Ký túc xá số tám không lớn. Đó là một tòa nhà bốn tầng. Trên tường viết một chữ số 8 thật to. Ở ngoài cửa chính có một biển hiệu màu xanh nhạt. Phía trên viết: Ký túc xá nữ của nghiên cứu sinh.
Triệu Trường Phong vốn lo lắng nơi ở của Lâm Hân Bình giống với ký túc xá nữ cở đại học tài chính Hoa Bắc cấm nam sinh đi vào. Nhưng khi hắn đi vào, ở ngoài hiên có một bác gái đang đan áo len thấy hắn mà coi như không thấy. Xem ra bà đã quá quen với tình huống như vậy.
Tới tầng hai, tìm được phòng 203, Triệu Trường Phong nhẹ nhàng gõ cửa.
- Ai vậy?
Bên trong vọng ra giọng nói của nữa sinh. Cửa phòng được mở hé ra, lộ một khuôn mặt tinh khiết động lòng người. Đó chính là Lâm Hân Bình.
Khi cô thấy người đứng bên ngoài là Triệu Trường Phong, cô không khỏi sửng sốt:
- Sao cậu tìm tới nơi này?
- Lâm, Lâm Hân Bình, tôi tìm cô có chút việc, không biết cô có thời gian rảnh không?
Đi tới Lâm gia vài lần, Lâm Đông Phong đã sớm không để Triệu Trường Phong gọi Lâm Hân Bình là Lâm tiểu thư. Nhưng bảo Triệu Trường Phong trực tiếp thân thiết gọi Lâm Hân Bình là "Hân Bình", hắn lại nói không nên lời.
Lâm Hân Bình thản nhiên cười, kéo cửa phòng ra, đồng thời đứng tránh sang một bên nói:
- Vào trong hãy nói đi!
Khi Triệu Trường Phong thay mặt hội sinh viên của trường kiểm tra thí điểm vệ sinh phòng ngủ, đã từng vào ký túc xá nữ. Trong ấn tượng của Triệu Trường Phong, phòng của nữ sinh và phòng của nam sinh cũng không có gì quá khác biệt.
Đơn giản là hơi sạch sẽ một chút, trên giường đều có màn quây. Ngoài ra chính là nam sinh gióng trống khua chiêng đem nội y quần lót treo ngoài cửa sổ phơi nắng. Tropng khi áo lót,quần lót nữ sinh lại phần lớn treo trong phòng ngủ. Lần đầu tiên Triệu Trường Phong gõ phòng nữ sinh đã vô cùng hoảng sợ khi thấy vô số áo lót và nội y đủ mọi màu sắc được vắt ngang trên sợi dây treo.
Nhưng phòng của Lâm Hân Bình lại phá vỡ ấn tượng về phòng ngủ của Triệu Trường Phong đối nữ sinh. Triệu Trường Phong thế mới biết, hoá ra phòng ngủ cũng có thể được bố trí ấm áp giống như ở nhà. Diện tích phòng của cô còn nhỏ hơn phòng ngủ của sinh viên đại học Tài chính còn chưa tốt nghiệp.
Nhưng trong phòng lại chỉ đặt có hai cái giường. Bởi vậy không gian ngược lại rộng rãi hơn nhiều. Giường tầng bên trái được trang trí theo phong cách của trường phái ấn trượng, màu sắc sặc sỡ không bị cản trở. Trên giường có để một con món đồ chơi rất lớn bằng nhung. Đầu giường đặt bày quyển sách tạo hình mỹ thuật. Giường bên phải thì được trang trí trang nhã hơn nhiều.
Một chiếc khăn trải giường hoa màu lam. Phía trên có một chiếc chăn lông Nga được xếp chỉnh tề đặt phía đầu giường. Bên cạnh gối có đặt một quyển Bách khoa toàn thư thưởng thức và giám định đồ sự qua nhiều thế hệ Trung Quốc. Quyển sách có hơi sờn. Chắc hẳn chủ nhân của nó nhất định thường xuyên lật xem.
Sát cửa sổ có đặt hai bàn học song song với nhau. Trên bàn học ngoại trừ hai bộ sách dày khác nhau ra, còn đặt một đống các loại bình tạo hình khác nhau với đủ mọi màu sắc. Triệu Trường Phong hiểu ý mỉm cười. Những nữ sinh này, bất kỳ lúc nào cũng không quên được trang điểm. Ngoài phương diện trang phục, còn cần nhiều đồ trang điểm như vậy sao?
Tren cửa sổ đặt một chậu cây văn trúc, thấp nhưng rậm rạp. Ánh mặt trời mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu vào những chiếc lá non trên thân cây trúc cảnh, ánh lên màu xanh lập tức khiến trong phòng có cảm giác đầy sức sống.
- Mời ngồi!
Lâm Hân Bình kéo một ghế qua để Triệu Trường Phong ngồi xuống. Cô lại ngồi ở bên chiếc giường thanh nhã kia.
- Nói đi, tới tìm tôi có chuyện gì?
Triệu Trường Phong vừa mới định nói lại nuốt trở vào. Thật sự có chút không tiện mở miệng. Chẳng lẽ hắn trực tiếp nói với Lâm Hân Bình, tôi đến là muốn cô viết lá thư khen ngợi sao?
- Lâm Hân Bình, không biết cô có thể giúp tôi một chuyện hay không?
Do dự vài giây, Triệu Trường Phong quyết định vẫn gọn gàng dứt khoát mở miệng thì tốt hơn. Quan tâm tới việc Lâm Hân Bình nghĩ thế nào làm gì? Mình qua đây chính là nhờ cô ta viết lá thư khen ngợi.
- Có chuyện gì vậy? Mời nói.
Giọng điệu Lâm Hân Bình có chút bình thản.
- Xem tôi có thể giúp được hay không?
- Là như vậy, có xem có thể giúp tôi viết một lá thư khen ngợi về việc làm của tôi cho trường học được không?
- A? Thư khen ngợi? Bởi vì anh đã hiến máu cho ông nội tôi sao?
Giọng điệu Lâm Hân Bình khá đáng giá nghiền ngẫm. Triệu Trường Phong nghe thấy chung quy cảm thấy trong đó có chút xem thường.
- Đúng vậy.
Bản thân Triệu Trường Phong không muốn giải thích nhiều, nhưng cuối cùng ma xui quỷ khiến lại giải thích.
- Thẻ hiến máu của tôi bị người ta thấy được. Một vài người có dụng tâm kín đáo đã bịa đặt với lãnh đạo ở trường học, nói tôi thường xuyên đi kho máu bán máu.
- Nếu tôi là sinh viên bình thường cũng không cần quan tâm tới những lời đồn đại nhảm nhí ấy. Nhưng tôi là Phó chủ tịch hội sinh viên của trường, còn là sinh viên tiêu biểu của tỉnh Trung Nguyên năm 92...
- Triệu tiên sinh, nếu chuyện này gây ảnh hưởng đến anh như vậy, tôi thật sự rất xin lỗi!
Tuy rằng ông nội Lâm Mãn Đường và cha cô là Lâm Đông Phong vẫn không cho Lâm Hân Bình gọi Triệu Trường Phong là Triệu tiên sinh, nhưng mỗi lần Lâm Hân Bình ở một mình với Triệu Trường Phong vẫn thường xuyên dùng tới cách gọi kính ngữ này. Cô không thể quên được thái độ hung thần ác sát của Triệu Trường Phong lúc hắn ở kho máu bảo cô "cút" như thế nào.
- Mong anh yên tâm. Chuyện này là do Lâm Gia chúng ta gây ra, tôi sẽ hết cố gắng hết sức để loại bỏ những ảnh hưởng của chuyện này đối với anh.
- Cám ơn!
Triệu Trường Phong như trút được gánh nặng.
Lâm Hân Bình thản nhiên thoáng nhìn qua Triệu Trường Phong, nói:
- Triệu tiên sinh còn có chuyện gì khác nữa không?
Triệu Trường Phong vội vàng nói:
- Không có, không có.
Hắn vội vàng đứng lên:
- Tôi về đây.
- Được!
Lâm Hân Bình đứng lên tiễn khách:
- Triệu tiên sinh yên tâm quay trở về đi. Chuyện này cứ giao cho tôi xử lý đi.
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Một nữ sinh với mái tóc quăn mỹ lệ vọt vào.
- Hân Bình, mình đã trở về!
Cô vừa mới kêu lên một câu, thấy Lâm Hân Bình và một nam sinh mặt đối mặt đứng trong phòng ngủ, không khỏi luôn miệng nhận lỗi:
- Sorry, srory, Hân Bình, các người tiếp tục, mình cái gì cũng không thấy!
Nói xong cô liền muốn lui ra ngoài.
Trên mặt Lâm Hân Bình vốn là vẻ mặt cự tuyệt người từ ngoài xa nghìn dặm, lúc này không biết vì sao đột nhiên xấu hổ. Cô giận dữ nói:
- Giai Di, cậu nói hươu nói vượn cái gì đấy? Còn không cút trở lại ình!
Giai Di ôm bản vẽ mỹ thuật thật cẩn thận đi đến. Cô lén lút lè lưỡi với Triệu Trường Phong, sau đó nhìn Lâm Hân Bình cười hì hì nói:
- Ôi, thật sự là khiến mình mở rộng tầm mắt. Thật sự không ngờ được Lâm đại mỹ nữ cũng biết mắng chửi người khác!
Trên mặt Lâm Hân Bình đỏ bừng. Cô giơ nắm tay lên đánh về phía Giai Di:
- Cậu còn nói này! Mình xem cậu còn dám nói nữa không!
- Khụ, khụ.
Triệu Trường Phong xấu hổ ho khan hai tiếng.
Danh Sách Chương: