Ninh Hành híp mắt, cũng không ném cầu tuyết lên mặt cô, thân thể đè lên, đầu thuận thế nghiêng sang một bên, hôn lên đôi môi đã sớm lạnh cóng của Khương Bách Vạn.
Trong thế giới ảo tưởng của Khương Bách Vạn, nụ hôn đầu tiên hẳn là vào một ngày mùa xuân sáng rực rỡ, vạn vật nở rộ, chim hót hoa nở, váy dài của cô tung bay, đối phương cho dù không mặc trang phục Tuxedo màu đen thì cũng phải đi giày Tây, phong độ nhẹ nhàng cầm lấy tay của cô, ẩn ý đưa tình hỏi “Anh có thể hôn em không”, sau khi cô ngượng ngùng đồng ý thì mới nâng cằm của cô lên, êm ái hôn một cái.
Nhưng không phải giống như bây giờ, cô chật vật ngã trên tuyết, tóc rối bù, tóc mái còn hất lên, tay chân hoàn toàn đông cứng, đến bờ môi cũng cóng lạnh đỏ bừng, mất đi tri giác. Mặc dù Ninh Hành hôn cô cũng đi giày Tây, nhưng môi của anh cũng lạnh, tay cũng lạnh, ngoại trừ mùi trầm hương khiến người ta mê say trên người anh thì không có chút lãng mạn nào!
Ngay tại lúc cô hoảng hốt, hoàn toàn không có sức lực, anh liền bao bọc hai tay cô trong lòng bàn tay, môi vẫn lạnh như cũ, nhưng cô có thể cảm giác được sự dịu dàng của anh, cổ áo lông của anh cọ lên cằm cô, hơi ngứa một chút, khiến cho cô cũng quên đi hô hấp của mình. (chú thích: trong truyện có đề cập đến “lông thú” đều chỉ là mô phỏng lông thú, cũng không phải là da lông của động vật thực sự).
“Khương Bách Vạn, em vẫn không hiểu rõ ‘tâm tư’ của anh khi muốn em đến công ty dược Ngự Thông sao?” Trán anh chống lên trán cô, thấp giọng hỏi, giọng nói đáng chết trầm thấp êm tai.
Cái này cũng được tính là thổ lộ!
“Anh...” Khương Bách Vạn cắn môi dưới, đáy mắt nóng lên: “Hèn hạ!”
“Em nhiều lần từ chối đề nghị của anh, anh là bất đắc dĩ mới...” Ninh Hành dừng một chút, xích lại gần lỗ tai của cô: “Dùng sắc dụ.”
Trong lòng Khương Bách Vạn hiện lên một đống câu chửi con mẹ anh, nghĩ: Thực ra đối phó với em rất đơn giản, anh chỉ cần nói thẳng một tháng tiền lương gấp mười lần ở đây không phải tốt hơn sao, cần gì dùng đến nhan sắc?!
“Đứng dậy, anh nặng quá, em sắp bị anh đè chết rồi.” Khương Bách Vạn bị sắc dụ vô tình vô nghĩa nói.
Dường như Ninh Hành không nghe thấy, cũng không đứng dậy: “Anh cao như vậy, không giống em, vẫn chưa tới 120 cân.”
“Ai 120 cân!”
“Xin lỗi, anh nói nhầm. Em là ‘hơn 120 cân’.” Ninh Hành nhấn mạnh mấy chữ cuối.
“Anh mới hơn 120 cân!”
“Cũng không phải, anh nặng hơn em rất nhiều.”
“Anh.... Sao anh hôn em!” d.đ.l.q.đ
“Em nói xem?”
Anh hỏi như vậy, Khương Bách Vạn cũng không dám trả lời.
Ninh Hành chế trụ tay của cô, dường như muốn qua mắt cô mà nhìn thấu tận đáy lòng: “Khương Bách Vạn, em là đồ ngốc, đồ hèn nhát. Hoặc là, em cho rằng anh giống như Nguyễn Hào, thèm nhỏ dãi đối với sắc đẹp, vì vậy liền muốn âu yếm em? Hơn nữa, cái từ ‘sắc đẹp’ này có thể có bao nhiêu cm trên người em cơ chứ?”
Con mẹ nó, thật muốn giết anh!!
“Em... Em không biết anh đang nói cái gì!” Khương Bách Vạn hoàn toàn không lực phản kích, giãy dụa giằng co, tuyết dưới thân bị ép tới mức nát bét thành một đống, khiến trong lòng càng lạnh hơn. Ninh Hành buông cô ra, cô đẩy anh ra rồi bò lên, nhưng không đứng vững, chân trượt một phát, ngã thành “bà lão chui vào trong ổ chăn”, có lẽ là quá khẩn trương, cô vội vã muốn đứng lên, kết quả chính là bò lên nhiều lần mà trượt chân cũng nhiều lần, ngã chổng vó, ngã sấp mặt, ngã bò ra đất... Nếu có thêm âm nhạc, chắc người khác sẽ tưởng cô đang nhảy hip hop mất...
Ngã đủ 180 vòng, ngã lên ngã xuống!
Ninh Hành vừa mới bị đẩy ra một cách thô bạo đang ngồi trong đống tuyết nhìn cô khó khăn đứng dậy, có cảm giác rất phấn đấu, khi cô không khống chế được mà lại ngã xuống cạnh anh, cuối cùng anh cũng hữu nghị chìa tay ra, ôm được cô vào trong lòng, còn có chút tà ác nói: “Em chính là điển hình của câu nói ‘Ngã ở nơi nào thì liền đứng lên tiếp tục ngã ở nơi đó’.”
“Ngã cái đầu quỷ nhà anh ô ô...” Hai mắt Khương Bách Vạn trừng lớn, tên khốn kiếp Ninh Hành vừa rồi dùng sắc dụ với cô một lần còn chưa đủ, lại còn dám hôn môi cô lần thứ hai, hơn nữa so với vừa rồi còn mạnh mẽ hung ác hơn, tay phải gắt gao giữ lấy sau gáy không cho cô lùi lại, tay trái thì ôm eo cô, để người cô dính sát vào người anh, hai tay không dùng sức được, chỉ có thể níu chặt lấy cổ áo anh, rất nhanh liền kéo đám lông bù xù bên trên cổ áo xuống.
Hôn lấy hôn để! Cái tên khốn kiếp này còn là một đại sắc lang(1)!
(1) sắc lang: dê già, dê cụ.
Trong lúc nguy cấp, Khương Bách Vạn sử dụng động tác thứ chín của bài tập thể dục để tránh khỏi Ninh Hành, lăn qua một bên.
Dường như ngã đến mức mặt cũng sưng lên, lúc này bờ môi cũng có chút sưng, Khương Bách Vạn căm phẫn vịn tường đứng lên, thở không ngừng, cái mông đau, cánh tay đâu, mắt cá chân cũng đau, một trận ngã này, giống như bị trời phạt vậy.
“Anh! Anh sẽ không có kết cục tốt đâu!” Cô chỉ vào Ninh Hành, lòng đầy căm phẫn.
“Nguyền rủa anh như vậy, sẽ không tốt đối với tương lai của em.”
“Nguyền rủa anh thì sao?!”
“Mưu sát chồng.” Ninh Hành nhẹ nhàng đứng lên, phủi mấy vụn băng trên người, nhìn về phía cô, không cho phép từ chối nói: “Thứ hai đến bộ nhân sự của công ty dược Ngự Thông báo cáo.”
“Em không đi!” dienndannleequyydonn
“Tiền lương chính thức gấp đôi lương của Đạt Thông.”
Khương Bách Vạn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn anh: “Em... Em suy nghĩ một chút.”
Ninh Hành cười, đường cong của khóe môi mê người: “Anh coi như là em đồng ý.”
Trong thang máy, Khương Bách Vạn vuốt vuốt môi dưới, trong lòng bất ổn, Ninh Hành vẫn luôn bay nhảy trước mặt cô, khiến cô không có cách nào chuyên tâm suy nghĩ vận mệnh kế tiếp của bản thân. Dường như là bởi vì Ninh Hành thích cô, mới cho cô đi cửa sau vào công ty dược Ngự Thông. Đến đó? Cảm giác như dê vào miệng cọp; không đến? Không vào hang hổ sao bắt được hổ con?
Ai, ngây người ba tháng tại Đạt Thông, mới gặp mặt Ninh Nhất Kiệm được vài lần thì không nói, lại còn câu được chú nhỏ Ninh Hành của Ninh Nhất Kiệm, quan hệ này thật loạn, trăm năm về sau, sao cô có thể giải thích chuyện này với Miểu Miểu được cơ chứ?
Mang theo sự khinh bỉ sâu sắc đối với mình, Khương Bách Vạn trở lại văn phòng thu dọn đồ đạc trên bàn. Mắt Lâm Lệ vẫn còn đỏ, dường như rời khỏi Đạt Thông khiến cô ta rất khó chịu. Khương Bách Vạn nghĩ thầm, còn may cô cũng bị đuổi, nếu không không biết Lâm Lệ sẽ ghi hận bao nhiêu với cô. Lúc này, Lâm Lệ ngước mắt nhìn cô, cô bận bịu giả bộ mình cũng rất khó chịu.
“Cô có tính toán gì chưa?” Lâm Lệ hỏi.
“Lại đi tìm việc thôi, tôi không muốn học lên tiến sĩ nữa.” Khương Bách Vạn tràn đầy tâm sự nói, bố của cô lại biến mất không tung tích một lần nữa, không về nhà hỏi tiền là đã rất tốt rồi, năm nay mẹ về hưu, tiền lương hưu ít ỏi vẫn phải trả tiền thuê nhà. Nếu như cô qua công ty dược Ngự Thông, nếu tiền lương thật sự cao như Ninh Hành nói, như vậy trừ đi tiền thuê nhà, một tháng cô và mẹ còn có 6000, 7000 tiền sinh hoạt phí, như vậy là rất khá giả rồi.
Lâm Lệ thở dài, ăn nói khép nép: “Nếu cô tìm được một chỗ làm tốt thì đừng quên thông báo với tôi một tiếng, có được không?”
Trừ phi tôi không muốn sống, nếu không tuyệt đối sẽ không làm cộng sự với cô! Khương Bách Vạn nghĩ thầm, ngoài mặt hùa theo gật gật đầu.
Trong mắt mọi người, cô và Lâm Lệ ôm một đống đồ, rời khỏi Đạt Thông, Lâm Lệ lại rơi nước mắt không biết là thật hay giả xuống một lần nữa, mà Khương Bách Vạn nhìn qua văn phòng đằng sau kia, cửa hàng bánh ngọt phục linh(2) truyền thống trong hẻm nhỏ, nhà hàng ốc đồng xào lăn cùng móng giò muối, vài giọt nước bọt lưu luyến không rời, dứt khoát quyết định rẽ vào mua một phần móng giò muối, rồi mới chen lên xe buýt về nhà.
(2) phục linh: vị thuốc đông y.
Ngày đầu tiên ở nhà, đêm đó Khương Bách Vạn hẹn Bé Mập Tế ra ngoài ăn cơm, dường như con đường theo đuổi nam thần Giang Túy Mặc của Bé Mập Tế gặp chút trở ngại, hiện tại cũng buồn phiền đến chết. Hai cô gái thất tình làm một nồi cua thật lớn cộng thêm mấy xâu thịt dê nướng, vừa uống rượu gạo hoa quế vừa ăn.
Cái gọi là “cô gái thất tình” chưa đầy một lúc liền bị Bé Mập Tế phản đối: “Cái quỷ gì? Cậu cái này không phải là thất tình, rõ ràng là cực kỳ có tình mà? Cái gì Khiếu mà cậu thích vừa có bạn gái, thì cậu liền có được Boss bá đạo, đây gọi là mất đi hạt vừng lại nhặt được hạt dưa. Đã sớm nói với cậu Ninh Hành kia thích cậu, vậy mà cậu không tin, còn phải để người ta ‘thực hành’ với cậu thì cậu mới hiểu ra được, anh ta nói cái gì ý nhỉ? A! ‘Mưu sát chồng’ - Ông trời ơi...! Đây là anh ta đang cầu hôn cậu sao?”
“Cậu không hiểu sự giày vò trong núi đao biển lửa đâu...” Khương Bách Vạn lắc đầu, dưới đáy nồi cua lấy ra mấy củ khoai tây.
“Quên đi, tớ vẫn chưa rõ lắm? Cậu luôn nói bản thân không thể thích anh ta, nhưng thực ra từng cử động của anh ta đã sớm khiến cậu thay lòng đổi dạ.” Bé Mập Tế xem thường: “Anh ta tuần tự cưỡng hôn cậu hai lần, cậu có tát anh ta không? Cậu nghĩ một chút đi, đổi lại là người khác, ví dụ như quản lý bộ phận trước kia của cậu, hoặc là kẻ lang thang thường lui tới gần đây, cậu có thể báo cảnh sát hay không?”
Khương Bách Vạn bị dọa đến mức không kẹp vững khoai tây, khiến chúng rơi trên mặt bàn, trước kia Nguyễn Hào vỗ lưng cô một cái, cô đều cảm thấy khó chịu, bây giờ Ninh Hành còn hôn cô, vậy mà cô không nghĩ tới việc lấy chảo hung hăng đập lên mặt anh một cái. Ấp ủng cả nửa ngày, cô miễn cưỡng tìm lý do: “Có thể là... Bởi vì tướng mạo?”
“Cũng đúng, lần trước anh ta đưa cậu trở về, tớ đã nhìn thoáng qua, thực lòng thì khá tương xứng với Túy Mặc nhà tớ, cũng là trai đẹp nhưng phong cách không giống nhau lắm.” Bé Mập Tế giơ xiên thịt dê lên, không có chút tiết tháo nào nói: “Căn cứ vào người có kinh nghiệm, chỉ khi biết đối phương chắc chắn sẽ không báo cảnh sát, thì mới làm ra những chuyện như vậy.”
Khương Bách Vạn tách vỏ cua ra: “Nhìn tớ quá mềm yếu sao?”
“Nhìn cậu cũng thích anh ta...” Bé Mập Tế cười đầy gian tà. diễn!đà[email protected]ê#quý$đôn
“Sao, sao, sao có thể thế được!” Khương Bách Vạn kinh ngạc trừng to mắt, trong lòng bàn tay khẩn trương đến mức chảy mồ hôi, không biết là do con cua nóng hay là do có tật giật mình.
“Không phải vậy? Hay là cậu vẫn còn thích cái gì đó Khiếu?”
“Trang Ký Khiếu.”
“Ừ, Trang Ký Khiếu. Anh ta cũng có bạn gái rồi, cậu muốn làm tiểu tam?”
Khương Bách Vạn nhanh chóng lắc đầu.
“Vậy không phải là xong rồi hả? Nào, cạn ly!” Tế Tế nâng chén lên, ly rượu gạo tỏa ra mùi thơm: “Cậu đã hết hy vọng đối với cái gì Khiếu kia, bây giờ cơ hội đã tới, cậu thích Ninh Hành, cuối cùng cũng không bị cái gì đó Khiếu quản chế nữa.”
“Trang Ký Khiếu!!” Khương Bách Vạn giận đến mức vỗ bàn.
“Ôi, không phải là nam chính của cậu, tớ không cần nhớ kỹ tên.” Bé Mập Tế che miệng lại, mặc dù chuyện tình cảm của bản thân có vài khủng hoảng, nhưng cô ấy vẫn nhiệt tình nghe ngóng chuyện bát quái của người khác, làm một chị đại tri âm tri kỷ.
Khương Bách Vạn đau khổ nắm lấy tóc mai: “Cậu không biết... Tớ có dự cảm, thích Ninh Hành so với thích Trang Ký Khiếu còn tệ hơn gấp trăm lần, một người là cậu ăn quán đồ nướng ven đường xong mới phát hiện quên mang tiền, còn một người khác lại là ăn cơm chùa trong quán rượu sang trọng.”
Bé Mập Tế vui vẻ vỗ vỗ tay: “Rõ ràng ăn cơm chùa rất có giá trị nha!”
“Cậu có thể dùng logic của người bình thường để suy nghĩ vấn đề này không!” Khương Bách Vạn bất đắc dĩ kêu to: “Cái đầu cùng lắm thì cậu chạy về nhà mang tiền xuống là xong, nhưng cái sau chẳng những cậu bị cảnh sát dẫn đi, còn có thể bị ghi trong giấy tờ đó.”
“Tớ thấy người không có logic bình thường chính là cậu.” Bé Mập Tế dùng đũa chỉ vào mũi cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Hiện tại, quán rượu sang chảnh của người ta mở cửa mời cậu vào tự ăn tự phục vụ.”
“Thiên hạ nào có chỗ miễn phí tự ăn tự phục vụ chứ...” Khương Bách Vạn u ám nói, cô cũng không thể nói bừa một cách lạc quan như Tế Tế: “Anh ấy là Boss của một xưởng thuốc, sẽ chỉ mời tớ uống thuốc.”
“Thuốc Phách Vương cũng rất tốt, cậu thấy nhà máy thuốc của Boss bá đạo bán được nhiều đến cỡ nào cơ chứ.” Bé Mập Tế ôm mặt cười.
“Bụng đói ăn quàng, cân nặng của cậu thật xứng với cái miệng ham ăn của cậu.”
“Làm như khuôn mặt to tròn của cậu có lỗi với cái người ham ăn như cậu vậy. Nhìn cậu đã ăn hẳn hai con cua đi, tớ mới ăn được có một con!”
“Cậu đã ăn bốn xiên thịt dê mà còn không biết xấu hổ nói tớ!”
Có lẽ hai chữ “Cơm chùa” xuất hiện với tần suất quá cao trên bàn các cô, cho nên chủ tiệm cố ý đi tới nhắc nhở hai cô gái: “Hai cô gái xinh đẹp, hắc hắc, tiệm chúng tôi bây giờ nếu không trả được bằng tiền mặt thì còn có thể quẹt thẻ nữa ~”