Mặc Dạ từng nói, lúc giữa trước, nước trong đầm Âm Dương tựa như nước sôi, rất nóng.
Cũng không biết vì sao mà lúc này tôi vẫn không thấy nóng, chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Trong hơi nước tràn ngập, Mặc Dạ kề trán lên trán tôi.
Tôi hơi rũ mắt xuống, lập tức nhìn thấy dưới hơi nước bao phủ, dòng máu đỏ tươi chảy xuống xương quai xanh trắng ngà của Mặc Dạ, một đỏ một trắng, trông thì khác biệt, lại như chậm rãi dung hợp với nhau.
Tay của Mặc Dạ nhẹ nhàng kéo một cái ở sau lưng tôi, xé quần áo của tôi xuống.
Hắn ôm chặt tôi vào lòng: “Hơi đau đấy, em cố nhịn một chút” “Như vậy cũng đỡ, dưới cảm giác đau đớn của định thủy tinh thấu xương, em sẽ không cảm nhận được rõ ràng cảm giác đau đớn khi lấy huyết xà”, Mặc Dạ cuốn đuôi rắn một cái, đẩy đám quần áo kia ra.
Mùi rượu thuốc nồng đậm tỏa ra từ bên cạnh, Vu Thi Mạn cầm một bình rượu rắn, rót ra hơn nửa bình, sau đó xoa tay, đè mạnh xuống eo tôi.
Tôi cảm thấy đôi tay sau lưng trơn trượt mà lạnh lẽo, chậm rãi di chuyển lên trên từ sau lưng tôi.
Mười ngón tay như móng vuốt từng chút ấn xuống xương.
Rõ ràng xương cốt cả người đều đang đau đớn, nhưng động tác này khiến tôi cảm nhận xương cốt vốn dĩ đang lạnh lẽo của
tôi như bị bóp nát.
Đau đến mức tối vốn dĩ còn đang run cầm cập lại có thể phát ra tiếng rên rỉ.
Hai tay Mặc Dạ bóp lấy xương hông của tôi, xương quai xanh hai người kề sát vào nhau, trán kề trán: “Long Duy, như vậy cũng tốt.
Rắn con bị giết, Long Thiền bị thương, Liễu Đông Phương mang Long Thiền vào quan tài rắn chữa thương, tạm thời quan tài rắn sẽ không quan tâm đến chúng ta”
“Như vậy mễ bà Tần cũng không cần đi du quan tài rắn ra nữa, ít nhất bà ấy sẽ không đi chết như kế hoạch lúc trước.
Chúng ta cũng tiện lấy huyết xà ra.” Mặc Dạ vẫn không ngừng nói với tôi.
Như đang ân cần khuyên bảo tôi: “Em cũng coi như đã làm một chuyện tốt, cố lấy huyết và ra là được rồi.” Tôi ngước mắt nhìn Mặc Dạ, nhưng hơi nước lại đảo quanh trước mắt chúng tôi.
Có lẽ do người tôi rất lạnh, hơi nước kết thành giọt trên lông mi tôi, sau đó chậm rãi nhỏ xuống, nhỏ xuống vết thương bị cắt ra ở chỗ xương quai xanh của Mặc Dạ.
Tay của Vu Thi Mạn ở sau lưng ngày càng dùng sức, khiến tôi có ảo giác như tay cô ta đã sắp thò vào trong thịt mình.
Theo cô ta từng chút di chuyển lên trên, huyết và chỗ xương quai xanh của tôi lại từ từ bò ra.
Vu Thi Mạn vốn dĩ chỉ dùng sức ấn xuống, huyết xà vừa bò ta, hai bàn tay của cô ta dán chặt sau lưng tôi từng chút di chuyển lên trên, dường như muốn đẩy hết máu từ trong xương quai xanh của tôi ra.
Bàn tay cô ta như mang theo lửa, còn nóng hơn cả đầm Âm Dương tôi đang ngâm mình.
Trong lạnh ngoài nóng, tôi cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi.
Mặc Dạ di chuyển hai tay lên trên, ôm chặt lấy eo tôi, không cho tôi nhúc nhích.
Vầng trán chậm rãi di chuyển xuống, từ mũi đến môi, sau đó hôn tôi.
Nhưng từ đầu đến cuối, xương quai xanh đang kề sát vào tôi của hắn vẫn không hề buông ra.
Đúng vào lúc này, Vu Thi Mạn ở sau lưng dùng sức thật mạnh, đẩy xuống một cái.
Tôi cảm thấy cả người mình như đang bay đi, lại bị cơ thể của Mặc Dạ chặn lại.
Huyết xà gào thét bên tai tôi, nhưng lôi kéo gân cốt cả người tôi, bò ra ngoài.
Ngay lúc đó, nụ hôn của Mặc Dạ chợt trở nên sâu hơn, quấn lấy đầu lưỡi tôi, cắn nhẹ một cái.
Cảm giác đau đến mức thấu tim, mùi máu tanh tràn ngập trong khoang miệng.
Mặc Dạ mút mạnh một cái rồi rời đi, miệng lẩm bẩm: “Lấy máu ăn thề, hẹn ước thành hôn.
Nguyện thành một thể, thân thể trao nhau”
Vừa dứt lời, dường như hắn đã nuốt máu ở đầu lưỡi xuống.
Ngay lúc đó, Vu Thi Mạn vỗ mạnh lên vai phải của tôi, khiến tôi đau đến mức tưởng như bị cô ta vỗ nát rồi.
Huyết xà vốn dĩ còn bò trên vai tôi như không có chỗ để trốn, thân rắn như bò gần hết ra ngoài.
Nó thè lưỡi, như ngửi thấy mùi máu tanh, mắt rắn nhìn vào chỗ vết thương trên xương quai xanh của Mặc Dạ, đột nhiên
DU.
ngẩng thân rắn, chui vào vết thương chỗ xương quai xanh bị cắt ra của Mặc Dạ.
Khi huyết và bò vào người, Mặc Dạ đau đến mức
lập tức buông tôi ra, chỉ kịp nói với Vu Thi Mạn ở sau lưng tôi một câu: “Dẫn cô ấy đi trước.
Trên mặt hắn xuất hiện từng cái vảy rắn, cơ thể ngửa về phía sau, ngã thẳng vào trong đầm Âm Dương.
Tôi theo bản năng duỗi tay muốn kéo hắn, nhưng đưa tay ra, trong đầm Âm Dương như không hề có bóng dáng của Mặc Dạ, chỉ có một con rắn lớn đen nhánh đang nhanh chóng bơi đến nơi sâu trong đầm.
Lúc này thân thể không có chỗ nào không đau, không còn Mặc Dạ đỡ, người cô trượt xuống, ngâm mình vào trong nước.
Cũng may Vu Thi Mạn ở phía sau kéo lấy tôi, tôi mở miệng muốn nói gì đó, nhưng sau đó trước mắt biến thành màu đen, hôn mê bất tỉnh.
Ngay lúc đó, dường như tôi lại giật mình tỉnh lại, cảm giác đau đớn như xương cốt muốn vỡ vụn cũng không còn.
Hình như tôi lại đến thôn Hồi Long, nơi này giăng đèn kết hoa, nhưng chẳng có một ai.
Lúc tôi tò mò đưa mắt nhìn quanh, Mặc Dạ mặc áo bào đen đột nhiên xuất hiện trước thôn.
Hắn mỉm cười nhìn tôi, còn vẫy tay với tôi: “Long Duy.” Nhìn thấy Mặc Dạ một lần nữa, trái tim tôi như nóng lên, theo bản năng đi về phía hắn.
Nhưng mới đi hai bước, tôi chỉ đứng lại.
“Long Duy, đến đây, chúng ta đã thành hôn rồi, nhưng còn chưa bái đường đầu” Mặc Dạ vẫy tay với tôi.
Tay áo màu đen vung lên, che khuất đèn lồng màu đỏ bên cạnh, tay áo kia dường như chỉ có một mảnh đen kịt.
Tôi khựng lại một lúc, cúi đầu nhìn xuống chân hắn, sau đó chậm rãi lùi về sau.
“Mặc Dạ” như ngẩn ra, nhìn tay áo của mình, sau đó lại sờ mặt mình: “Không giống sao?”
Tôi chậm rãi lùi về sau, nhìn hòn đá ranh giới thôn, xoay người muốn chạy ra ngoài.
Nhưng xoay người lại, đã thấy “Mặc Dạ” đứng trước mặt tôi, vẫn cười tươi như gió xuân tháng ba: “Không giống chỗ nào vậy?”
Tôi quay đầu nhìn một vòng xung quanh, thôn Hồi Long đã bị sụp rồi, đây chỉ là một giấc mơ thôi.
Tôi véo mạnh tay muốn tỉnh lại, nhưng làm thế nào cũng không thể tỉnh.
“Mặc Dạ” cười khẽ đến gần tôi: “Ngươi biết giết rắn con trong bụng Long Thiền rồi, ta sẽ để tìm người, đúng không? Ngươi giết rắn con kia không phải là muốn dụ ta ra ngoài ư? Sao lại muốn chạy rồi?”
“Ngươi chính là quan tài rắn?” Tôi chậm rãi lùi về sau, duỗi tay muốn cầm lấy con dao.
Nhưng tay lại không sờ phải một vùng trơn truột, trên người dường như đang trần truồng, không mặc gì cả.
Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé !Tôi vội duỗi tay ôm lấy ngực, ngẩng đầu nhìn quan tài rắn, lẩm bẩm an ủi mình: “Đây là một giấc mơ, mình tỉnh dậy sẽ không sao nữa.”
S
Quan tài rắn mỉm cười: “Người cho rằng biết bao nhiêu năm qua, vì sao Mặc Dạ lại ngủ đông trong giấc mơ của ngươi? Hắn là sợ ta từng chút cắn nuốt người ở trong mơ đấy.”
“Hắn tưởng người lấy được huyết và xương quai xanh ra thì ta sẽ không tìm được người nữa ư?” Quan tài rắn từng chút đến
gần.
Tôi xoay người muốn chạy, nhưng phát hiện mình hoàn toàn không thể nhúc nhích.
“Mặc Dạ” cũng tiến đến trước mặt tôi, duỗi tay sờ mặt tôi, sau đó từng chút di chuyển xuống dưới.
Ngón tay hắn lạnh lùng như rắn, mang theo cảm giác trơn trượt khác thường.
Từ bên mặt lướt xuống cổ, lướt qua xương quai xanh, chậm rãi đến cánh tay đang ôm chặt lấy mình của tôi: “Có phải người muốn biết cái gì là quan tài rắn không?”
Tôi ngước mắt nhìn hắn, khuôn mặt đó của hắn gần như giống Mặc Dạ như đúc.
Nhưng trong đôi mắt của hắn như có một con rắn cuộn tròn, lúc nhìn người khác, hai con rắn kia cũng chậm rãi ngóc đầu dậy, mắt rắn cũng nhìn theo.
“Mặc Dạ” đi đến trước mặt tôi, nghiêng đầu nhìn quanh, như đang quan sát tôi, lại như mèo vờn chuột, đùa: “Ngươi không hề giống Long Duy, tướng mạo này, ngay cả Phù Ngàn cũng không sánh bằng.”
“Nhưng tính cách lại quá hung hãn, vì giữ mạng mà đi giết luôn rắn con trong bụng Long Thiền” Hắn liên tục đến gần tôi.
Nở nụ cười lạnh lùng: Người có tin bây giờ ta có nuốt chửng lấy người, Mặc Dạ cũng không dám làm gì không?”
“Ngươi thật sự cho rằng hắn có thể phá hủy quan tài rắn à, hoặc nói một cách khác, hắn cam lòng phá hủy quan tài rắn sao? Ngươi không tò mò vì sao ta lại giao dịch với hắn, vì sao lại xuất hiện bằng vẻ ngoài của hắn à?” Lúc hắn cười, hai mắt hắn nhìn
chằm chằm vào môi tôi, hình như chỉ cần kề sát thêm chút nữa sẽ hôn lên môi tôi, nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm như thế.
ON
Ngón tay chậm rãi di chuyển ở chỗ ngực tôi, nhưng cũng không đi xuống, chỉ chậm rãi di chuyển ở chỗ đó.
Dù là ánh mắt hay ngón tay hắn, thậm chí là cả người hắn đều giống như rắn, giống một con rắn đang ngủ đông, vào khoảnh khắc nào đó đột nhiên hành động sẽ là một đòn trí mạng vậy.
Thời gian như đóng băng, hắn cứ nhìn chằm chằm vào môi tôi như thế.
Dù biết là đang ở trong mơ, nhưng tôi vẫn sợ đến mức không dám thở, sự sợ hãi ấy giống như có thể khiến người ta nghẹt thở bất cứ lúc nào vậy.
Tôi bị hắn nhìn chằm chằm, vẫn không thể động đậy, chỉ có thể trần truồng đứng trước mặt hắn như thế, mặc cho hắn nhìn.
Dường như hắn rất thích thái độ sợ hãi này của tôi, cười khẽ nói: “Trong người Mặc Dạ cũng có huyết xà, trong người ngươi cũng có huyết xà...!Dù ta không thể đi vào động phủ kia của hắn, nhưng các ngươi làm gì, mỗi lần có cảm giác gì, ta đều biết”
Lúc hắn nói ra câu này, tôi lập tức cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Nói cách khác, tôi và Mặc Dạ làm chuyện kia ở động phủ, hắn đều biết, thậm chí
là cả người hắn đều giống như rắn, giống một con rắn đang ngủ đông, vào khoảnh khắc nào đó đột nhiên hành động sẽ là một đòn trí mạng vậy.
Thời gian như đóng băng, hắn cứ nhìn chằm chằm vào môi tôi như thế.
Dù biết là đang ở trong mơ, nhưng tôi vẫn sợ đến mức không dám thở, sự sợ hãi ấy giống như có thể khiến người ta nghẹt thở bất cứ lúc nào vậy.
Tôi bị hắn nhìn chằm chằm, vẫn không thể động đậy, chỉ có thể trần truồng đứng trước mặt hắn như thế, mặc cho hắn nhìn.
Dường như hắn rất thích thái độ sợ hãi này của tôi, cười khẽ nói: “Trong người Mặc Dạ cũng có huyết xà, trong người ngươi cũng có huyết xà...!Dù ta không thể đi vào động phủ kia của hắn, nhưng các ngươi làm gì, mỗi lần có cảm giác gì, ta đều biết”
Lúc hắn nói ra câu này, tôi lập tức cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Nói cách khác, tôi và Mặc Dạ làm chuyện kia ở động phủ, hắn đều biết, thậm chí còn có thể cảm nhận được.
Điều này càng khiến tôi xấu hổ hơn việc trần như nhộng đứng trước mặt hắn!
“Giống như ngươi bây giờ, dù đang ở trong giấc mơ của ngươi, nhưng ta muốn người trần truồng thì người sẽ có thể trần truồng” Giọng nói của hắn vô cùng lạnh lẽo.
Ánh mắt nhìn dọc theo cằm của tôi xuống tới xương quai xanh: “Xương quai xanh tương tự, từng tấc đau đến tận đáy lòng.
Long Duy, cảm giác huyết và xương quai xanh này có dễ chịu không?”
Giọng nói của hắn chợt trở nên mơ hồ, ngón tay đang di chuyển trên cánh tay đang ôm lấy ngực của tôi từng chút hướng lên trên, nắm lấy xương quai xanh của tôi.
Bóp chặt đến mức ở trong mơ mà tôi vẫn thấy đau, nhưng tôi lại không dám lên tiếng, ngược lại là hắn tỏ vẻ đau lòng, chỉ tay vào xương quai xanh của tôi, như muốn bóp nát nó vậy.
Hai con rắn vòng vèo trong trong mắt bơi tới bơi lui, như muốn bắn ra từ trong mắt hắn.
Không biết vì sao, tôi đột nhiên hiểu e rằng vị hóa thân từ quan tài rắn này đã động lòng với “Long Duy” rồi.
Cho nên dù là Long Duy đầu thai chuyển thể như thế nào, hắn đều muốn Long Duy tự nguyện hiến tế cho quan tài rắn.
Đây cũng giống việc trước khi thành hôn với tôi, Mặc Dạ vẫn luôn muốn tôi nói “bằng lòng”.
Nhưng quan tài rắn lợi hại như vậy, vì sao lại biến thành Mặc Dạ, vì sao lại động lòng với “Long Duy”? Nhìn dáng vẻ này dường như quan tài rắn là một con rắn, vừa không phải một con rắn.
Đau đớn khiến đầu óc tại tỉnh táo, lại càng thấy nghi ngờ hơn.
Mắt thấy xương quai xanh bị nắm thành màu trắng xanh, trên mặt “Mặc Dạ” cũng lộ vẻ đau lòng, bỗng nhiên buông ra, lùi về sau một bước.
Hắn nhìn tôi chằm chằm, lạnh lùng nói: “Vì sao người muốn gặp ta? Là muốn nói với ta lần này người lại lựa chọn Mặc Dạ sao? Dù lần trước hắn hại người chết thảm, người vẫn lựa chọn hắn ư!”
Danh Sách Chương: