS lớn trẻ tuổi đẹp trai, thân thế bất phàm, bối cảnh hùng hậu, giữ mình trong sạch, quan trọng nhất là vẫn chưa kết hôn này.

Mà những lãnh đạo trung tầng nọ suýt nữa kinh ngạc rớt cằm, không ai rõ về tính tình, khí thế và sự ít nói cười của BOSS lớn khi làm việc hơn bọn hắn, hôm nay là sao đây? Mặt trời không mọc ở đằng Tây chứ?

Thiếu niên xinh đẹp và nhóc con kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?
**

Sau đó, Tiêu Duyệt Vân gần như mỗi ngày đều đến nơi thi thực hành luyện lái xe, thời gian không khớp với Phó Lãng, y bèn tự đi tự về.

Tiến độ học lái xe của Tiêu Duyệt Vân cực nhanh, hơn nữa lại được toàn bộ các bạn cùng tuổi học lái xe trong khu nghỉ ngơi yêu thích, khiến Khâu Chí tức điên luôn, thậm chí hại đối phương vì tâm trạng bất ổn, môn hai không cẩn thận thi trượt, mất hết cả mặt mũi... Việc này tạm thời không đề cập tới.

Phó Lãng thường thường cũng dắt Tiêu Nhạc Dương đến công ty, mà người sau từ kì nghỉ hè này bèn bắt đầu sinh ra hứng thú sâu đậm với lĩnh vực lập trình máy tính.

Có lẽ là ở chung nhiều với Phó Lãng, hoặc có lẽ là thấy một mặt bá khí một phương khác trong lĩnh vực kĩ thuật của hắn, Tiêu Nhạc Dương dần dần không còn khó chịu với Phó Lãng nghiêm trọng như trước nữa. Bầu không khí giữa hai người tốt lên trông thấy, điều này khiến Phó Lãng và Tiêu Duyệt Vân đều thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong loại ấm áp yên bình này.

Vào một buổi tối bình thường, sau bữa cơm tối, Tiêu Duyệt Vân đang bận rộn dọn dẹp phòng bếp, bỗng dưng nhận được một tin nhắn, đến từ nhân viên công tác trong đoàn phim 《Tiên hiệp truyện》quay lúc trước.

Tiêu Duyệt Vân cầm lên xem thử, thấy là nhắc y tối nay nhớ coi "Tiên hiệp truyện" chiếu, lúc này y mới nhớ tới chuyện này.

Lúc trước, Triển Xán có nói cho y về thông tin tiến độ của "Tiên hiệp truyện". Dạo trước sau khi Triển Xán nhúng tay vào hạng mục này, anh ba Triển Húc của hắn liền dứt khoát cùng hắn tham gia vào hạng mục này, đây xem như hạng mục đầu tiên mà hắn phụ trách sau khi vào Hải Húc, tuy rằng không cần hắn thật sự làm gì, nhưng trong quá trình phối hợp, tận mắt thấy được quá trình từ sản xuất đến phát sóng phim, cứ như vậy trải qua toàn bộ dây chuyền sản xuất, ngược lại Triển Xán cũng từ trong đó tìm được không ít sự hứng thú.
Sau khi Tiêu Duyệt Vân quay xong "Tiên hiệp truyện" không lâu, cả bộ phim đều sát thanh, tiến vào thời gian chỉnh sửa hậu kì, mà y cũng rất nhanh liền biết "Tiên hiệp truyện" được H thành mua lại, được sắp xếp chiếu vào kì nghỉ hè.

Triển Xán thậm chí còn hỏi y có muốn tham gia một ít giai đoạn thông cáo trước khi tuyên truyền, chẳng qua khi đó Tiêu Duyệt Vân bận thi cuối kì, huống chi y chỉ là một nhân vật nhỏ thứ N trong phim, vẫn đừng nên đoạt đi ánh sáng của người khác thì hơn, bèn nhẹ nhàng từ chối. May mà Triển Xán chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, hắn biết Tiêu Duyệt Vân đang bận thi cuối kì, suy cho cùng thì bản thân hắn cũng có không ít luận văn cần nộp nè, cũng không khuyên lại y nữa.

Còn về chuyện để Tiêu Duyệt Vân kí hợp đồng với Hải Húc, Triển Xán nhắc đến vài lần, đều bị Tiêu Duyệt Vân cự tuyệt. Triền Xán xuất phát từ sự tôn trọng với ý nguyện của ân nhân, cũng liền không nhắc lại nữa, chỉ nói có ý kiến gì có thể tìm hắn bất cứ lúc nào.
Mà người khác trong đoàn phim, thấy Tiêu Duyệt Vân hơn nửa năm cũng không vào đoàn phim khác, trong vòng (giải trí) cũng không truyền đến thông tin gì của y, bèn ồn ào suy đoán đây là y hết hứng thú với vòng giải trí rồi, dù sao thì cũng không truyền tói tin đồn nào về việc y bị đóng băng hoạt động.

Nếu thật sự có ý muốn phát triển trong vòng giải trí, còn quản y cấp hai cấp ba gì nữa, chắc chắc sẽ không lãng phí con đường hoa rực rỡ này, thiếu niên mười chín tuổi đang là thời điểm hút fan, trong vòng có rất nhiều người trạc tuổi y từ ngôi sao nhí lớn lên thành ngôi sao lớn, trực tiếp đi đóng phim tham gia các hoạt động không phải sao?

Cho nên, Tiêu Duyệt Vân quả nhiên là đại thiếu gia hỏ, chọn một bộ phim có thiết lập tính cách nhân vật không tồi đến chơi chơi thể nghiệm chút thôi, nên mới không để ý tới cái gì mà độ hot rồi tiếp xúc với công chúng, Hải Húc cũng giúp y giành được nhân vật, nhưng ngay cả công ty đỉnh cấp như Hải Húc mà y cũng không thèm kí hợp đồng, quan trọng là, cao tầng Hải Húc vậy mà cũng chấp nhận nữa.
Đừng xem Hải Húc là thiện đường*, Triển Húc không phải là loại người để người ta chiếm lợi của mình.

*Gốc là 善堂: thiện đường là mấy nơi làm từ thiện á mọi người.

Có thể thấy, quả nhiên Tiêu Duyệt Vân có bối cảnh thực lực hùng hậu.

Không ít người trong đoàn phim đều có loại suy nghĩ nảy, mà nhân viên tuyên truyền thấy không thu được sự quan tâm đặc biệt, cũng bèn không tuyên truyền nhân vật nam N của y.

Cơ mà, đạo diễn Bành Trình và nhà chế tác Hạ Văn Uyên ngược lại có cái nhìn bất đồng đối với giá trị của nhân vật Tiêu Duyệt Vân này, đặc biệt dặn dò riêng một phen.

Theo thời gian tuyên truyền đến, đoạn thời gian trước kì nghỉ hè, người xem ở H thành đã có thể xem video tuyên truyền của "Tiên hiệp truyện", thỉnh thoảng lúc Tiêu Duyệt Vân chuyển kênh cũng bắt trúng, phát hiện không hề có cảnh của mình, nhưng y ngược lại cũng không để tâm lắm, ung dung chuyển sang kênh khác.
Tiêu Duyệt Vân không thích lướt Weibo, dạp diễn đàn bát quái đương nhiên không biết, độ kì vọng của bộ phim này trên mạng cao ra sao, trừ một số nhân vật quan trọng độ hot cao ra, thậm chí còn có không ít fan nguyên tác vô cùng buồn bực với công tác bảo mật nhân vật kiếm tiên trong "Tiên hiệp truyện", liên tục khiển trách đây là đói marketing hả!

Quả thật, "Tiên hiệp truyện" được muôn người kì vọng từ lúc mới được duyệt đã sớm có cư dân mạng không biết mệt mỏi phát biểu cái nhìn của mình về tạo hình của từng nhân vật, phía dưới Weibo chính thức của bộ phim có đến mấy ngàn bình luận, mà khi chính thức khai máy, official Weibo liền lục tục tuyên bố tạo hình của các nhân vật chính, hấp dẫn những người mê sách khắp nơi chú ý, gần như lần nào cũng có thể lên hot search Weibo, cũng khiến cho bộ phim này luôn duy trì được độ chú ý nhất định đến khi chính thức chiếu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK