Mục lục
Xà Đại Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cho dù chết, ánh mắt lão Chu vẫn rất hung ác, thấy vậy lòng tôi khẽ run lên, dường như dù chết rồi ông ta vẫn muốn giết tôi.
Tôi lùi lại về phía sau, sau lưng dựa vào Mặc Dạ, cũng không thể lùi được nữa.
“Đừng sợ, ông ta chỉ là một người xem bói.

Một ngụm máu vừa rồi đã hao hết sức sống của ông ta.” Mặc Dạ giơ tay ra, tay áo lớn che kín ánh mắt tôi.
Nhưng cho dù chỉ nhìn thấy hắc bào thêu chỉ vàng của Mặc Dạ, trước mắt tôi vẫn hiện ra hình ảnh lão Chu tựa như ác quỷ đòi mạng gầm lên cùng với đôi mắt nhuốm máu của ông ta.
Ruột thịt đều mất, hàng xóm gặp tai ương….
Nếu đã chạy không thoát, vậy cần gì phải trốn tránh.
Tôi chậm rãi kéo ống tay áo của Mặc Dạ ra, nhìn lão Chu đã ngã xuống đất và những con rắn nhỏ đã chết kia.
Đạo sĩ trẻ tuổi đưa tay che mắt ông ta, nhỏ giọng nói gì đó.
Một lát sau mới thu tay lại: “Bảy ngày trước lão Chu được người ta nhờ vả, đến nơi đây tìm một người.”
“Ông ta là Thiên Nhãn thần toán, biết rõ cơ duyên, mấy ngày nay không rõ tung tích của cô, vì vậy ông ta ở lại nơi này chờ cô.” Anh ta lấy một đôi quẻ gỗ đào từ trong túi ra, chia làm âm dương đặt lên hai mắt của lão Chu.
Quay đầu nhìn tôi: “Long Duy, lão Chu nhìn trước thiên cơ, lại hãm sâu vào trong đó, vì vậy mới muốn giết cô.

Nhưng ông ta đoán mệnh, chưa từng sai.
“Người nhờ ông ta đến là ngài Hồ? Thầy phong thủy dời mộ giúp thôn Hồi Long kia?” Tôi trừng mắt nhìn: “Ông ta đã chạy, có thể sống là được rồi, vì sao còn muốn nộp mạng cho người khác.”
“Ông ta được xưng là Thiên Nhãn thần toán, phải biết mạng mình tuyệt ở đâu, theo may tránh dữ, nên giống như ngài Hồ kia, chạy trốn giữ lại mạng sống, tại sao còn muốn đến? Muốn chết sao?” Trong lòng tôi rét lạnh, kéo cửa rồi đi ra ngoài.
Theo ý của đạo sĩ trẻ tuổi này, chẳng lẽ tôi nên chết như lời lão Chu nói, miễn đi gây tai họa cho người khác.
Nhưng lão Chu chết do tôi gieo họa sao?
Chính ông ta nói có thể xem ngày sinh tháng đẻ cho tôi, trong người ông ta nôn ra rắn cũng không phải do tôi!
Mặc Dạ đã cứu ông ta rồi, ông ta còn muốn liều mạng giết tôi!

Còn cả ngài Hồ nhờ vả ông ta nữa, bản thân đã chạy trốn rồi, vì sao còn muốn người khác đi nộp mạng!
Đầu cầu đối diện, những người kia không tiếp tục tụ tập nữa mà nhìn về phía bên này, thấy tôi đi ra, lập tức quay đầu đi, giống như nhìn thấy Ôn thần vậy.
Tôi ngồi lên xe điện, đi đến nhà Mễ Bà Tần.
Không biết Ngưu Nhị hái được trà tai từ đâu, cười hì hì với tôi: “Long Duy, ăn trà tai, tai sẽ không điếc.”
Tôi liếc nhìn anh ta, đi đến cạnh giường, cõng bà nội lên lưng, tìm hai bộ quần áo buộc bà lên lưng tôi rồi đi ra ngoài.
“Cháu muốn mang bà ấy đi đâu?” Mễ Bà Tần cầm một sàng gạo nhìn tôi, trầm giọng nói: “Bà ấy không thể cử động nhiều.”
“Long Thiền sẽ không để bà chết.” Tôi cõng bà nội, lảo đảo ngồi lên xe điện: “Cháu mang bà đi bệnh viện kiểm tra.”
Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, chẳng lẽ còn sợ mấy con rắn sao?
Tôi lái xe điện đến bệnh viện trấn, sau gáy của bà không có rắn tơ đi ra nữa, bác sĩ chụp chiếu cũng không tìm ra cái gì.
“Bà nội tôi có từng sinh đẻ không?” Cuối cùng tôi vẫn hỏi vấn đề này.
Bác sĩ điều trị là một người đàn ông, giật mình nhìn tôi: “Không phải bà ấy là bà nội cô sao? Bà ấy không sinh đẻ, lấy đâu ra ba cô và cô!”
“Ba tôi không phải con ruột, nhưng bây giờ đầu óc của bà nội tôi có chút vấn đề, luôn nói bà từng sinh một đứa con, tôi chỉ là muốn xác định xem có phải hay không, nếu như phải, chúng tôi đi tìm giúp bà.” Tôi cố gắng bịa ra một lý do.
Bác sĩ điều trị tỏ ra đã hiểu, gọi bác sĩ khoa sản đến kiểm tra.
Sau đó mới nói cho tôi biết: “Ống dẫn trứng của bà nội cô bị tắc nghẽn bẩm sinh, vẫn luôn không được khơi thông, chắc hẳn chưa từng sinh đẻ.

Có thể là đã lớn tuổi nên trí nhớ bị rối loạn.”
“Cảm ơn!” Tôi phát hiện, thế mà mình có thể tỉnh táo như vậy.
Đóng cửa phòng bệnh, nằm sấp bên cạnh giường bệnh nhìn bà nội.
Sửa sang quần áo giúp bà xong, đột nhiên tôi cảm giác thấy mình sa vào trong một đầm lầy cực lớn.
Đột nhiên hơi hiểu ra, vì sao Mặc Dạ và Liễu Đông Phương đều không cho tôi nhìn người phụ nữ trên tầng kia, tam quan vỡ nát, thế giới quan sụp đổ…
Bây giờ tôi cũng không khác như thế là mấy!

Nếu như ba tôi không phải con ruột của bà nội, những nàng dâu thôn Hồi Long cưới về đều không có khả năng sinh đẻ.
Như vậy, những chú bác viết đầy trong danh sách là từ đâu đến?
Trong danh sách này, lại duy nhất không có tờ ghi gia đình tôi, là vốn dĩ không có, hay là bị mang đi.
Ngày sinh tháng đẻ của mẹ tôi, tình hình gia đình của bà, đều không tìm được.
Ngay cả mình từ đâu đến tôi cũng không biết, nếu như mẹ tôi cũng không thể sinh đẻ, thậm chí cái gọi là khi sinh ra, rắn như thủy triều, có lẽ đều là lừa người.
Bởi vì khi tôi sinh ra cũng không có cái gì chứng minh, chỉ dựa vào lời nói của người trong thôn, bây giờ đi đâu để tìm ra thật giả?
Y tá đưa thuốc cho bà nội tôi, nói là tạm thời không tìm ra nguyên nhân bà hôn mê, đề nghị tôi đi bệnh viện lớn kiểm tra.
Tôi biết uống thuốc cũng vô dụng, nhưng vẫn nghe theo lời y tá nói, cho bà nội uống thuốc.
Nhưng tôi không dám nhập viện, tôi cũng không biết những con rắn tơ trong người bà nội tôi kia sẽ như thế nào.
Vì vậy tôi đành phải cõng bà nội trở về nhà Mễ Bà Tần, bà ấy thấy tôi trở về, dường như đã đoán được từ sớm.
Nhưng khi tôi đi vào nhà, Mặc Dạ và đạo sĩ trẻ tuổi đều đang ngồi cạnh bàn trong nhà Mễ Bà Tần.
Đạo sĩ trẻ tuổi vừa nhìn thấy bà nội tôi đã lập tức nói: “Đây chính là rắn tơ từ trong quan tài rắn đi ra?”
Mặc Dạ trầm giọng nói với tôi: “Đây là Hà Ca của Vấn Thiên Tông.”
Mễ Bà Tần ở bên cạnh đỡ bà nội xuống giúp tôi.
Tôi nhìn Hà Ca, nói: “Vấn Thiên Cửu Vấn, Thương Sinh Hà Ca?”
Vừa nghe đã biết cái tên này lấy từ ‘Cửu Vấn’ rồi.
“Đúng vậy.” Hà Ca cúi chào tôi, giọng nói trong trẻo: “Tôi nhận lệnh của sư tôn bảo vệ lão Chu, đồng thời điều tra chân tướng quan tài rắn của thôn Hồi Long.”
Tôi và Mễ Bà Tần đỡ bà nội lên giường, từ từ vén tóc ở phần gáy bà nội lên: “Rắn tơ nhập thể, vậy anh có cách nào lấy ra không?”
Hà Ca lắc đầu: “Tôi cần xem thử trước.”
“Thương Sinh Hà Ca? Anh và Xà Quân cùng xem đi.” Tôi cười lạnh nhìn Hà Ca, đảo mắt nhìn Mặc Dạ, sau đó đi ra ngoài, ngồi trên bậc cửa với Ngưu Nhị.

Bây giờ đã sắp đến hoàng hôn, nơi xa khói bếp lượn lờ, chim bay về tổ, ánh chiều màu vàng ấm áp rắc xuống ruộng lúa xanh mơn mởn, đan xen tạo nên cảnh tượng rất xinh đẹp.
Nhưng những thứ này đều đã không còn liên quan đến tôi.
Một khi đêm đến, xà dâm độc phát tác, loại ngứa ngáy và tiếng gọi kia luôn khiến tôi muốn xông ra ngoài…
Ngưu Nhị đưa một lá trà tai vừa trắng vừa dày cho tôi: “Cái này ăn ngon.”
Tôi nhận lấy bỏ vào miệng, tuy vừa vào miệng xốp giòn, ngọt nhẹ, nhưng dư vị đọng lại vẫn là vị chát không dứt.
Ngưu Nhị vẫn đang lựa chọn trong một nắm trà tai, đưa cái đẹp cho tôi: “Cô ăn đi.”
Tôi nhìn anh ta, rõ ràng sinh cùng ngày với tôi, nhưng dù thế nào cũng nhìn không giống tuổi thật.
Mặc Dạ và Hà Ca đang bàn bạc xem làm thế nào lấy rắn tơ ra, tôi đi đun nước cho Ngưu Nhị tắm rửa.
Mễ Bà Tần tìm hai thanh dao cạo cũ ra mài: “Trước kia khi tôi chưa hỏi gạo, làm cạo tóc tơ cho trẻ sơ sinh vào ngày đầy tháng, khi đó cạo tóc tơ là để kiếm tiền, bây giờ…”
Bà ấy mài xong rồi khẽ ho một tiếng, đưa thanh dao cạo cũ còn chưa mài cho tôi: “Cho cháu phòng thân.

Thanh này là của cô bà, lúc trước chính là bà ấy dẫn bà đi cạo tóc tơ cho trẻ sơ sinh.”
Nhà Mễ Bà Tần không có quần áo thích hợp, Ngưu Nhị mặc quần áo cũ của Mễ Bà Tần đi ra.
Tôi mài dao cạo, nhìn Mễ Bà Tần lấy mấy miếng khoai lang khô đi dỗ dành Ngưu Nhị, tay phải cầm dao cạo, tay trái kéo kéo tóc, cử động liên tục, không bao lâu đã cắt tóc xong.
Sau đó dao cạo đưa đến ria mép nhếch nhác của Ngưu Nhị, thế mà vẫn không ảnh hưởng đến việc Ngưu Nhị ăn khoai lang, có thể thấy được tay nghề linh hoạt đến nhường nào.
Mễ Bà Tần cạo xong, xoay người sang bên cạnh nặng nề ho khan.
Tôi cầm thanh dao cạo kia, lại nhìn tóc đã rơi xuống của Ngưu Nhị, vỗ vỗ lưng giúp Mễ Bà Tần, sau đó lau mặt cho Ngưu Nhị, hất sợi râu còn sót lại xuống.
Dưới râu tóc nhếch nhác là một khuôn mặt trẻ trung hợp tuổi, nhưng Ngưu Nhị chỉ ăn khoai lang khô, cười hì hì với tôi.
Sửa sang cho Ngưu Nhị xong, tôi lại đi mài thanh dao cạo kia, nghĩ lại dáng vẻ cạo tóc của Mễ Bà Tần.
Dường như Mặc Dạ và Hà Ca đang nghĩ cách lấy rắn tơ trong đầu bà nội tôi ra, vì vậy vẫn luôn không rời khỏi phòng.
Tôi nấu cơm xong, gọi bọn họ.
Mặc Dạ không cần ăn cơm, Hà Ca ăn chay, buổi chiều không ăn, vì vậy cũng không ăn.
Mãi đến buổi tối, dường như Hà Ca muốn ngồi thiền, lúc này mới đi ra ngoài.
Mễ Bà Tần mang gạo tối qua đi đốt, đổi gạo mới cho tôi.

Khi tôi chuẩn bị ngồi lại thùng gỗ, lúc này Mặc Dạ mới đi ra, đứng ở bên cạnh nhìn tôi: “Nếu như không được thì gọi ta.”
Gạo lạnh buốt từ từ rắc xuống người tôi, tôi dần dần ngâm vào trong đó: “Tìm được cách không?”
Mặc Dạ lắc đầu, khi đang định nói gì, đột nhiên sắc mặt thay đổi: “Không hay rồi!”
“Chạy rồi, chạy rồi!” Ngưu Nhị ở bên ngoài kêu to: “Long Duy, bà cô chạy rồi.

Đừng chạy…”
Tôi vội vàng đứng dậy khỏi thùng gỗ, chỉ thấy bà nội tôi bước đi như bay, cũng không đi đường mà dứt khoát lội qua ruộng lúa, chạy về một hướng.
Hà Ca đang ngồi thiền lập tức xông ra: “Có thể là hôm nay tôi châm cứu làm tổn thương đến rắn tơ, quan tài rắn và Xà Bà cảm nhận được, sợ tôi ép ra, vì vậy hành động.

Tôi đuổi theo đã!”
Tôi nhìn phương hướng bà nội chạy, trở lại trong phòng, cầm cái lưới kia, cưỡi lên xe điện đuổi theo.
Khi đang lái, Mặc Dạ hóa thành vòng ngọc rắn đen quấn lên cổ tay tôi.
Ngưu Nhị ở phía sau kêu to, dường như giành được thành tựu gì vậy.
Đến buổi tối, Mễ Bà Tần ho như sắp tắt thở, kéo anh ta lại.
Tôi cưỡi xe điện chạy về phía hố mộ, cho dù là quan tài rắn, Xà Bà, hay là Liễu Đông Phương, mục đích của bọn họ đều chính là chỗ này.
Chờ đến khi tôi đến nơi, lập tức thấy bà nội tôi không mặc quần áo.
Đứng ngay bên bờ hố mộ, quay đầu nhìn tôi: “Long Duy , tôi đợi cô lâu như vậy, cô mau đến đây.

Mau đến đây…”
Mà tay chân của bà cử động rất kỳ lạ, hoặc có thể nói là vặn vẹo.
Trên lưng, từng con từng con rắn từ trong người bà chìa ra hai bên.
Thật giống như mỗi một đốt xương sống đều có một con rắn, lại giống như mỗi một khúc xương sườn của bà nội đều biến thành rắn tơ.
Tất cả rắn đều hướng về phía tôi, xì xì phun lưỡi, thanh âm kỳ ảo, tựa như đang gọi tôi: “Long Duy, Long Duy.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK