• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả một công ty bị luồng sát khí nặng nề của tổng tài đại nhân vây quanh, trong lòng ai nấy cũng đều thầm than trời gào đất. Thì đúng lúc này, Tình Mặc khuôn mặt mang chút ngơ ngác ôm hộp cà mêm đến công ty










Tất cả nhân viên trong công ty vừa thấy cậu bước vào, ai nấy cũng đều mừng đến rơi cả nước mắt mà hò hét










- Cứu tinh đến rồi. Chúng ta được sống rồi. Tình Mặc muôn năm. Em là tất cả nguồn ánh sáng của chúng tôi










Tống Bạch vừa thấy Tình Mặc đến, trong người cũng nhẹ nhàng hẳn đi, anh nhanh chân đến đón cậu










- Tình Mặc, sao lại đến đây? Đã ăn cơm chưa










Nghe Tống Bạch hỏi mình, khuôn mặt của cậu hướng đến cửa phòng cuả Ưng Mạnh, miệng thì trả lời hắn










- Em chưa ăn, khi sáng biết anh ấy vẫn còn sinh khí, nên em làm chút đồ ăn đến cho anh ấy đây










- Chậc! Tất cả mấy trăm nhân viên đều trông cậy vào em đó. Mau vào đi Boss vẫn còn tỏa ra sát khí ở bên trong. Em nhớ cẩn thận










- Em biết rồi mà










Tình Mặc đẩy cửa văn phòng Tĩnh Ưng Mạnh mà bước vào, giọng nói khe khẽ










- Đại Ưng! Anh còn làm việc sao










Tĩnh Ưng Mạnh thấy vợ mình đến, trong lòng không còn tức giận như ban nãy nữa, nhưng thay vào đó là một nỗi giận dỗi ngút trời xanh. Anh lạnh giọng nói










- Ừ.. Anh vẫn còn làm việc










- Đến giờ công ty ăn trưa rồi, anh nhìn xem, em mang cả một hộp thức ăn lớn đến cho anh ăn nè. Mau nghỉ tay đến ăn với em đi










- Anh không đói. Em cứ đặt đó , một lát anh ăn










Chung sống với anh cũng được 7 năm rồi cậu làm sao không hiểu tính anh, biết ai kia đang giận dỗi, cậu đặt hộp giữ nhiệt xuống bàn trà, sau đó đến cạnh anh, không nói hai lời liền ngồi vào lòng ông xã, khuôn mặt chôn ở cần cổ anh mà cọ cọ, giọng nói pha chút nũng nịu










- Ông xã, Anh vẫn còn giận hả??










- Anh là người bận trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian để ý đến mấy chuyện đó










- Vậy tại sao anh lại không ăn cơm em nấu? Hay là anh hết thương em rồi, Đại Ưng nếu anh thấy em phiền như vậy. Thì...em..về đây










Nói đến đây cậu giả vờ muốn thoát ra khỏi lồng ngực của anh, bỗng nhiên bàn tay của anh siết chặt lấy eo cậu. Anh cất giọng










- Anh làm gì nói là chán em đâu chứ!!










- Vậy tại sao anh lại lạnh nhạt với em?










- Anh không có!










- Rõ ràng anh đang nói dối, nếu anh không nói sự thật, tối nay đừng chạm vào em










Anh nhìn cậu bây giờ lại bắt đầu quay sang giận dỗi, liền thở dài, anh hôn lên chóp đầu cậu sau đó cất giọng










- Bảo bối, anh hận không thể nhét em vào trong anh để không kẻ nào có thể chạm đến em nữa










- Tĩnh Ưng Mạnh tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy?










- Bà xã, em biết không, thương em yêu em nhiều năm như vậy, chỉ hận muốn hòa cùng với em thành một, khi sáng lúc thấy tên kia tặng hoa cho em, còn ôm em ngay trước mặt anh, anh hận không thể đào tám đời tổ tông nhà nó lên nắm cổ áo từng người mà hỏi dạy đỗ con cháu kiểu gì vậy?. Nhưng rồi bà xã biết không! Khi đến công ty, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Lỡ như sau này có một ngày em không còn yêu anh nữa, lỡ sau này có người tốt hơn anh, làm em hạnh phúc hơn , lúc đó em sẽ lựa chọn như thế nào???










Tình Mặc hiểu được cảm giác của anh, môi cậu tự đặt lên môi anh mà hôn, đoạn sau khi buông ra cậu mới nói với anh










- Đối với em, chỉ cần mình anh là đủ, đã xác nhận trao nhẫn cưới cho nhau, chúng ta đã có một sợi dây gắn kết đối phương lại, đời này kiếp này chỉ cần anh còn yêu em, thì cho dù có chết trái tim em vẫn đặt anh ở bên trong. Chẳng cần những người khác xen vào, hai ta cứ tự tại như bây giờ là được rồi










- Bà xã! Anh yêu em chết mất










- Ông xã! Nếu bây giờ anh hết giận rồi, thì có thể ăn cơm được chưa, lúc sáng khi anh đi em đã bỏ luôn cả cửa tiệm để làm món ngon cho anh đó!!!!










- Vẫn là em tốt nhất, trưa nay chúng ta ăn đồ em nấu, tối nay anh muốn được ’ăn’ em










Tình Mặc nghe anh nói vậy mà đỏ mặt, cậu đứng bật dậy tiến đến bàn trà lấy thức ăn, đoạn khẽ mắng anh










- Biến thái, hôm qua hành em đến rạng sáng bây giờ lại muốn hả???










- Đối với em, anh không bảo giờ thấy đủ










- Biến thái










Tĩnh Ưng Mạnh sau khi trêu vợ nhỏ của mình một lúc, tâm trạng liền tốt lên, bấm cuộc điện thoại nội bộ mà tuồn báo










- Tống Bạch nói với tất cả nhân viên trong công ty trưa nay sẽ được ăn cơm gà cùng cháo bào ngư, tiền thưởng sẽ không bị trừ nữa. Mau tiến hành thông báo đi










Nói đoạn anh tắt máy, sau đó đứng lên cùng vợ mình hòa vào buổi trưa ngọt ngào










Trong khi đó tất cả mọi người trong công ty nghe được thông báo mới từ Đại Vương ban xuống, họ thiếu điều nhảy dựng lên mà chạy quanh công ty mười vòng để biểu lộ sự vui sướng này. Ai cũng thầm cảm ơn Tình Mặc không dứt lời










- Tình Mặc ơn của em chúng tôi sẽ luôn ghi nhớ suốt đời, phu nhân của tịch là tuyệt nhất

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK