Rơi vào đường cùng, Triệu Trường Phong không thể làm gì khác hơn là rời nhà trở về trường học.
Trước khi đi, cha Triệu Trường Phong nhét vào trong tay hắn tám mươi đồng. Trên mặt ông đầy vẻ hổ thẹn, thậm chí mắt không dám nhìn Triệu Trường Phong:
- Trường Phong, cha không tiền đồ, ngay cả một sinh viên cũng nuôi không nổi. Cha rất xin lỗi con! Tám mươi đồng này, con cầm tạm, coi như tiền sinh hoạt tháng này. Số tiền còn lại cha sẽ tìm cách.
Triệu Trường Phong không nhận tiền của cha. Hắn lấy từ trong túi ra giấy khen sinh viên ưu tú được trường phát, nhìn cha nhìn:
- Cha, con quên nói cho cha biết. Lần này con đã nhà trường bầu thành sinh viên ưu tú. Trường học còn phát hai trăm đồng tiền thưởng. Số tiền này đủ con dùng đến kỳ nghỉ đông. Cha đừng lo lắng cho con.
Cũng mặc kệ cha mình có tin hay không, Triệu Trường Phong nhanh chân bỏ chạy. Cha hắn vội vàng đuổi theo phía sau Triệu Trường Phong, trong miệng không ngừng lo lắng gọi tên hắn. Triệu Trường Phong không quay đầu lại vẫn liên tục chạy về phía trước. Gió mùa đông lạnh buốt giống như dao cắt ở trên mặt hắn, đau đến mức nước mắt hắn tràn mi.
* * *
Sau khi trở lại trường học, Triệu Trường Phong bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nào để kiếm tiền nuôi sống chính mình. Đầu thập niên 90, mặc dù có công việc làm ngoài giờ, nhưng sinh viên thật sự muốn tìm một công việc có thể nuôi sống chính mình lại vô cùng khó.
Cho dù ở phía sau đã lưu hành sinh viên đại học đi dạy kèm, nhưng trong lúc đó Triệu Trường Phong vẫn rất ít thấy. Do giới hạn trong điều kiện kinh tế lúc đó, đa số gia đình đều không dư dả. Ai sẽ bỏ ra một khoản tiền để mời gia sư dạy cho con mình đây? Thêm vào đó, đại học Kinh tế tài chính Hoa Bắc lại nằm ở vùng ngoại thành của thành phố Trung Châu. Xung quanh đều là nông dân trồng trọt các loại lương thực.
Những gia đình chấp nhận mời gia sư cho con mình thật sự hiếm giống như lông phượng sừng lân. Cho nên lúc ấy ở Đại học Hoa Bắc, công việc gia sư muốn gặp mà không thể cầu. Trừ phi là cơ hội đột nhiên tìm đến anh, nếu chủ động đi bên ngoài tìm công việc gia sư, mười có mười đều phải thất bại.
Đối Triệu Trường Phong mà nói, ít nhất theo tình trạng lúc này mà xem xét, con đường gia sư này là không thể thực hiện được. Như vậy còn có công việc gì nữa? Đơn giản là đến các quan hàng vỉa hè ở khu vực gần đó để rửa chén đĩa. Nếu thân phận của Triệu Trường Phong bình thường thì việc rửa chén đĩa này cũng dễ làm.
Nhưng với thân phận của Triệu Trường Phong hiện tại, tuyệt đối không thể làm công việc rửa chén đĩa này. Suy đi ngẫm lại, Triệu Trường Phong khổ tâm xây dựng đi ra một tình thế có lợi đối với hắn như thế, không riêng rất nhiều lãnh đạo và lão sư trong trường học đều biết Triệu Trường Phong và vị lãnh đạo nào đó ở tỉnh có quan hệ mật thiết, mà toàn bộ những sinh viên trong trường học nhanh nhạy với thông tin cũng biết Triệu Trường Phong là một người có bối cảnh vô cùng tốt. Hiện tại người có bối cảnh có hậu trường như vậy đột nhiên đi rửa chén đĩa kiếm tiền, người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Người thực sự có thân phận sẽ đi làm những công việc như vậy không? Nếu chẳng may để kẻ có tâm chú ý, đặc biệt đến thành phố Sơn Dương điều tra một chút về gia thế của hắn, sẽ lập tức liền sẽ hiểu rõ kỳ thật hắn và Triệu Phó tỉnh trưởng một chút quan hệ cũng không có! Kể từ đó, tình thế thuận lợi do Triệu Trường Phong khổ tâm xây dựng rất có thể sẽ bị cuốn trôi theo dòng nước. Thời gian rời trường. hi vọng sau khi tốt nghiệp được sở phân công tác tới một đơn vị tốt, chắc chắn sẽ rời khỏi hắn.
Triệu Trường Phong lập tức lâm vào lựa chọn lưỡng nan. Nếu đi làm công việc đó, vậy sau khi tốt nghiệp được phân phối gì cũng không cần suy nghĩ. Rất có thể bị trường học tùy tiện sung quân đến một đơn vị xa xôi nào đó; không đi làm công, sẽ gặp phải tình trạng không gạo dưới nồi. Không nguồn thu nhập để chi phí cho sinh hoạt thường ngày, chẳng phải hắn sẽ lập tức phải đói chết?
Ngay khi Triệu Trường Phong bó tay không có biện pháp, lại có người đột nhiên tìm tới cửa đưa tiền cho Triệu Trường Phong. Người này ra tay vô cùng lớn, thoáng cái liền cho hai vạn!
…
Vừa qua tết Nguyên đán, tất cả sinh viên đều bắt đầu tập trung học tập. Đã sắp đến kỳ thi cuối kỳ. Tâm tư của Triệu Trường Phong lại không thể tập trung vào việc học tập. Hắn cần tìm được một công việc làm ngoài giờ để giải quyết vấn đề sinh hoạt phí rất lớn của sinh viên trong năm học tiếp theo. Đây là vấn đề cấp bách mà hiện tại Triệu Trường Phong đang phải đối mặt.
Buổi chiều sau khi tan học, Triệu Trường Phong đang định rời khỏi, Bí thư Lịch Trình Sinh lại giữ hắn lại, bảo hắn buổi tối đến nhà ăn cơm. Trong lòng Triệu Trường Phong cảm thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ Lịch bí thư biết tin hắn không có sinh hoạt phí, ngày trôi qua rất khó khăn, cho nên mới mời hắn đến nhà để cải thiện một chút thức ăn sao?
Mặc kệ là nguyên nhân gì đi, có thể cải thiện một chút thức ăn là tốt rồi. Nhất là vừa cải thiện thức ăn đồng thời còn bớt chi phí một lần ăn của Triệu Trường Phong.
Sáu giờ ba mươi tối, Triệu Trường Phong đúng hẹn tới nhà Lịch bí thư. Nằm ngoài dự kiến của hắn chính là, trong nhà Lịch bí thư còn có một người xa lạ. Người này mặc toàn thân mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn có chút đắt tiền. Nhìn hắn ước chừng hơn năm mươi tuổi, thoạt nhìn vô cùng trầm ổn.
Lịch bí thư giới thiệu với Triệu Trường Phong, người này họ Trình, là đồng hương của Lịch bí thư. Hiện tại hắn đang là Phó bí thư Huyện ủy ở một huyện, thành phố cấp 3 nào đó của tỉnh Trung Nguyên.
- Chào Trình Bí thư!
Triệu Trường Phong vừa chào hỏi Trình Bí thư, vừa cảm thấy phải cân nhắc dụng ý của Lịch bí thư. Hắn giới thiệu Trình Bí thư ình biết là có ý gì vậy?
Triệu Trường Phong đang phân vân, thần thái có chút rụt rè, nhìn thấy Trình Bí thư gật đầu một cái.
Nhưng cuối cùng Triệu Trường Phong không làm rõ được rốt cuộc Lịch bí thư sắp xếp hắn gặp mặt Trình Bí thư là có ý gì. Bởi vì sau khi chào hỏi xong, Lịch bí thư liền không nói gì thêm, mà bắt đầu tiếp rượu cho Triệu Trường Phong và Trình Bí thư. Trình Bí thư cũng không nói gì. Ngoại trừ nhiệt tình khuyên Triệu Trường Phong uống rượu ra, cũng không có lời gì khác.
Sau khi uống hết hai bình rượu đế, Lịch bí thư mới chủ động yêu cầu dừng lại. Hắn từng chứng kiến tửu lượng của Triệu Trường Phong, biết nếu không dùng tới kỹ xảo đổi rượu thành nước trắng, chỉ sợ hôm nay hắn và Trình Bí thư đều phải thua trong tay Triệu Trường Phong.
Vợ Lịch bí thư bưng món chính lên. Triệu Trường Phong ăn liền hai chén cơm lớn. Khi hắn buông chén xuống, mới phát hiện hai người Lịch bí thư và Trình Bí thư căn bản không ăn, lập tức cảm thấy hơi ngại.
Trình Bí thư cười tủm tỉm nói:
- Có gì phải ngại? Người trẻ tuổi lúc cơ thể phát triển, ăn cơm nhiều là chuyện rất bình thường. Lúc trước khi tôi bằng tuổi của Tiểu Triệu bây giờ, một bữa cơm có thể ăn tới tám cái bánh màn thầu nóng.
Lúc này Triệu Trường Phong mới không cảm thấy xấu hổ nữa.
Danh Sách Chương: