Sáng hôm sau....
Tại biệt thự của các cô....
- Dậy thôi mấy đứa! Tụi chị sẽ cho mấy đứa qua trường chơi chút!
- Dạ vâng!
Các cô và các cậu diện những bộ đồ học sinh vô cùng dễ thương. Các cô thì vẫn cuốn hút khó tả. Còn các cậu thì bảnh bao, thư sinh nhưng vẫn đậm nét cá tính.
Tại trường Royal 1.....
Các cô và các cậu mỗi người 1 em siêu xe, phi thẳng đến trường. lại 1 cơn bão bàn tán rộ lên...
- HS1: Thiên thần tới rùi kìa tụi bây!
- HS1: Thiên thần hạ thế!
- HS3: Ô....kia là các nam thần mới sao...tim tui vỡ mất....
- HS4: Sao họ lại đi cùng nhau nhỉ??
- HS5: Chẳng lẽ họ đang hẹn hò?
- HS1: Nhưng chẳng phải họ đã đồng ý lời tỏ tình của các nam thần rồi sao?
- HS3: Đúng là mấy đứa con gái lăng loàng!
Phập!!! 1 con dao bay thẳng vào họng của đứa HS3. Máu bay tung tóe. Người phi không ai khác là Rose. Rồi cô lấy máy ra gọi cho đàn em đến dọn xác.
Các cô lên phòng Hiệu trưởng...
Vẫn là cái ngày đầu tiên đầy ắp kỉ niệm với cánh cửa ấy, nhưng lần này là 3 anh đá chứ không phải 3 cô....
RẦM!!!!
Ông Hiệu trưởng đang cầm tách trà nhâm nhi, bỗng giật phắt mình, khiến cho ông bị sặc nước, phun tứ tung, cũng may là không vào mặt ai cả, chỉ là đống tài liệu quan trọng bị vấy bẩn mà thôi..
- Mấy cái cậu kia!! Có biết lịch sự không hả? Học sinh bây giờ loạn hết rồi!
- Xếp lớp cho tụi tôi! Leo giơ súng, chĩa thẳng vào mặt ông.
- Các...các cậu....
- Nhanh!!! Kevin hét.
- Các cậu...là học sinh cấp ba năm mấy?
- Năm nhất!
- Được...được rồi...các cậu học ở lớp 9B....
Nói rồi, ông gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm lớp đó đến đưa các cậu đi...
Họ chào tạm biệt nhau:
- Vào lớp học vui vẻ nhé! Giờ ra chơi qua lớp 12A gọi tụi chị, tụi chị sẽ dẫn mấy đứa đi ăn. Đồ ăn ở đây cũng tàm tạm...
- Dạ vâng! Chào các chị!
Các cậu lên lớp. Bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ của nữ sinh hướng về các cậu. Các cậu lặng lẽ xuống bàn ngồi học, không quan tâm đến mấy người đó...
Tại lớp 12A....
Các cô bước vào. Ngồi bên bàn các cô là những người con trai gương mặt buồn bã. Sâu thăm thẳm trong đôi mắt các anh là nỗi buồn không đáy. Các anh không khóc. Vì còn nước mắt nữa đâu mà khóc! Bây giờ khóc chỉ ra máu mà thôi...
Thế mới biết, các anh yêu các cô đến nhường nào!
Tại bàn Vũ – Mai:
- Xích ra cho tôi ngồi! Vẫn là chất giọng lạnh lùng ấy.
Anh không nói gì, chỉ ngước đôi mắt lên nhìn....
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của người mình yêu, anh đứng phắt dậy, vẻ mặt rạng rỡ...
- Em...có phải là em không? Có phải bảo bối của tôi không??
- Anh đang nói cái gì vậy? Ai là bảo bối của anh?
- Em.....Nhưng chẳng phải em đã được chôn hôm qua rồi sao? Sao có thể...?
- Anh nói gì kỳ vậy?
- Thôi...em không cần hiểu...chỉ cần em quay về bên tôi là được rồi.
Nói rồi, anh ôm lấy cô, bất giác trên khóe mi anh xuất hiện vài giọt lệ...
Bàn Nam – Trang:
- Lại là cái ngày đầu tiên quay lại trường! Anh thiếu chỗ đến vậy sao? Bunnie nhìn anh, gương mặt khó chịu.
Anh không ngước lên nhìn cô, tay chỉ cầm chiếc điện thoại ngắm hình anh chụp lén cô khi cô ngủ. Nở nụ cười nặng trĩu niềm đau:
- Tôi vừa nghe giọng của em đấy! Có phải là em không? Em có biết tôi nhớ em nhiều lắm không? Bảo bối ngốc! Em bỏ tôi mà đi thế à....?
- Anh đang nói nhảm cái gì vậy?
Anh ngước lên, gương mắt xơ xác nhưng vẫn chuẩn soái ca. Anh vô cùng ngạc nhiên. Anh đứng phắt dậy. Sờ má, đưa đôi bàn tay lên mái tóc mùi hương anh đào dịu nhẹ của cô, chạm khẽ vào đôi mắt, vào bờ môi mọng đỏ của cô.
Cô khó chịu đưa tay lên nắm lấy tay của anh giữ lại:
- Anh có biết anh đang làm cái gì không?
- Em...
- Tôi sao?
- Em trở về thật rồi!!!
- Cái gì mà trở về?
- .....
Anh không nói gì mà bật khóc. Ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của cô...Cô khẽ đưa đôi tay lên vỗ nhẹ vào bờ vai của anh. Mặt ngơ ngác vẫn không hiểu điều gì xảy ra.
Bàn Minh – Chi:
- Xin lỗi, phiền anh tránh qua 1 bên giùm tôi được không? Cô cất giọng, nhẹ nhàng xen chút lạnh lùng.
Anh không nói gì, ngước mặt lên...
- Áaaaaaa......Ma...ma....
- Anh vừa nói cái gì cơ? Mặt cô tức sôi máu.
- Em...Nguyệt Chi...em quay về bên tôi rồi sao? Tôi nguyện kiếp này sẽ không yêu ai khác ngoài em mà...Mặc dù em đã ra đi nhưng tôi vẫn nguyện chung thủy với em...
Vừa nói anh vừa chắp tay, quỳ xuống, hướng về cô, mặt ướt đẫm nước mắt.
- Anh bị làm sao thế? Anh bảo ai chết?
- Em...em vẫn nói được sao? Vẫn là giọng nói ấy! Tôi vẫn nhớ như in...
- Anh thôi đi! Đồ não cá vàng! Tôi chẳng hiểu anh bị làm sao nữa! Cô thong thả đẩy ghế ngồi xuống, lấy sách ra học bài.
Anh trợn tròn 2 mắt, vội đứng dậy, rung nhẹ bờ vai nhỏ nhắn của cô, nắm lấy đôi bàn tay thon thả trắng nõn....
- Là em thật rồi!
- ....????
- Hức hức....em không bỏ tôi!! Hức hức...nhưng sao có thể....
Anh khóc như đứa con nít, cô vỗ nhẹ vai an ủi mà cũng chẳng biết tại sao lại như vậy...
Các tiết học trôi qua....