Khi đi trên đường, cô đặc biệt thích đọc tùy bút hoặc tiểu thuyết trinh thám, thỉnh thoảng vừa nghe nhạc vừa ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, cảm giác thời gian trôi qua cũng không quá lâu.
Cho đến khi đọc tới chỗ thú vị và bật cười ha ha, Phương Hòa mới ngớ người, vô thức che miệng lại nhìn xung quanh.
Tưởng Thần dừng công việc trong tay lại, nhìn sang cuốn sách trong tay cô.
“Cô thích Thẩm Phục à?”
“Ừm, tôi nghĩ sẽ rất thú vị nếu có những người bạn như vậy ở bên.”
Phương Hòa thấy trên màn hình máy tính của anh đầy bản vẽ: “Anh vẫn đang làm việc hả?”
Tưởng Thần buông con chuột xuống, hoạt động ngón tay, gật đầu: “Công ty có chút việc, chốc lát tới nơi tôi phải qua thẳng bên đó luôn.”
Sau khi ngồi lâu sẽ không thể tránh khỏi đau nhức thắt lưng, Tưởng Thần chống vào tay vịn để giảm bớt áp lực, mày khẽ nhíu lại.
Bên này, Phương Hòa đã yêu cầu tiếp viên mang thêm hai chiếc gối tựa tới.
“Anh thử tựa vào xem có đỡ hơn chút nào không?” Cô đưa gối qua, quan tâm nhìn anh, vẫn nhớ lúc trước anh đã đau như thế nào.
Ngạc nhiên trước sự chu đáo kịp thời của cô, Tưởng Thần sững người một lúc rồi mới cảm ơn và nhận lấy.
Lớp bông mềm mại có tác dụng giảm xóc, ngay cả khi Tưởng Thần chỉ có thể thoáng cảm nhận được xúc giác sau lưng thì anh cũng đã thả lỏng hơn.
Phương Hòa ngồi cạnh trông thấy đôi lông mày của anh rũ xuống thì mỉm cười rồi vùi đầu đọc sách.
Sáng sớm đi vội, cô không trang điểm, tóc buộc lòa xòa để lộ vầng trán và cặp lông mày đẹp, trên tai đeo một chiếc khuyên mã não nhỏ, sáng bóng và trơn nhẵn.
Tưởng Thần yên lặng nhìn khuôn mặt đang nghiêm túc đọc sách của cô, anh cảm giác được sự thoải mái đã mất từ lâu. Những người xung quanh đều kiêng kỵ thân thể của anh, nhìn anh với vẻ thương hại và thận trọng, hoặc là nhiệt tình quá mức, nhưng Phương Hòa lại đối xử vừa phải khiến anh cảm thấy rất hưởng thụ.
Khi ra khỏi sân bay, quả nhiên đã có một người đàn ông mặc vest đi giày da chờ sẵn bên xe, trông thấy Tưởng Thần thì rảo bước tới đón.
“Đến nơi rồi, mọi người đều chờ anh thảo luận điều chỉnh kế hoạch đấy.”
Tưởng Thần gật đầu, hỏi ngược lại cô: “Cô đi đâu? Để tôi đưa cô về trước.”
Phương Hòa liên tục xua tay: “Không cần đâu, tôi ở ngay bên cạnh đài phát thanh truyền hình, đi tàu điện ngầm rất thuận tiện.”
“Chúng tôi tới tòa nhà Thái Hòa, vừa khéo tiện đường, cô lên xe đi.”
Tưởng Thần đi thẳng về phía trước, người đàn ông đã thu dọn hành lý của hai người bọn họ, Phương Hòa không thể từ chối thêm nữa.
Tưởng Thần lên xe cũng không nhàn rỗi. Sau khi thắt dây an toàn, anh bắt đầu lật xem qua tài liệu, thỉnh thoảng chỉnh sửa trên đó, thỉnh thoảng trao đổi với người ngồi phía trước. Dường như việc này khá khó giải quyết.
Phương Hòa lặng lẽ ngồi, cảnh phố ngoài cửa sổ vẫn là cảnh phố cũ, nhưng cô đã không còn là người mang đầy vết thương lòng khi rời đi.
Tất cả những việc trải qua sau chuyến đi này đã khiến cô thoải mái hơn.
Đang suy nghĩ, chiếc xe đột nhiên phanh gấp, Phương Hòa bị nghiêng về phía trước, vô thức nhìn sang Tưởng Thần bên cạnh.
Anh vốn đang chống tay, cú xóc đột ngột đã làm anh ngã sang một bên theo quán tính, chân đập vào thân xe rầm một tiếng.
Phương Hòa khẽ kêu lên, vất vả đỡ lấy cơ thể đang nghiêng sang của anh để tránh cho anh bị ngã.
Đồng nghiệp của anh trầm giọng mắng chiếc xe đột ngột chuyển làn phía trước, sau đó quay lại hỏi: “Anh không sao chứ?”
Tưởng Thần mím chặt môi lắc đầu, cố gắng kìm nén cơn đau ở thắt lưng, hai chân lại có xu thế bị co quắp, vì vậy anh đành phải nỗ lực kéo thẳng cái chân đang bị vẹo kia.
Phương Hòa thấy anh như vậy bèn vội vàng đỡ anh ngồi dậy, cho đến khi anh cúi người về phía trước để xoa hai chân đang co giật thì cơn đau mới giảm bớt.
Bản vẽ nằm rải rác trên sàn, Tưởng Thần định nghiêng người nhặt nó lên thì Phương Hòa lại nhẹ nhàng đè xuống.
Cô nhanh nhẹn nhặt bản vẽ lên, Tưởng Thần im lặng nhận lại rồi đặt trên đùi.
Lần này, anh không nói gì một lúc lâu mới ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ bất lực và áy náy.
“Ngại quá, mỗi lần đều…”
“Không cần đâu.” Phương Hòa giơ tay ra hiệu cho anh dừng lại: “Tưởng Thần, chúng ta có phải là bạn bè không?”
Anh dừng lại: “Có.”
“Vậy thì anh đừng khách sáo như vậy. Nói thật, tôi cũng không biết phải cảm ơn anh thế nào. Vậy chúng ta tính đi tính lại, khi nào mới xong?”
Cô nói rất nghiêm túc, Tưởng Thần tựa vào đệm suy nghĩ chốc lát mới gật đầu.
“Được. Tuy tôi chưa làm gì cả nhưng cô không cần phải lo lắng về điều đó.”
Phương Hòa cảm thấy nhẹ nhõm, nhanh chóng đáp lại: “Tôi cũng vậy.”
Người đàn ông ngồi hàng ghế đầu liếc nhìn Phương Hòa qua gương chiếu hậu: “Cô Phương, tới nơi rồi.”
Phương Hòa cầm túi, mỉm cười vẫy tay tạm biệt bọn họ, trong lòng tự dưng thấy mất mát.
Cuộc chia ly này có thể coi là một sự chia tay trọn vẹn đối với cả hành trình. Trên đường về có Tưởng Thần nên lúc tạm biệt Thanh Tử cũng không chứa nhiều cảm xúc, mãi cho đến giờ phút này.
Tưởng Thần đổi tay chống người, vươn tay về phía cô: “Phương Hòa, hẹn ngày gặp lại.”
Cô cúi người nắm lấy bàn tay thon dài đó như lần đầu tiên cô nhìn thấy cách đây một tuần.
Sau đó xuống xe, nhìn bọn họ rời đi.
Sau kỳ nghỉ, mọi thứ vẫn diễn ra như cũ. Phương Hòa vẫn tiếp tục làm việc, trong khi rảnh rỗi cô sẽ dọn dẹp tổ ấm nhỏ của mình một lượt từ trong ra ngoài.
Quần áo không mặc thì gấp lại đưa cho các cơ quan từ thiện, những thứ linh tinh không dùng đến thì đem đi bán, còn những thứ ban đầu thấy ý nghĩa mà sau lại hết hứng thú thì mang đi vứt.
Rất khó để bỏ đi một thứ gì đó, nhưng nếu làm điều đó một cách tàn nhẫn thì nó sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Khi rảnh rỗi, đàn anh Quý Minh Đông sẽ mời cô đi ăn tối. Trong lúc ăn, họ trò chuyện về thời đại học, bấy giờ cô mới nhận ra rằng đã 5 năm trôi qua.
Khi đó, dù Quý Minh Đông mới đang học cao học nhưng cũng đã đứng lớp giảng về thưởng thức văn học. Chàng trai đương tuổi xuân thì mặc áo hoodie quần bò đứng trên bục giảng, miệng liến thoắng từ thơ cổ đến kịch nói tiên phong. Khi nào hứng khởi anh ấy sẽ xắn tay áo, ngẩng đầu, mở miệng đọc ra một đoạn đối thoại kinh điển.
Sau đó, thậm chí anh ấy còn làm đạo diễn vở 《 Yêu thầm chốn đào nguyên 》cho câu lạc bộ kịch. Họ vốn là những diễn viên sinh viên ngây ngô lại bị anh ấy buộc phải gọi nhau bằng tên trong vở kịch, sử dụng tính cách của các nhân vật để nói và làm mọi việc. Cuối cùng, họ cũng thực sự hóa thân vào nhân vật.
Một chàng trai trẻ tài hoa xuất chúng tất nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý và lòng ngưỡng mộ của đông đảo mọi người.
Sau này, Phương Hòa cũng từng hỏi anh ấy, vì sao giữa nhiều người như vậy mà anh ấy lại làm bạn với cô, Quý Minh Đông chỉ cười to.
“Chắc chắn em không thể không hiểu câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã nhỉ.”
Hóa ra anh ấy đã đọc những bài bình luận về các vấn đề thời sự cũng như sự đánh giá về điện ảnh và truyền hình mà cô viết, anh ấy cho rằng họ giống nhau.
Sau lại trùng hợp thế nào mà cùng làm trong một đài truyền hình, anh ấy làm biên đạo, còn cô làm phóng viên.
Cho đến nay, anh ấy đã nổi lên trong ngành nhờ một số chương trình văn hóa được đánh giá cao, tương lai rất đáng mong chờ.
Tuy nhiên, trông anh ấy vẫn như một chàng sinh viên giản dị và tươi trẻ của vài năm trước. Một cặp kính, một chiếc ba lô, áo hoodie, quần bò và Converse, chỉ mặc tùy ý như thế là ra ngoài.
Từ trên người anh ấy, Phương Hòa luôn nhìn thấy nhiệt huyết và sức sống của một trái tim trẻ trung.
Sau bữa ăn, họ đi bộ dọc bờ sông, Quý Minh Đông cởi áo ra khoác cho cô rồi hỏi về dự định tương lai.
Anh ấy cũng biết chuyện xảy ra lúc đó, bao năm qua anh ấy luôn chăm sóc cho cô. Bây giờ Phương Hòa trở về, anh ấy cũng cảm nhận rõ sự khác biệt của cô.
Phương Hòa thả lỏng dựa vào lan can: “Em chưa có kế hoạch gì ạ, em không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì mà chỉ muốn thư giãn một thời gian.”
Quý Minh Đông nhìn cô cười, chọc chọc bả vai cô: “Tâm thái cô bé này rất tốt, có tương lai đấy.”
Trên đường về nhà, Phương Hòa khá thoải mái, nghĩ đến cuộc nói chuyện buổi tối, sau đó lại nghĩ đến Tưởng Thần.
Có lẽ anh thực sự rất bận, cô thường xuyên thấy anh chia sẻ một số thông tin chuyên ngành trong vòng kết nối bạn bè vào sáng sớm.
Mấy lần Phương Hòa toan hỏi anh một câu rằng gần đây có khỏe không, cuối cùng lại từ bỏ.
Họ chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, bỗng dưng nói chuyện thì đến chính cô cũng cảm thấy đường đột, không tìm thấy lý do thích hợp.
Thậm chí sẽ quấy rầy đến anh.
Tuy nhiên, cô không thể quên được giọng điệu và sự im lặng bầu bạn của Tưởng Thần khi nói chuyện với cô trên băng ghế đó.
Tưởng Thần thực sự rất bận, có một số vấn đề trong quá trình làm mô hình giữa kỳ của nhóm. Với tư cách là người phụ trách cấp trung, anh phải liên hệ với các lãnh đạo lớn, báo cáo tiến độ theo thời gian thực và giải quyết các vấn đề kỹ thuật của nhà thiết kế. Hầu như ngày nào anh cũng bận đến nửa đêm, nói gì đến thời gian rảnh rỗi.
Mãi cho đến khi việc mô hình hóa cuối cùng đã hoàn thành, chỉ còn lại hoàn thiện và nộp lên, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Kiến trúc sư chưa bao giờ là một công việc nhẹ nhàng, anh luôn phải đối mặt với áp lực cả về thể chất lẫn tinh thần. Ông chủ của công ty đã nới lỏng nhiều quy tắc cứng nhắc về giờ làm việc hoặc đi ra ngoài nghiên cứu vì tình hình sức khỏe của anh. Nhưng Tưởng Thần lại là người có chí tiến thủ, trừ khi có lí do đặc biệt còn không anh sẽ dốc hết sức mình.
Qua thời gian bận rộn thì đã đến cuối thu.
Về đến nhà, Tưởng Thần thay sang một chiếc quần dài ở nhà và áo len dệt kim.
Thời tiết đang trở lạnh mà nhà lại không có máy sưởi, cơ thể anh không chịu được lạnh nên càng phải đặc biệt chú ý.
Chuyển phát nhanh vừa nhận được còn đặt trên bàn, mở ra mới biết là rượu hoa đào mà Thanh Tử ủ, anh và Phương Hòa mỗi người một hũ, tất cả đều được gửi tới chỗ anh.
Hũ rượu được đựng trong túi vải bông, cầm trong tay cảm giác có phong cách cổ xưa, đi kèm với nó là một mẩu thư.
“Muôn trùng sông núi, mong người bảo trọng.
Đây là hũ rượu chị mới ủ, tặng cho em và Phương Hòa nếm thử.
Hẹn năm sau gặp lại.”
Tưởng Thần cầm trong tay nhìn rất lâu, anh không vội vã mở ra mà ngược lại gọi điện thoại cho Thanh Tử.
Vừa lên tiếng là những lời cảm ơn không ngớt.
Ở đầu dây bên kia, Thanh Tử cười vui vẻ, nói rằng anh đã giấu hết cảm xúc vào hai chữ này.
Một câu bâng quơ lại đâm trúng tim đen.
Tưởng Thần suy nghĩ một lát, nhận ra những gì Thanh Tử nói không phải là không có lý.
“Em đã độc thân quá lâu, có lẽ em thực sự không giỏi thể hiện cảm xúc của mình.”
Anh cười: “Nhưng em gặp chị lần đầu tiên cách đây vài năm cũng vậy.”
Thanh Tử cũng nhớ hai người vẫn chưa hết ngây ngô lúc đó. Khi ấy, Tưởng Thần còn có thể chạy nhảy, mà cô ấy cũng chỉ là một người mới bắt đầu kinh doanh quán bar và cho thuê homestay.
Thoáng một cái, công việc của cô ấy đã ổn định, Tưởng Thần cũng bắt đầu cuộc sống với một cách thức khác.
“À, sau khi về hai đứa có liên lạc với nhau không?”
Dĩ nhiên Tưởng Thần hiểu “Hai đứa” ở đây chỉ những ai, anh lắc đầu: “Không chị ạ, gần đây em bận quá, không thể liên lạc với cô ấy.”
“Thế thì vừa khéo, em phải tận dụng cơ hội này để gặp gỡ đi. Gặp một lần cũng là duyên phận, cớ gì lại để quay về thành người xa lạ.”
Tưởng Thần chỉnh lại ống quần, sau một lúc lâu mới gật đầu: “Vâng ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, anh lấy một hũ rượu ra, gói ghém cẩn thận rồi cho vào túi.
Thực ra dù Thanh Tử không nói thì anh cũng muốn gặp Phương Hòa. Anh chưa từng giúp gì được cho cô mà trái lại trên đường cô đã chăm sóc cho anh rất nhiều, anh luôn cảm thấy mình cần đáp lại gì đó.
Màn đêm buông xuống, Tưởng Thần đẩy xe lăn đi đến bên cửa sổ, đối diện với vầng trăng tròn sáng tỏ.
Bản chất anh là người lạnh lùng, trong mọi việc luôn theo lịch sự hơn dùng tình cảm, không phải người dễ gần nên không có nhiều bạn bè.
Tuy nhiên, những người thực sự hiểu anh đều biết rằng anh cũng cảm nhận được thế giới giống như những người khác, chẳng hạn như Thanh Tử.
Cô ấy hiểu rằng anh cũng cần bạn bè và cuộc sống riêng, vì vậy cô ấy mới nhắc anh đừng cắt đứt liên lạc với Phương Hòa.
Cô gái kia đúng là chân thật và nhiệt tình, phải công nhận rằng tiếp xúc với cô rất thoải mái.
Tưởng Thần quay lại cầm điện thoại bấm vào ảnh đại diện đã lâu không chạm kia.
Hết chương 6