Cuộc sống của nàng… bỗng nhiều hơn một loại u ám chưa từng có, nàng không biết đây là cảm xúc gì, nhưng nàng rất khó chịu không thiết sống nữa.
Hôm nay, Hoa Nguyệt rốt cuộc không chịu nổi giày vò, nàng mặc kệ có ai nhìn thấy hay không đứng trên vách đá vừa khóc vừa tự trách:
-Tất cả… đều do ta, nếu ta cương quyết hơn cản ngươi lại thì ngươi đã không chết, ta… thậm chí còn chưa biết tên của ngươi. Ta… ta đi cùng ngươi đây.
Lời Hoa Nguyệt vừa dứt, một âm thanh quen thuộc lập tức vang lên từ dưới vách đá ngăn cản không cho Hoa Nguyệt nhảy xuống:
-Ta gọi Nguyên Tiểu Bảo, ta chưa chết, ngươi đừng nghĩ quẩn.
Nghe thì có nghe, bất quá Hoa Nguyệt chưa kịp thoát ra khỏi đau lòng vẫn bước tới một bước, nàng mở miệng thì thào theo bản năng:
-Hóa ra ngươi tên là Nguyên Tiểu Bảo, đợi ta, ta đến làm bạn với ngươi.
May mắn bước chân của Hoa Nguyệt chưa kịp rơi xuống Nguyên Tiểu Bảo đã kịp thời nhảy lên vách đá bắt lấy vai nàng kéo lại nói:
-Ta vẫn còn sống, ngươi không cần tự trách.
Nghe giọng nói quen thuộc, nhìn gương mặt hơi ngây ngô pha chút buồn bã của thiếu niên đứng ngay trước mắt nhưng Hoa Nguyệt giống như vẫn không tin vào mắt mình, nàng run rẩy đưa hai tay sờ lên khuôn mặt Nguyên Tiểu Bảo xác nhận xem hắn là người hay ma.
Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay truyền về chứng tỏ thiếu niên trước mắt là hoàn toàn chân thật chứ không phải ảo tưởng, Hoa Nguyệt bật khóc nức nở ôm chầm Nguyên Tiểu Bảo nói:
-Tốt, tốt quá rồi, ngươi không sao, tốt quá rồi.
Nguyên Tiểu Bảo lấy tay vỗ về Hoa Nguyệt nhỏ giọng nói:
-Đừng khóc, nữ nhân khóc rất xấu, ta thích Hoa Nguyệt tươi cười hơn.
Nghe vậy Hoa Nguyệt cố gắng kiềm lại nước mắt, nàng hơi tách ra khỏi Nguyên Tiểu Bảo nhìn thẳng vào mặt hắn nở một nụ cười gượng gạo:
-Ừ, ta nghe lời ngươi không khóc nữa. Ta muốn xuống cái hang động kia, ngươi mang ta xuống nhé.
Nguyên Tiểu Bảo gật đầu, sau đó hắn ôm lấy Hoa Nguyệt nhảy xuống hang động.
Lần thứ hai trải nghiệm “bay”, nhưng Hoa Nguyệt cảm giác rất rõ ràng tâm tình Nguyên Tiểu Bảo không tốt lắm nên nàng cũng không có chút nào hào hứng, nàng rất biết điều tách khỏi vòng tay của Nguyên Tiểu Bảo kiếm một góc ngồi xuống ngắm nhìn Ngẫu Hồ.
Nguyên Tiểu Bảo cũng thế, mười ngày qua hắn dành hết thời gian chỉ để quan sát Ngẫu Hồ hòng tìm cách vượt qua mà không phải giết hại người trên Thiên Hoa Đảo, đáng tiếc, Nguyên Tiểu Bảo vẫn vô cùng mờ mịt không có đầu mối nào cả.
Cứ như thế, hai người lặng im ngắm nhìn Ngẫu Hồ.
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, Hoa Nguyệt là người trước tiên lên tiếng phá vỡ sự yên lặng:
-Ước mơ lớn nhất của ta là ra khỏi Thiên Hoa Đảo, băng qua Ngẫu Hồ đi xem thế giới bên ngoài như thế nào, vì vậy khi gặp ngươi trôi dạt vào ta mới quyết định không để ý luật lệ ra tay cứu ngươi, ta rất muốn ngươi mang theo ta khỏi Thiên Hoa Đảo.
-Nhưng tiếp xúc với ngươi rồi ta lại không muốn như vậy nữa, ta sợ ngươi sẽ đi hỏi chủ mẫu cách rời khỏi Thiên Hoa Đảo, sợ ngươi sẽ bị chủ mẫu giết chết, sợ không được thấy ngươi nữa, ta chỉ muốn ngươi bình yên, kể cả có phải từ bỏ ước mơ ta đều chấp nhận.
-Đây là lần đầu tiên ta có cảm xúc này, ngươi có biết nó gọi là gì không?
Câu hỏi đến quá đột nhiên, trong lúc nhất thời Nguyên Tiểu Bảo chỉ biết trầm mặc.
Nếu Nguyên Tiểu Bảo không biết bí mật Thiên Hoa Đảo có lẽ sẽ trêu chọc Hoa Nguyệt một phen, hoặc không trả lời chính xác để tránh rắc rối không đáng có, giống như Tiêu Viêm tránh biến cố với Vân Chi.
Nhưng thế giới này không có nếu, hắn đã biết cả rồi, hắn không muốn để Hoa Nguyệt vuột mất cái “cảm xúc thật sự” của một con người, nàng ở trong mắt hắn là một con người chân chính chứ không phải một con rối, hắn… nhìn về phương xa chậm rãi nói:
-Đó… gọi là yêu.
Hoa Nguyệt cười cười ngây ngô:
-Yêu sao? Ta yêu ngươi, còn ngươi có yêu ta không?
Nguyên Tiểu Bảo đáp:
-Ta đã yêu một người khác, xin lỗi.
Mặc dù đây là lần đầu tiên tiếp xúc với “yêu”, càng chưa hiểu rõ “yêu” là gì, nhưng bị Nguyên Tiểu Bảo từ chối trong tim Hoa Nguyệt vẫn rất đau nhói, nàng rốt cuộc đã hiểu lí do Nguyên Tiểu Bảo nhất quyết muốn rời khỏi Thiên Hoa Đảo là vì cái gì.
Vì… một người con gái khác.
Chỉ là nhìn Nguyên Tiểu Bảo buồn bã cùng chán nản Hoa Nguyệt không muốn bộc lộ ra cái đau của mình, nàng cố gắng kìm nén đau đớn trong tim hỏi:
-Ngươi đã biết cách rời khỏi Thiên Hoa Đảo chưa?
Lần này Nguyên Tiểu Bảo lựa chọn nói dối:
-Chưa.
Hoa Nguyệt từng trải quá ít không nhìn ra Nguyên Tiểu Bảo nói dối, nàng giơ lên nắm đấm nhỏ ra vẻ chắc ăn nói:
-Tuy không biết giữa ngươi và chủ mẫu có chuyện gì nhưng ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi hỏi tin tức từ chủ mẫu, cứ chờ tin vui của ta. Còn bây giờ ta phải về rồi, ngươi mang ta trở lên đi.
Thấy vậy Nguyên Tiểu Bảo phức tạp nhìn Hoa Nguyệt, hắn… hiểu rõ nàng rất hụt hẫng khi nhận được câu trả lời từ chối, càng hiểu rõ nàng đã biết lí do hắn muốn rời khỏi Thiên Hoa Đảo, vậy mà nàng vẫn hết sức mình giúp hắn, đáng sao?
Hắn…. đã từng nổi lên ý định giết chết nàng đấy.
Thật, địa vị của Vân Chi trong lòng Nguyên Tiểu Bảo cao hơn những người trên Thiên Hoa Đảo rất rất nhiều, lương tâm nói hắn không nên giết người vô tội nhưng nếu thật sự chỉ được phép lựa chọn một trong hai Nguyên Tiểu Bảo chắc chắn sẽ chọn Vân Chi.
Chung quy lại Nguyên Tiểu Bảo chỉ là con người, mà một con người sẽ luôn có những quyết định ích kỉ của bản thân.
Đương nhiên tất cả cũng chỉ dừng lại ở ý định, chính vì hình bóng của Vân Chi nên Nguyên Tiểu Bảo càng không muốn giết người vô tội, nếu làm vậy hắn sẽ chẳng còn mặt mũi nào gặp lại Vân Chi, sẽ một lần nữa mất đi mục đích sống, thà chết còn hơn.
Không hiểu ánh mắt phức tạp kia, Hoa Nguyệt đấm vào vai Nguyên Tiểu Bảo một cái nói:
-Này, ngươi làm sao thế?
Nguyên Tiểu Bảo thoát khỏi thất thần lắc đầu:
-Không có gì, đi, ta mang ngươi lên.
Nói xong Nguyên Tiểu Bảo ôm Hoa Nguyệt vẫn hơi có điều suy nghĩ nhảy lên vách đá, tiễn nàng thêm một đoạn rồi mới quay trở về hang động tiếp tục ngắm nhìn Ngẫu Hồ.
Một lát sau, lại có người đến thăm, lần này người đến là Hoa Thượng Nhi.
Hoa Thượng Nhi không để ý Nguyên Tiểu Bảo ngạc nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh Nguyên Tiểu Bảo nói vu vơ:
-Ngươi vẫn chưa quyết định được sao?
Nguyên Tiểu Bảo nhún vai:
-Ta quyết định rồi, ta sẽ tự mình vượt qua Ngẫu Hồ.
Có lẽ đã biết trước được câu trả lời này, Hoa Thượng Nhi hỏi câu thứ hai:
-Ngươi… không nỡ ra tay, hay không muốn ra tay?
Nguyên Tiểu Bảo đáp:
-Cả hai đều là lí do, trước hết ta rất cảm thông cho số phận các ngươi nên không nỡ ra tay, thứ hai ta thật lòng không muốn dùng cái chết của các ngươi phục vụ cho lợi ích của mình, lương tâm của ta không cho phép ta làm điều đó.
-Qua một thời gian nữa ta sẽ thử băng Ngẫu Hồ.
Nghe vậy Hoa Thượng Nhi nói:
-Nếu nói Hồn Tộc không chấp nhận kẻ chỉ biết đến sắc dục thì Hồn Tộc càng không chấp nhận kẻ nhu nhược, xông Ngẫu Hồ lần thứ hai mà không có Thiên Hồn Thạch trợ giúp ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
-Ngươi phải tin ta, đây là khảo hạch do Hồn Tộc bày ra chứ không phải nguy hiểm tự nhiên, căn bản sẽ không có kì tích xảy ra.
Nguyên Tiểu Bảo cười cười hỏi lại:
-Chẳng lẽ ngươi muốn ta giết hết người trên Thiên Hoa Đảo sao?
Khá bất ngờ rằng Hoa Thượng Nhi lại gật đầu:
-Ta đúng là có ý nghĩ này, dù sao chúng ta cũng không chết được.
Nguyên Tiểu Bảo lắc đầu nói:
-Đối với ta điều quan trọng không phải các ngươi có chết hay không mà giết chính là giết, ta không muốn tay mình vấy đầy máu tươi của người vô tội. Chắc ngươi vẫn còn nhớ ta từng nói ta có ý trung nhân rồi chứ, ta không muốn đến lúc gặp lại nàng ta không còn là chính ta.
Nhìn Nguyên Tiểu Bảo không giống nói cho có, Hoa Thượng Nhi cúi đầu nói thầm:
-Cám ơn.
Nguyên Tiểu Bảo cười nói:
-À, ngươi có biết nhiều về đề mục khảo hạch hay Hồn Tộc không?
Biết trước sau gì Nguyên Tiểu Bảo cũng hỏi câu này, Hoa Thượng Nhi trả lời luôn:
-Kì thực mục đích ta đến gặp ngươi là để nói cho ngươi biết về Hồn Tộc thay cho lời cám ơn. Những thứ ta biết không nhiều lắm nhưng hy vọng nó có ích cho ngươi.
-Đầu tiên Hồn Tộc là một trong viễn cổ bát tộc của Đấu Khí Đại Lục, nội tình cực kì lớn mạnh, Đấu Tôn, Đấu Thánh có không ít, tộc nhân đều lấy chữ “Hồn” làm họ, ví dụ Hồn Nhai, Hồn Phong, sau này ngươi có báo tên nhớ gắn thêm chữ “Hồn”.
-Tiếp theo là về khảo hạch, ta chỉ biết đề mục khảo hạch gồm ba vòng, vòng thứ nhất là Bách Hồn Thụ, vượt qua được huyễn cảnh của Bách Hồn Thụ sẽ thu được Tiêu Hồn Quả. Tác dụng của Tiêu Hồn Quả là gia tăng sức mạnh linh hồn, nhưng tác dụng phụ của nó là linh hồn thất thoát theo thời gian.
-Một khi đã ăn Tiêu Hồn Quả bắt buộc phải không ngừng thôn phệ linh hồn người khác, nếu không linh hồn sẽ dần tan biến mà chết. Đây cũng là lí do ta không muốn gặp phải người ăn Tiêu Hồn Quả, trong quá khứ có vài người trong chúng ta sống dở chết dở vì bị thôn phệ linh hồn.
-Vòng khảo hạch thứ hai là Thiên Hoa Đảo, nam nhân thì gặp đảo nữ nhân, nữ nhân thì gặp đảo nam nhân, người đến đây nếu chìm vào sắc dục linh hồn sẽ từng chút một dung nhập vào nhân ngẫu qua mỗi lần giao hoan, từ đó trở thành một phần của Thiên Hoa Đảo, hoặc bị xóa bỏ tùy trường hợp.
-Có thể ngươi không biết chứ người tham gia khảo hạch đều có dục tính rất mạnh, cả nam cả nữ đều như vậy, rất ít người nhịn được cám dỗ.
-Về phần vòng thứ ba ta không có tin tức gì cả.
Được Hoa Thượng Nhi giới thiệu một phen, Nguyên Tiểu Bảo rốt cuộc đã có cái nhìn rõ hơn về nơi mình sống lại, xem ra muốn gặp được Vân Chi cần phải đi một quãng đường rất dài, ít nhất phải ra khỏi cái nơi gọi là Hồn Tộc này trước đã.
Nguyên Tiểu Bảo đứng dậy cắn ngón tay trỏ chỉ lên trời nói:
-Ta, Nguyên Tiểu Bảo thề rằng một ngày nào đó đủ thực lực ta sẽ quay lại đây giải thoát cho các ngươi.
Chứng kiến Nguyên Tiểu Bảo thế này Hoa Thượng Nhi hơi ngơ ngác, từ lúc bị Hồn Tộc bắt đến giờ nàng chưa gặp qua ai cảm thông cho số phận của người trên Thiên Hoa Đảo, càng chưa gặp người nào hứa sẽ quay trở lại giải thoát, bởi vì điều đó chính là chống đối lại Hồn Tộc.
Phải biết Hồn Tộc ở Đấu Khí Đại Lục đại biểu cho một thế lực bất khả xâm phạm, trừ phi có Đấu Đế ra tay mới lật đổ được Hồn Tộc, nói cách khác Hoa Thượng Nhi chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân sẽ được giải thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.
Nhưng hôm nay, nàng đã thấy được một tia hy vọng, mặc kệ bây giờ Nguyên Tiểu Bảo rất yếu còn lâu mới bằng Đấu Đế nhưng không hiểu sao trực giác của nàng lại nói rằng Nguyên Tiểu Bảo có thể làm được, thậm chí nếu không làm được nàng cũng chỉ cần một câu thề của Nguyên Tiểu Bảo là đủ rồi.
Nguyên Tiểu Bảo ho khan chấm dứt dòng suy nghĩ của Hoa Thượng Nhi:
-Khụ, ngươi nhìn ta chằm chằm làm ta sợ đó.
Bị tiếng ho của Nguyên Tiểu Bảo đánh thức, Hoa Thượng Nhi vội vàng khống chế lại tâm tình lạnh lùng nói:
-Không còn việc gì nữa ta về đây.
Nói xong Hoa Thượng Nhi cấp tốc thi triển khinh công bay khỏi hang động, còn Nguyên Tiểu Bảo chỉ lắc đầu cười cười thầm đánh giá cô nàng này quá xinh đẹp, quá dễ thương, vừa rồi nàng thất thần khiến hắn kém chút không chịu nổi muốn đưa tay nhéo má nàng một cái chứ không phải chỉ ho khan đâu.