Vừa mới bước đến gần cửa phòng, hai tên vệ sĩ liền ngăn giữ Tống Bạch lại, hắn khó chịu nhíu mày hỏi
- Các người là có ý gì!? Tại sao không cho bổn đại thiếu gia vào trong
Tên vệ sĩ đứng bên phải hướng Nghiêm Phong giải thích
- Công tử! Đây là lệnh của nhị thiếu gia nhà chúng tôi. Cậu ấy nói nếu như để ngài bước vào bên trong, chúng tôi liền bị sa thải....Mong ngài thông cảm mà quay về
- Hay nhỉ, đây là công ty chứ không phải chỗ làm ăn phi pháp. Tại sao phải dẫn theo vệ sĩ theo, ai cho phép các người được đến đây
- Chủ tịch của nhị thiếu gia đã đồng ý ạ
Nghiêm Phong suýt chút nữa lôi cái tên Tĩnh Ưng Mạnh ra gào thét tám nghìn lần cho hả dạ, cái tên thù dai đáng chết.
Biết mình không thể vào bên trong được, Nghiêm Phong liền hậm hực bước sang phòng của Tĩnh Ưng Mạnh, vừa hay y đã đi họp nên căn phòng chỉ còn lại mình hắn, nhàm chán suy nghĩ
- Hắn biết tính tình của Tống Bạch một khi đã ghét, đã hận thì sẽ đến tận xương tận tủy, bây giờ hắn có bị đập chết, chắc gì Tống Bạch đã chịu cho hắn gặp mặt, vậy bây giờ nên dùng cách nào???
Đang suy nghĩ, hắn bất chợt nhớ lại, vào các buổi tối thứ tư trong tuần, Tống Bạch sẽ đến nhà riêng của mình để ở và làm vài việc riêng, vừa vặn hôm nay là thứ tư, hắn vẫn có thể đến đó chờ, nhất định sẽ gặp được em ấy
Nói là làm, Nghiêm Phong liền cầm chìa khóa xe, lao ra khỏi cửa mà lái xe đến nhà của Tống Bạch
Quả nhiên, đến 8h tối, chiếc xe hơi hiệu Lamborghini của Tống Bạch chậm rãi tiến đến, vừa thấy chiếc xe quen thuộc của Nghiêm Phong cậu liền nhíu mày
- Sáng nay có nghe hắn ta đến tìm mình, nhưng chưa được 15 phút đã ra về, nghĩ hắn đã chán nên bỏ đi, thì ra là đứng ở đây đợi mình . Nhưng gặp rồi thì sao chứ!! Tưởng mình dễ mắc lừa như Tiểu Mặc chắc
Chiếc xe chậm rãi tiến tới rồi dừng hẳn lại, Tống Bạch cũng không thèm để ý đến hắn, tiến đến mở cửa. Đúng lúc này, cổ tay cậu bị nắm lại, Nghiêm Phong mang vẻ mặt tội nghiệp vừa cười vừa nói
- Tiểu Bạch! Em vẫn còn giận anh ?
Cậu hờ hững đáp
- Nghiêm thiếu gia thỉnh tự trọng, ngài mau bỏ tay mình ra
- Anh không buông!! Nếu buông em liền không để anh nói, anh muốn giải thích rõ cho em nghe
- Giữa chúng ta có gì phải giải thích?
- Em vẫn phải nghe anh nói. Thật sự những bức ảnh đó đều là ảnh cũ cả, chỉ vì hôm đó anh chọc giận Tĩnh Ưng Mạnh, hắn liền tìm cách đó để trả thù . Anh thừa nhận, lúc đầu anh theo đuổi em chỉ là chơi đùa, nhưng càng về sau, càng luống sau về đoạn tình cảm này, anh thật sự rất thương em, rất yêu em Tống Bạch à! Cho anh một cơ hội được không??
Cậu nghe những lời nói của hắn, cảm thấy chán ghét không thôi, kéo cổ tay mình ra khỏi tay Nghiêm Phong cậu nói
- Nghiêm Phong, tôi với anh nước sông không phạm nước giếng, loại công tử ăn chơi sa đọa như anh thật sự tôi rất chán ghét, nếu anh thích, chắc chắn sẽ có người mở rộng chân cho anh thao, hà cớ gì anh phải nhắm đến tôi
- Anh vì thương em nên muốn hướng em giải thích, từ lúc anh theo đuổi em đến bây giờ, những kẻ đó anh thật sự rất chán ghét
- Vậy tôi cũng xin nói thẳng, tôi thật chán ghét anh, nếu như các đồng nghiệp trong công ty không thì thầm tai nhau, sớm những đóa hoa của anh tôi đã vứt đi, những hộp cơm anh làm tôi thật nuốt không trôi, nhìn bản mặt của anh tôi liền ghét đến không thể xé rách bản mặt đó, anh nghĩ tôi thật sự thích anh nên mới chấp nhận cho anh bước vào phòng. Nếu anh nghĩ vậy, thì thật đáng tiếc, tôi muốn cho mọi người thấy rằng, những tên công tử như anh ở trong mắt tôi chỉ là loại chơi đùa, hoàn toàn không có hứng thú
Ầm!
Nghiên Phong nghe đến mình chỉ là vật chơi đùa của Tống Bạch, hai con mắt liền đỏ âu, tôn nghiêm bị chà đạp thậm tệ, hắn nghiến răng nói
- Hóa ra bấy lâu nay em chỉ xem tôi là trò đùa ??
Tống Bạch nghe hắn nói vậy liền nghẹn ở trong lòng, nhưng nghĩ lại những gì hắn đã làm cậu liền cứng rắn nói
- Phải, chỉ là thú vui để tôi giải trí
- Con mẹ nó, em thật quá đáng.. tôi vì em cố gắng thay đổi nhiều như vậy, từ một kẻ ăn chơi trở thành một tên ngoan ngoãn, học nấu ăn vì em, mặc kệ dầu có làm chín cả tay, mặc kệ dao có cứa vào thịt, tôi vẫn muốn giành những thứ tốt nhất cho em. Nhưng đổi lại trong mắt em tôi chẳng là gì cả
Tống Bạch cả người chỗ nào cũng tê dại, nhưng có lẽ lòng tự tôn cậu quá cao, sức đề phòng quá lớn, cậu lại nói
-Tôi cũng không cần những thứ đó của anh
- Được, tôi vì em mà giải thích, muốn em được vui mà cố gắng, nhưng xem ra cũng chỉ là vô ích. Tống Bạch, nếu em đã như vậy, tôi sẽ chiều theo ý em, chúng ta sau này không ai đụng chạm tới ai. Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ phiền em nữa
Tâm tình Nghiên Phong xấu thậm tệ, lần đầu tiên hắn biết đau là thế nào, lần đầu tiên hắn bị người khác chà đạp sự tin tưởng, tôn nghiêm bị vứt bỏ. Hắn cảm thấy thật nực cười đến vô cùng, thả cổ tay Tống Bạch ra, không nói hai lời hắn liền lái xe phóng đi thật nhanh, hắn vừa chạy vừa gào thét
- Mẹ kiếp
Tống Bạch đứng ở trước cổng nhà của mình thẫn thờ một hồi lâu, sau đó chậm rãi lấy lại bình tĩnh mà an ủi bản thân mình
- Tên đó là đại phiền phức, hắn biến mất rồi mình phải cản thấy tốt hơn chứ nhỉ
Nhưng lạ thay, tâm trạng của Tống Bạch lại nặng nề đến vô cùng
Rõ ràng cả hai đều có tình cảm dành cho đối phương, nhưng tại sao cả hai lại tự làm khổ nhau đến như vậy???
----------***------
Truyện bên lề
Khi Tống Bạch vừa nói mình không dễ bị lừa như Tiểu Mặc, thì đúng lúc này tại nhà của Tĩnh Ưng Mạnh, Tình Mặc đang ngồi xem ti vi liền hắt hơi hai cái, Ưng Mạnh đang đọc báo thấy vậy liền hỏi
- Bảo bối! Em sao vậy?? Cảm sao
- Hửm! Em không biết....
- Vậy thì chắc chắn em cảm mạo rồi, mau mau đi ngủ đi, đừng xem ti vi nữa, anh ẵm em đi ngủ
Chậc, có ai biết sự thật rằng Ưng Mạnh đang lo lắng thái quá, Tiểu Mặc chỉ là bị người ta nhắc tên thôi mà!!!
--------****-----
Cỏ
Tui cảm thấy thằng con Tống Bạch của tui hơi bị cứng nhể