-Nếu một ngày ta đủ sức phá giải Thiên Hoa Đảo thì nàng có thể sống sót không?
Lúc này vẻ mặt Hoa Thượng Nhi đã không còn vẻ ngượng ngùng, thay vào đó là một mảnh hồng nhuận của hạnh phúc nói:
-Có lẽ.
Nhận được câu trả lời Nguyên Tiểu Bảo trầm mặc, đổi lại trước đây Nguyên Tiểu Bảo sẽ vô tư cho rằng bên trong “có lẽ” có năm thành có thể, nhưng vừa rồi tuy Hoa Thượng Nhi che giấu rất kĩ hắn vẫn để ý được linh hồn nàng hơi rung động chứng tỏ nàng đang nói dối.
Đồng nghĩa “có lẽ” của Hoa Thượng Nhi… chính là không thể.
Nguyên Tiểu Bảo vô thức xiết chặt nắm tay tự trách:
-Xin lỗi, nếu ta đến sớm hơn….
Không đợi Nguyên Tiểu Bảo nói xong, Hoa Thượng Nhi đưa ra ngón tay thon dài chặn lại ôn nhu nói:
-Ngươi đừng như vậy, ít nhất niềm hạnh phúc trong lòng ta không phải giả, gặp được ngươi đối với ta đã là quá đủ rồi, ta không trông mong gì thêm.
Lời nói là vậy, vẻ mặt ôn nhu là thế, nhưng sâu trong nội tâm Hoa Thượng Nhi rất đau, mặc kệ hạnh phúc không phải giả thì chẳng có nữ nhân nào không muốn ở bên cạnh nam nhân mình yêu, ở đây nàng còn không thể trao thân cho Nguyên Tiểu Bảo một cách chân chính.
Hạnh phúc lẫn nỗi đau đan xen, Hoa Thượng Nhi rốt cuộc không giấu nổi tâm tình phức tạp của mình, một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tuyệt mỹ pha chút bi thương.
Cảm nhận được hết thảy, ánh mắt Nguyên Tiểu Bảo lóe lên một sự kiên định chưa từng thấy, so với lần thiêu đốt linh hồn cứu Vân Chi hay quyết định tu luyện Hỗn Độn Tụ Thần Quyết càng kiên định hơn, hắn vươn tay lau đi giọt nước mắt trên mặt Hoa Thượng Nhi nói:
-Tin tưởng ta, nhất định sẽ có ngày ta và nàng đoàn tụ.
Chỉ một câu nói đã đánh bay được nỗi phiền muộn, Hoa Thượng Nhi nở nụ cười khẽ gật đầu:
-Ừm, ta tin tưởng ngươi.
Tạm gác lại chuyện tương lai, Nguyên Tiểu Bảo hỏi tiếp:
-Theo nàng thì người Hồn Tộc có biết chuyện xảy ra trên Thiên Hoa Đảo không?
Hoa Thượng Nhi trả lời:
-Không đâu, ta nghe nói Thiên Hoa Đảo vốn thuộc về một vị Cửu Tinh Đấu Thánh ở thời đại cực kì xa xưa, sau bị viễn cổ bát tộc phát hiện chia nhau khai khác sạch sẽ rồi Hồn Tộc mới lấy về làm nơi thí luyện, nhưng trừ Đấu Đế ra không ai phá giải nổi Thiên Hoa Đảo nên Hồn Tộc không để lại được biện pháp thăm dò.
Nghe vậy Nguyên Tiểu Bảo nghĩ nghĩ một chút nói:
-Đêm nay nàng ở lại với ta nhé, ta muốn thử song tu.
Hoa Thượng Nhi trừng mắt hỏi lại:
-Song tu??? Là loại song tu nào??? Không, quan trọng hơn ta không thể tu luyện được, ngươi có ý đồ bất chính đúng không.
Sợ Hoa Thượng Nhi nghĩ xấu, Nguyên Tiểu Bảo vội vàng giải thích:
-Ý ta là song tu chưởng đối chưởng bình thường xem có giúp được nàng hay không, nếu thành công sau này nàng không cần sợ bị người khác tới làm phiền, ta không muốn nàng chịu khổ thêm một chút nào nữa.
Nghe Nguyên Tiểu Bảo giải thích Hoa Thượng Nhi yên tâm hơn nhiều, nội tâm cũng bay bổng hơn rất nhiều nói ra:
-Vừa rồi không phải ta không muốn hay đề phòng ngươi, chẳng qua… đây không phải ta, và làm chuyện đó đối với ngươi chỉ có hại chứ không có lợi.
Nguyên Tiểu Bảo cười cười:
-Ta hiểu mà. Thôi, chúng ta bắt đầu đi.
Nói xong Nguyên Tiểu Bảo rất nghiêm túc đối chưởng với Hoa Thượng Nhi ngồi xuống vận chuyển Hỗn Độn Tụ Thần Quyết, đấu khí không ngừng được Nguyên Tiểu Bảo hấp thu, dung hợp rồi truyền sang cho Hoa Thượng Nhi.
Còn Hoa Thượng Nhi mặc dù ngày trước là Đấu Tôn, kiến thức có rất nhiều nhưng nhất thời không thể hiểu đường vận chuyển của Hỗn Độn Tụ Thần Quyết làm đấu khí chạy tán loạn hết cả, may mắn có Nguyên Tiểu Bảo bên cạnh nàng mới không bị thương.
Lúc này Hoa Thượng Nhi mới hiểu nguyên nhân Nguyên Tiểu Bảo muốn song tu thay vì trực tiếp truyền cho nàng công pháp tu luyện là do cái công pháp của Nguyên Tiểu Bảo quá huyền diệu khó diễn đạt bằng lời lẽ bình thường, chỉ có song tu mới giúp nàng dễ nắm bắt được.
Có ý nghĩ này Hoa Thượng Nhi càng cảm thấy ấm áp hơn, công pháp quý giá như vậy mà Nguyên Tiểu Bảo không chút do dự để nàng cảm thụ đã nói rõ địa vị của nàng trong lòng Nguyên Tiểu Bảo rất cao, mặc kệ có thành công hay không thì nàng cũng sẽ khắc cốt ghi tâm tấm chân tình này.
Hơi lắc lắc đầu bỏ qua tạp niệm, Hoa Thượng Nhi lập tức tập trung vào cảm thụ Hỗn Độn Tụ Thần Quyết.
Cứ như thế không khí trong hang động cực kì yên tĩnh, một đêm rất nhanh đã trôi qua.
Sáng hôm sau, qua vô số lần thử rốt cuộc Hoa Thượng Nhi đã miễn cưỡng hoàn thành một vòng chu thiên song tu, nhận thấy trong đan điền thực sự có một tia năng lượng ba động khiến Hoa Thượng Nhi mừng rỡ vô cùng, nàng không dám tin đây là sự thật tự hỏi:
-Ta… ta… thật có thể tu luyện?
Nguyên Tiểu Bảo xác nhận:
-Phải, nàng có thể tu luyện rồi.
Hoa Thượng Nhi kích động ôm lấy cổ Nguyên Tiểu Bảo nói:
-Cám ơn ngươi đã đem lại cho ta hy vọng.
Nguyên Tiểu Bảo cười cười:
-Nàng nói sai rồi, đây là hy vọng của chúng ta.
Đúng vậy, Hoa Thượng Nhi mạnh hơn thì cơ hội sống sót sau khi phá giải Thiên Hoa Đảo cũng nhiều hơn, mặc kệ tốc độ tu luyện không quá nhanh nhưng được cái Hỗn Độn Tụ Thần Quyết giúp linh hồn của Hoa Thượng Nhi khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Đây là một tin tức rất tốt, hy vọng tràn ngập.
Nghĩ tới đây Hoa Thượng Nhi hạ thấp giọng thủ thỉ vào tai Nguyên Tiểu Bảo:
-Chàng không chê thiếp già chứ, thiếp đã bị nhốt ở đây hơn một nghìn năm rồi.
Nghe vậy Nguyên Tiểu Bảo nhẹ nhàng đẩy Hoa Thượng Nhi ra nhìn thẳng vào mắt nàng chân thành nói:
-Đối với ta dung mạo hay tuổi tác không quan trọng, dù nàng có ra sao đi nữa cũng không thay đổi được sự thật hành động của nàng đã đả động được trái tim ta, như thế là đủ rồi. Và nàng đừng cho rằng đây là ta nợ nàng, bởi vì tình yêu luôn bắt đầu từ duyên nợ.
-Gặp được nàng là một cái duyên, được nàng giúp đỡ là một cái nợ, tình yêu này so với nhất kiến chung tình có chút gì đó còn đáng giá hơn, không phải sao. Ngoài ra ta biết nàng rất xinh đẹp, có một lão bà như nàng là ta rất lời a.
Nghe lời đường mật, Hoa Thượng Nhi bật cười:
-Chàng thật dẻo miệng, bất quá thiếp rất thích.
-Ọt…. ọt….
Mải mê với tu luyện, Hoa Thượng Nhi quên rằng cỗ thân thể này tuy không phải thật nhưng lại rất thật, qua gần một ngày không ăn gì cái bụng xẹp lép đã bắt đầu biểu tình, trên mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng, nói gì thì nói nữ nhân để bụng kêu rất không có ý tứ a.
Nguyên Tiểu Bảo cười nói:
-Đợi ta một chút, ta nướng cá cho nàng ăn.
…………….
Một năm sau, qua mỗi đêm đều ở cùng nhau song tu thì tu vi Nguyên Tiểu Bảo đã đạt tới Cửu Tinh đấu giả còn Hoa Thượng Nhi chậm hơn chỉ có Bát Đoạn đấu khí nhưng cả hai đều rất hài lòng với kết quả này, thậm chí phải nói là chấn động không thôi.
Tính ra trong một năm trùng tu lại từ giai đoạn đấu khí đến Cửu Tinh đấu giả là một chuyện gì đó rất ghê gớm a, phải biết Tiêu Viêm trong một năm cũng chỉ từ Tam Đoạn đấu khí nhảy lên Nhất Tinh đấu giả thôi a.
Tuy nói điều kiện tu luyện ở Thiên Hoa Đảo tốt hơn Ô Thản Thành nhiều nhưng không thể phủ nhận sự bá đạo của Hỗn Độn Tụ Thần Quyết, ngoại trừ lúc đột phá hơi rắc rối do có dính líu tới tu chân thì tốc độ tu luyện của Hỗn Độn Tụ Thần Quyết có lẽ không thua gì Thiên Giai công pháp.
Nhưng điều khiến Nguyên Tiểu Bảo vui vẻ nhất không phải tu vi tăng nhanh mà là đã hoàn toàn thuyết phục được Hoa Thượng Nhi để nàng không suy nghĩ về quá khứ đau thương nữa, cái hai người hướng tới là tương lai tươi đẹp, nơi Hoa Thượng Nhi chân chính được trở lại là một con người.
Khá may mắn rằng Hoa Thượng Nhi chưa bị người khác chân chính làm nhục nên nàng thật sự không nghĩ nhiều chứ không phải diễn cho Nguyên Tiểu Bảo yên tâm.
Cũng trong một năm này thân phận ‘‘nam nhân’’ của Nguyên Tiểu Bảo đã được công nhận trên Thiên Hoa Đảo, đương nhiên mối quan hệ giữa hai người vẫn năm trong vòng bí mật và Hoa Thượng Nhi có nói Nguyên Tiểu Bảo là trường hợp đặc biệt, về sau gặp phải nam nhân vẫn phải giết trước tính sau.
Bởi vì Hoa Thượng Nhi đã biết tất cả về Nguyên Tiểu Bảo, thân phận thật của Nguyên Tiểu Bảo căn bản không phải người Hồn Tộc, nàng dám chắc ở tầng thấp nhất của Hồn Tộc không có người nào tâm tính thiện lương giống Nguyên Tiểu Bảo.
Cuối cùng Nguyên Tiểu Bảo đã được Hoa Thượng Nhi gợi ý một cách khác kích hoạt Thiên Hồn Thạch, cũng là cách dành riêng cho Nguyên Tiểu Bảo.
Đó là không cần trực tiếp chém giết mà chỉ dùng linh hồn đặc thù của Nguyên Tiểu Bảo làm dẫn tách ra một tia hồn của người khác dung nhập vào Thiên Hồn Thạch, sau đó cũng không cần bồi bổ gì hết, đợi Nguyên Tiểu Bảo băng qua được Ngẫu Hồ những mảnh hồn đó sẽ tự động quay trở lại.
Hôm nay, khi mọi việc đã xong xuôi Nguyên Tiểu Bảo khá rảnh rỗi đi dạo cùng Hoa Thượng Nhi trong hoa viên.
Ngắm nhìn những bông hoa ‘‘biến dị’’ độc nhất vô nhị cực kì xinh đẹp, Hoa Thượng Nhi cười cười trêu chọc:
-Đây là lần đầu tiên thiếp thấy một người chạm vào cây hoa nào là cây hoa đó liền biến dị, chàng thực sự rất khó đoán a.
Nguyên Tiểu Bảo trêu chọc lại:
-Không chỉ hoa, kể cả người cũng bị ta làm cho biến dị đây nè.
Nghe vậy Hoa Thượng Nhi hơi đỏ mặt nói:
-Không đứng đắn gì hết.
Bỗng nhiên, Nguyên Tiểu Bảo quay sang ôm Hoa Thượng Nhi thật chặt không nỡ nói:
-Ngày mai ta sẽ rời khỏi đây tránh bị Hồn Tộc nghi ngờ, nàng… nhớ giữ gìn sức khỏe chờ ta.
Ở bên nhau hạnh phúc bao nhiêu, rời xa nhau sẽ hụt hẫng bấy nhiêu, nụ cười trên môi Hoa Thượng Nhi ngừng bặt, nàng cũng không nỡ chia cách nhưng nàng biết nhất định phải chia cách, nếu không cái tương lai hai người trông chờ sẽ không bao giờ đến.
Cố gắng dằn lại buồn bã, Hoa Thượng Nhi lần đầu tiên mạnh dạn hôn Nguyên Tiểu Bảo một cái thật sâu rồi nói:
-Chàng không cần quá gấp gáp, mọi thứ cứ để thuận theo tự nhiên, thiếp chờ được.
Nguyên Tiểu Bảo lắc đầu cười cười:
-Ta làm sao lại để lão bà của mình chờ lâu, nàng yên tâm, rất nhanh ta sẽ quay lại đón nàng, sau đó chúng ta sẽ về một nơi yên bình sinh thật nhiều hài tử tận hưởng cuộc sống vui vẻ, đây là lời hứa của ta với nàng.
Thấy Nguyên Tiểu Bảo cười trấn an, Hoa Thượng Nhi cũng cười đáp lại:
-Chỉ sợ chàng không đủ sức thôi.
…………….
Ngày hôm sau, Nguyên Tiểu Bảo đứng trên thuyền chuẩn bị rời khỏi Thiên Hoa Đảo, phía sau hắn chỉ có một người đưa tiễn – Hoa Nguyệt, còn Hoa Thượng Nhi thân làm chủ mẫu không tiện đưa tiễn đành phải đứng từ đằng xa trông lại.
Qua một năm Hoa Nguyệt đã biết bản thân không có cơ hội với Nguyên Tiểu Bảo nhưng nàng vẫn muốn đưa tiễn Nguyên Tiểu Bảo với tư cách một người bạn, Hoa Nguyệt vô tư cười nói:
-Ngươi nhớ bảo trọng, lúc nào rảnh rỗi nhớ trở lại thăm ta a.
Nhìn Hoa Nguyệt vẫn vô tư như ngày nào, Nguyên Tiểu Bảo không khỏi thở dài cảm thấy tội nghiệp cho số phận của nàng, nhưng ngoài mặt Nguyên Tiểu Bảo lại tỏ ra không có chuyện gì gật đầu đầy hào hứng:
-Ta nhất định sẽ trở lại, ta đi đây.
Nói xong Nguyên Tiểu Bảo đẩy thuyền lên đường để lại Hoa Nguyệt một mình đứng nhìn về phía xa, đợi đến khi bóng dáng Nguyên Tiểu Bảo khuất hẳn Hoa Nguyệt mới lủi thủi quay lưng trở về.