Tưởng Thần cảm thấy chắc chắn hơn nhiều, anh điều chỉnh tư thế, tiếp viên thắt chặt dây an toàn, đẩy ra ngoài hành lang.
Phương Hòa đã ngủ một giấc trên máy bay, lúc này còn chưa tỉnh hẳn, ngơ ngác khoác vai anh đi theo. Cho đến khi qua lấy hành lý, nhìn thấy quang cảnh thành phố về đêm quen thuộc, cô mới than nhẹ trong lòng.
Quê hương thứ hai của tôi, tôi đã trở lại.
Thanh Tử vừa mở cửa, trong nhà tràn ngập mùi thơm, cô ấy vội vã ôm bọn họ rồi đẩy vào phòng tắm: “Nhanh lên, hai đứa rửa tay đi rồi ra ăn cơm.”
Dưới dòng nước, tay Phương Hòa được Tưởng Thần nắm lấy, vô cùng ấm áp.
Sau ca phẫu thuật, Thanh Tử đã uống thuốc điều trị định kỳ và hồi phục khá tốt, cô ấy đóng cửa homestay, tập trung vào kinh doanh “Thanh Hoan”, cuộc sống không bận rộn, cứ thế nhàn tản qua ngày.
Đêm khuya, Tưởng Thần và Phương Hòa thu dọn xong, cùng nhau nằm trên giường.
Ánh trăng chiếu vào, một góc tường cũng sáng lên, Phương Hòa không ngủ được, cô chậm rãi nhìn quanh phòng một lượt: “Tưởng Thần, hình như căn phòng này không hề thay đổi.”
Bên người sột soạt một lúc, Tưởng Thần nhích lại gần, vươn cánh tay dài ôm lấy cô: “Ừ, mỗi lần tới đây anh đều thuê căn phòng này.”
Trong bóng đêm, Phương Hòa cười khẽ: “Lần trước em còn thuê phòng bên cạnh, lúc ấy không ngờ rằng lần sau mình sẽ ở đây.”
Cánh tay Tưởng Thần siết chặt: “May sao năm ấy anh đã trở lại.”
Anh không nói hết, song Phương Hòa hiểu, cô rúc vào ngực anh: “Ngày mai anh lên núi với em nhé.”
Tưởng Thần hôn trán cô: “Ừ.”
Hôm sau là một ngày nắng, bầu trời cao vời vợi, xanh biếc, gió thổi lá cây xào xạc làm khu nghĩa trang càng thêm yên tĩnh.
Đường không dễ đi, Phương Hòa giúp Tưởng Thần đẩy xe lăn đi đến trong cùng, cả người lấm tấm mồ hôi. Tuy nhiên, trong lòng cô rất thoải mái, không còn nặng trĩu như lúc cô độc tới đây nữa.
Hoa dành dành được đặt lên bia đá trơn bóng, Phương Hòa mặc một chiếc váy giản dị, ngồi xổm xuống thì thầm: “Y Y, đây là chồng của mình, Tưởng Thần. Anh ấy nói tặng cậu bó hoa dành dành này.”
Hai người từng hẹn nhau sẽ giới thiệu chồng tương lai cho đối phương, hiện tại, cô tới để thực hiện lời hẹn ước.
Tưởng Thần đẩy lại gần, đặt túi giấy trên đùi xuống: “Chào Y Y, đây là kẹo cưới của chúng tôi.”
Phương Hòa lẳng lặng rơi nước mắt, song bấy giờ là vì nhẹ nhõm. Tưởng Thần ngồi thẳng lại kéo cô vào lòng, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ bên cô lúc khóc giống như buổi chiều mới quen năm xưa.
Khi ra khỏi nghĩa trang, Tưởng Thần bỗng nhiên nói muốn dẫn cô tới một nơi.
Tưởng Thần dừng lại trước một ngã tư đường bình thường. Xe cộ qua lại, người đến người đi, Phương Hòa cho rằng còn chưa tới nơi, đang định băng qua đường cái thì lại thấy Tưởng Thần kéo phanh tay, cảm xúc trong mắt vô cùng kích động.
Lúc này cô mới nhận ra: “Chỗ này là……”
Tưởng Thần nhẹ nhàng mỉm cười với cô, cảm xúc trong mắt còn chưa tan hết nhưng đã phai nhạt đi rất nhiều: “Chỗ này là nơi cuối cùng anh có thể bước đi.”
Phương Hòa nhìn ra giữa đường, rất khó để tưởng tượng lúc ấy Tưởng Thần đã bất lực nằm đó thế nào, đối mặt với biến cố thay đổi cả cuộc đời anh ra sao.
Cô nắm chặt lấy tay Tưởng Thần, dường như làm vậy có thể sẻ chia đôi chút đau đớn lúc ấy với anh.
Tưởng Thần chỉ nhẹ nhàng nắm trở lại, hơi ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt thật sâu: “Lúc mới gặp em, anh vốn quyết định quay lại đây xem, song cuối cùng lại chùn bước. Mọi thứ khi đó xảy ra quá nhanh, thực ra anh không còn nhiều ký ức về nơi này, chẳng qua trong lòng luôn hiểu nơi này sẽ không bao giờ là một ngã tư bình thường đối với anh.”
“Sau này, chúng mình yêu nhau. Trước đây, anh luôn mơ về ngày hôm đó, nhưng sau lại ít dần, càng ngày càng ít, anh cảm thấy đó là vì em.”
Tưởng Thần mỉm cười, nếp nhăn nơi khóe mắt hiện ra: “Hôm nay anh dẫn em tới đây không phải để khiến em buồn mà muốn cho em xem anh đã không sao nữa rồi.”
Anh nắm tay thật chặt: “Em yên tâm, em cũng sẽ không sao đâu.”
Hóa ra anh làm vậy là vì sợ cô không buông bỏ được chuyện cũ.
Phương Hòa lẳng lặng đứng trong chốc lát, đi tới trước người anh, nâng tay lên: “Em luôn khắc ghi điều này.”
Giữa chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út có chút ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Tưởng Thần dừng lại, giơ tay mình lên, cũng vị trí đó, cũng vòng tròn ràng buộc đó. Vòng tròn không có mở đầu và kết cục —— Endless love.
Anh trông thấy ánh lệ giống như ngày hôm đó trong mắt Phương Hòa.
Trên sân khấu kia, ánh mắt vui mừng của tất cả mọi người bên dưới đều đổ dồn về phía hai người họ.
Còn trong mắt họ chỉ phản chiếu bóng dáng nho nhỏ của nhau và một câu nói khắc ghi cả đời.
—— Tôi bằng lòng.
Toàn văn hoàn