Cô nổi lên dũng khí, gửi cho Ninh Hành một tin wechat: "Em đã nhìn thấy bài phỏng vấn anh rồi, tầm mắt tốt, biết nhìn xa trông rộng, tràn đầy sự tin tưởng đối với thị trường và sức mua của người dân. Bao giờ thì anh đi công tác về?"
Cái kiểu nịnh hót này, chắc chắn là cô còn chưa đọc qua nửa câu trong bài phỏng vấn.
Ngay lập tức, anh đáp lại một câu: "Chủ nhật. Thế nào, nhớ anh rồi sao?"
Khương Bách Vạn đã nghe đi nghe lại mấy lần, háo sắc phát hiện ra ngay cả giọng nói của anh cũng dễ nghe như vậy! Cô có dự cảm mình hết thuốc chữa rồi, trước kia vẫn luôn cảm thấy dáng vẻ Hồ Tế Tế say đắm Giang Túy Họa rất buồn cười, không ngờ bản thân mình cũng có ngày hôm nay.
Sau khi tan làm, cô nghĩ đi nghĩ lại một lúc lâu, run rẩy nhắn trả lời: "Nói cứ như thể em nói nhớ anh thì anh có thể lập tức xuất hiện ấy."
Có lẽ là đang bận, một hồi lâu sau anh mới đáp lại: "Nói đi!"
"Em nhớ anh! Che mặt - ing ~"
"À..."
"Đồ khốn!"
Mấy hành động liếc mắt đưa tình nhỏ nhặt này khiến tim Khương Bách Vạn đập loạn lên, thậm chí còn đặc biệt nổi hứng mua một tấm vé xổ số, vậy mà lại trúng được mười tệ. Cô vui mừng đi về nhà, lại phát hiện ra trong nhà có mấy vị khách, nhìn mặt rất lạ, không giống mấy người quen thường xuyên qua lại với mẹ Khương. Khách mang đến nhà một đống quà tặng, mà nhìn mẹ Khương thì đã có vẻ vô cùng kích động.
"A, đây chắc là con gái của thầy Khương phải nhỉ! Thật là xinh đẹp quá... Ha ha ha!" Một người khách nữ mở miệng ra là lập tức khen ngợi, khuôn mặt cười thành một bông hoa cúc, khiến cho Khương Bách Vạn cũng căng thẳng, suy nghĩ đầu tiên là bố mình gặp chuyện gì ở bên ngoài rồi. Nghĩ vậy nên mặt cô tái mét, vội vàng chạy đến bên cạnh mẹ rồi ngồi xuống, trừng to mắt nhìn mấy vị khách kia như thể con chim én bị dọa sợ.
Một hồi sau, cô thở ra. Hóa ra mấy người này đều là chủ của mấy triển lãm tranh, bởi vì không liên lạc được với Khương Duy nên mới tìm đến nhà hỏi thăm hành tung của bố cô. Nghe nói tranh của bố cô hiện giờ bán rất được, thậm chí còn có nhà sưu tầm nghệ thuật vì nghe danh mà tìm đến.
Nghe nói, có người dùng giá cao gấp hàng chục lần giá mà Khương Duy đưa ra để mua lại các tác phẩm của ông, khiến cho một số người chú ý, sau khi bọn họ nâng giá mà người kia vẫn tìm mua cho bằng được, đòi giá bao nhiêu thì liền trả bấy nhiêu. Lúc này mọi người mới phát hiện ra những tác phẩm của "Vạn Duy" trên thị trường rất ít, sau khi xem xét thì thật sự cảm thấy các tác phẩm của "Vạn Duy" càng nhìn càng có chiều sâu, thậm chí còn có một tạp chí nổi tiếng mang tên 《Các nhà sáng tạo nghệ thuật》vẫn đang có ý định liên hệ với Khương Duy, muốn làm một chuyên mục về ông. Cái tên "Vạn Duy" này trước kia không hề có tiếng tăm gì, bây giờ lại đã sắp trở thành một "đại sư" hàng đầu thần bí nhất trong lĩnh vực hội họa.
Khương Bách Vạn nhất thời khó mà tin được, mấy ngày nay vận may nối gót mà tới, đúng là làm cho người ta không bình tĩnh nổi. Mẹ Khương nhớ ra, lúc Tết âm lịch Khương Duy tức giận rời khỏi nhà thì có để lại một bức họa không bị xé nát vẫn còn ở trong ngăn kéo, vừa nói ra câu này, mấy người kia như nổi điên lên, nhao nhao ra giá, lại còn gọi điện thoại đến cửa hàng của mình để bảo nhân viên nhanh chóng đưa tiền mặt tới đây.
Trước đây mỗi bức họa của Khương Duy chỉ có giá tối đa là một vạn tệ, bây giờ đã vượt quá 20 vạn rồi.
Hai mẹ con đều ngẩn ngơ đưa mắt nhìn nhau.
Khương Bách Vạn chắc chắn không biết rằng mấy bức tranh của bố cô bị Ninh Hành ngầm giở mánh khóe, giá cả tăng gấp mười, hai mươi lần, tương lai có khả năng còn tăng cao hơn nữa.
"35 vạn! Bán bức tranh này cho tôi đi!" Ông chủ của triển lãm tranh Đông Thăng đặt một cái túi lớn lên trên bàn, bên trong là mấy tập tiền giấy màu đỏ, xếp chồng lên nhau y như đống gạch trong công trường. Dân thường nhỏ bé như Khương Bách Vạn mới chỉ nhìn thấy cảnh tượng này ở trong phim Hongkong, bây giờ ngơ ngác nhìn ông chủ kia đang ra sức lôi kéo mẹ Khương, nài nỉ bà bán bức tranh duy nhất trong ngăn kéo cho ông ta, những người khác thì trải qua bao nhiêu khó khăn gian nan vất vả mới lấy được phương thức liên hệ của Khương Duy, trông cứ như vừa tìm được vật báu vậy. diễn!đàn%lê@quý%đôn
Người đi trà lạnh, hai mẹ còn nhìn đống tiền một trăm tệ trải đầy trên sàn nhà, đưa tay nhéo đùi nhau, xác nhận rằng cả hai đều không phải đang nằm mơ -- sau này đã có thể một lần gọi hai tô miến ngan được rồi, ăn một tô làm sao no được chứ?
Đống tiền bất chính đột ngột bay tới khiến Khương Bách Vạn mất ngủ, đã gần hai giờ mà vẫn lăn qua lăn lại chưa ngủ được, lập tức mở cửa lén lút ra ngoài xem túi tiền lớn để trên bàn cơm có còn hay không. Xác nhận đến lần thứ n xong, trở về đến phòng thì di động lại đột nhiên rung lên giữa đêm.
Khương Bách Vạn sửng sốt, có chút khó hiểu nghe máy: "Này, Ninh..."
"Gọi là ông xã."
Khương Bách Vạn ngồi bên giường không nói gì, một hồi sau lại giả bộ trịnh trọng hỏi: "Đã trễ thế này rồi, có việc gì sao?"
"Có việc. Mở cửa!"
"Cửa? Cửa nào?"
"Cửa nhà em."
Khương Bách Vạn sửng sốt, nhớ đến mấy video ngắn trên weibo có nói rằng, người đàn ông ngầu nhất chính là lúc nói câu "mở cửa". Cô mất hồn mất vía đứng lên, tim đập rất nhanh, giống như một vận động viên chuẩn bị lên bục cao nhất để nhận giải quán quân, cả người tràn đầy ý chí. Trong đầu cô lại thoáng qua câu nói của Hồ Tế Tế: "Cậu vẫn luôn nói với bản thân rằng cậu không thể nào thích anh ấy, nhưng thật ra mỗi cử chỉ của anh ấy đều đã sớm khiến cậu suy nghĩ vẩn vơ."
Cô lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng ngủ, vừa mở cửa chống trộm ra thì thấy Ninh Hành thật sự đang đứng ngoài cửa, anh khoác một chiếc áo gió dài màu đen, chiếc khăn cổ lông cừu gần như che khuất nửa khuôn mặt đẹp trai, dáng vẻ phong trần mệt mỏi. Chóp mũi Khương Bách Vạn bất giác thấy chua xót, vội vàng tiến lên một bước, anh cũng giơ hai tay ra kéo lấy eo cô, dưới ánh đèn hành lang ấm áp, đôi mắt anh giống như bầu trời xanh nơi ngoại ô, lại giống như vô số ngôi sao tỏa sáng lấp lánh.
"Tại sao anh lại tới đây?" Khương Bách Vạn vừa vội vàng vừa ngượng ngùng hỏi.
"Em nhớ anh." Ninh Hành nhìn cô, đưa tay ôm mặt cô, ngón tay vân vê vành tai cô: "Nếu anh không lập tức quay lại, làm sao có thể nhìn thấy -- thì ra khi em không trang điểm là như thế này."
Khương Bách Vạn căm phẫn quay đầu đi, bắt chước kiểu nói năng thô lỗ trong mấy vở kịch: "Anh vẫn nên đi nhanh đi, đã muộn thế này rồi, em không thể giữ anh lại đâu."
Ninh Hành rất phối hợp, đáp lại một câu: "Có buổi tối nào đó em đã từng giữ anh lại sao?"
Khương Bách Vạn trợn mắt.
Đèn hành lang bị tắt, cô vừa đưa tay ra muốn ấn công tắc thì đã bị anh ôm chặt vào trong lòng, đôi môi anh cũng theo đó mà đè xuống. Trong bóng đêm, cô chỉ có thể cảm nhận được bờ môi ấm áp mềm mại của anh, giống như mũi tên vừa rời khỏi cung, đâm thẳng vào trái tim cô.
Cô nên sớm biết rằng, người đàn ông Ninh Hành này, một khi đã dính vào thì sẽ không thể rời bỏ được.
Ngoài cửa gió rất lớn, Khương Bách Vạn rón rén kéo Ninh Hành vào phòng ngủ của mình như thể đang đi ăn trộm, lại còn chột dạ khóa cửa phòng lại. Ninh Hành cởi áo khoác và khăn quàng cổ đặt lên tủ đầu giường của cô, nhìn xung quanh phòng một lượt, ánh mắt dừng lại ở cánh cửa tủ quần áo đang nửa khép nửa đóng, nhìn thấy một cái hộp chia ngăn đựng quần áo lót của cô. Khương Bách Vạn vội vàng đi tới khép cửa tủ lại, trừng mắt nhìn anh, bởi vì sợ đánh thức mẹ đang ngủ ở phòng sát vách nên hạ giọng hỏi: "Không phải là chủ nhật anh mới về sao?" dienndannleequyydoon
Ninh Hành giơ tay nhìn đồng hồ một chút, hơi nhíu mày: "Cho nên, 7 giờ 10 phút sáng mai anh phải bay trở lại."
Khương Bách Vạn chớp chớp mắt, tính toán đoạn đường từ đây đến sân bay: "Anh đúng là điên rồi..."
"Vậy thì cũng là vì em mà điên." Ninh Hành ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, thấy trên mặt cô có vẻ cảnh giác thì bất đắc dĩ nở nụ cười: "Anh cho rằng sau khi đã nói rõ ràng thì em sẽ đối đãi với anh như một người đàn ông bình thường. Hay là em cảm thấy cấp trên của em sẽ ngồi một chuyến bay đêm chỉ để về gặp em một lát?"
Khương Bách Vạn ôm lấy ngực: "Chính là vì coi anh là một người đàn ông bình thường nên em mới không dám đi tới."
"Xem ra anh đã hiểu lầm ý tứ của em lúc em kéo anh vào phòng ngủ rồi."
"Anh nghĩ em quá phóng túng rồi."
"Anh tôn trọng sự giữ kẽ của em." Ninh Hành đứng lên: "Nhưng không phải em rất nhớ anh sao?"
"Ai rất nhớ anh hả?" Khương Bách Vạn mạnh miệng cãi lại, thấy ánh mắt lạnh lùng của anh thì bỗng nhiên lại đổi giọng nịnh nọt: "Chỉ là hơi hơi nhớ một chút mà thôi."
"Hơi hơi nhớ." Ninh Hành lặp lại lời của cô: "Tại sao anh lại không cảm nhận được?"
"Vừa rồi lúc anh hôn em, em không đẩy anh ra." Khương Bách Vạn tuyên bố một chứng cứ xác thực nhất.
Ninh Hành nhíu mày như vừa bỗng nhiên tỉnh ngộ, đăm chiêu gật gật đầu, nói một chữ "a...." thật dài, sau đó bỗng nhiên nắm tay cô kéo vào trong ngực mình thuận thế ôm cô lăn lên giường, đè cổ tay cô xuống, híp mắt cười đến mức không hề có ý tốt: "Bây giờ tốt nhất là em cũng đừng có đẩy anh, nếu không thì anh sẽ kêu lên đấy." dieenddanleequyydoon
Lặp lại chiêu cũ, Ninh Hành luôn có thể lợi dụng tình cảnh để ép buộc Khương Bách Vạn.
Cảm giác mình vừa dẫn sói vào nhà, Khương Bách Vạn quay đầu đi, lại nhịn không được bật cười thành tiếng. Họ đã vượt qua lớp ngăn cách, sau này hai người không còn là mối quan hệ giữa ông chủ và nhân viên nữa, đây là lần đầu tiên cô yêu đương, vừa khó xử lại vừa có chút hưng phấn.
Ninh Hành từ trên cao nhìn chằm chằm xuống đôi má hơi ửng hồng của cô, ý cười trên môi không giảm, dần dần thả lỏng lực ép lên người cô, giơ tay chỉ chỉ môi mình, ý tứ rất rõ ràng, muốn cô chủ động một chút. Khương Bách Vạn cắn môi dưới, do dự một lúc lâu, nhắm mắt lại nhích dần về phía môi anh, không biết như thế nào mà lại nhắm trật, hình như đụng phải chỗ nào đó, xoang mũi nóng lên, tê rần.
"Em..." Ninh Hành che cằm, nhìn cô không nói được gì.
Có một dòng chất lỏng từ nhân trung chảy dọc xuống môi, Khương Bách Vạn theo bản năng đưa tay lên sờ mũi, vô cùng hoảng sợ -- vừa rồi cô đụng phải cằm của anh, chảy máu mũi luôn rồi!
Hiến nụ hôn cho người, thân còn chưa ngã, trang anh hùng đã máu rơi đẫm áo.
Khương Bách Vạn vốn đang chìm đắm trong mối tình đầu mãnh liệt mà ngọt ngào đành phải lầm bà lầm bầm đi băng bó cho cái mũi, nhét một miếng bông vào lỗ mũi, mãi một hồi lâu sau máu mới ngừng chảy. Ninh Hành đặt cái khăn lông ướt dính máu sang một bên, thấy cái dáng vẻ vừa đáng thương vừa tội nghiệp lại dở khóc dở cười của cô thì bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Khương Bách Vạn, em đã giúp anh hiểu rõ cái được gọi là "bài học đẫm máu"."
"Ở cùng với em chính là luôn luôn chấn động lòng người, gió tanh mưa máu như thế này đấy." Khương Bách Vạn tiêm cho anh một liều phòng ngừa, tránh cho anh sau này lại phát hiện ra cô là một người phiền toái đáng ghét.
"Điều này anh đã sớm có trải nghiệm rồi, sau này có lẽ là sẽ được lĩnh hội sâu sắc hơn." Ninh Hành đột nhiên nói sâu xa, ánh mặt đen như mực, đưa tay vuốt mấy lọn tóc lòa xòa trên trán cô sang một bên: "Em ngủ đi, anh đi ra ngủ trong xe mấy tiếng, hơn năm giờ sẽ ra sân bay."
Khương Bách Vạn đứng dậy, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Trong xe rất khó chịu, ngủ ở đây đi?"
Ninh Hành nhướng mày: "Ngủ ở đây... Em tin tưởng anh sao?"
"Em..." Cô ngây người ra.
"Anh không tin bản thân anh." Ninh Hành đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Khương Bách Vạn chỉ chỉ mũi mình, ấp úng hỏi: "Em đã thế này rồi, chẳng lẽ anh vẫn xuống tay được?"
"Chỉ cần anh muốn." Ninh Hành trả lời, sau đó khẽ cong khóe môi tà mị, xoa xoa đầu ngón tay: "Đương nhiên, không chỉ dừng lại ở việc dùng tay."
"Cút đi cút đi!" Khương Bách Vạn bị dọa đến mức gầm nhẹ.
Anh nhìn cô một lúc, sau đó mặc áo khoác vào rồi đi ra khỏi cửa.
Khương Bách Vạn ngồi một mình một lúc, lại chạy tới cửa sổ thò đầu ra nhìn, thấy cái xe của anh ngang nhiên đậu ở dưới lầu. Anh thật sự vì một câu của cô mà ngồi máy bay vội vàng trở về đi, loại tình huống này chỉ xem trong phim thôi cũng đã rất cảm động, huống hồ là xảy ra trong cuộc sống của cô. Cô dựa bên cạnh cửa sổ, nhìn cái xe của anh đến xuất thần, xung quanh như rót đầy mật ngọt, ngọt đến mức khiến người ta phát ngấy.
Tài năng của bố rốt cuộc cũng được người ta thừa nhận, Ninh Hành cũng dùng hành động thực tế để chứng minh tấm lòng của anh đối với cô -- chưa có bao giờ tốt đẹp như hôm nay, cho dù cả một đêm không ngủ, Khương Bách Vạn cũng không hề cảm thấy mệt mỏi.