• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngâm Ngâm, tranh thủ đến phòng bệnh VIP thăm Anh Chi đi, cô ấy là người tài trợ trang phục cho em mà!" Lý Sưởng ngẩng đầu nói với Âu Dương Ngâm. Bây giờ là buổi trưa, hai thầy trò đang cùng ăn cơm tại nhà ăn bệnh viện.

"Cô cô? Cô ấy bị bệnh gì hả thầy?" Đã hơn nửa tháng sau hôm nói chuyện với Trình Mộc Dương, từ hôm đó đến giờ cô vẫn còn lo lắng về việc này.

"Bị cảm nặng, đột nhiên ngất xỉu trong phòng tắm. Sợ là viêm cơ tim nên cho nằm viện điều trị luôn".

Thể chất kém nên virus cảm cúm mới thừa cơ mà vào, chắc thời gian này cô cô không hề dễ chịu. Cô ấy cũng không muốn ở trong nhà nữa mà phải tránh đến bệnh viện trị liệu.

Âu Dương Ngâm đẩy cửa phòng bệnh VIP ra, Trình Mộc Dương đang ngồi ở đầu giường Trình Anh Chi, quay lại nhìn thấy cô, một tia sáng lóe lên trong mắt anh ta, anh ta quay lại vừa nói với Trình Anh Chi vừa đứng lên, "Cô cô, Ngâm Ngâm đến rồi".

Âu Dương Ngâm đi tới bên giường Trình Anh Chi, cúi xuống nhỏ giọng nói: "Cô cô đã đỡ hơn chưa?" Cô đưa tay sờ trán Trình Anh Chi, "Còn hơi sốt, cố có truyền nước không?"

Trình Mộc Dương nói: "Cô cô sợ đau không chịu truyền nước, chỉ uống thuốc thôi".

"Cô cô giống cháu thật đấy!" Âu Dương Ngâm cười nói, "Nếu không sốt cao thì cũng không nhất định phải truyền nước, chỉ cần uống thuốc là được. Mấu chốt là phải nghỉ ngơi tốt, nên uống nhiều nước hơn bình thường, nếu virus đến dạ dày dẫn đến đau bụng thì mới phải truyền nước vì sợ mất nước".

"Cô cô không đau bụng, chẳng qua sốt quá không còn sức thôi", Trình Anh Chi cười mệt mỏi, "Mộc Dương, bác sĩ đến rồi, cháu phải tránh ra cho bác sĩ làm việc".

Trình Mộc Dương nói: "Cả ngày cô cô chưa ăn gì, cũng không chịu uống nhiều nước, bị ốm một cái là không khác gì trẻ con cả".

Âu Dương Ngâm nói: "Vẫn nên ăn một chút", cô quay lại hỏi Trình Mộc Dương, "Anh mang gì đến cho cô đấy, cháo à?" Thấy Trình Mộc Dương gật đầu, cô liền cười nói, "Em cảm cúm cũng không thích ăn cháo, càng không thích uống nước. Đã không muốn ăn uống thì chớ, những thứ này lại chẳng có mùi vị gì cả".

Trình Anh Chi uể oải nói: "Ngâm Ngâm vẫn hiểu cô cô nhất".

Âu Dương Ngâm đứng dậy nói: "Cháu xuống cửa hàng hoa quả bên dưới ép cho cô một cốc nước dưa hấu, vừa thanh nhiệt mà mùi vị cũng ngon hơn một chút".

Trình Anh Chi nói: "Để Mộc Dương đi đi, cháu chạy lên chạy xuống lại mệt".

Nghe vậy Âu Dương Ngâm cũng vui vẻ, vậy là Trình Anh Chi vẫn chịu uống nước dưa hấu, cô cười nói: "Không sao, ở đây cháu coi như là chủ nhân mà! Hơn nữa chạy lên chạy xuống chẳng phải còn có thể giảm béo sao?" Cô cầm túi xách đi ra ngoài, Trình Anh Chi quát Trình Mộc Dương, Trình Mộc Dương cũng đi ra ngoài theo.

"Lần này cô cô bị ốm là vì chuyện đó à?" Âu Dương Ngâm hỏi, "Sau đó anh có xác minh lại không? Em sợ em nhìn nhầm, thế thì đúng là tội đáng chết vạn lần. Vừa rồi thấy cô cô hốc hác như vậy em lại cảm thấy có lỗi với cô ấy".

"Sao em lại nghĩ như vậy, chuyện này anh với cô còn phải cảm ơn em tử tế ấy chứ, nếu không phát hiện thf sau này càng không thể cứu vãn được". Trình Mộc Dương cúi đầu nhìn vẻ nặng nề tâm sự của Âu Dương Ngâm, "Anh nhờ người điều tra xác minh lại rồi mới nói với cô cô, em không nhầm đâu, đừng lo lắng nữa".

"Dù nói như vậy nhưng trong lòng vẫn thấy bất an. Anh không bảo cô cô là em nói đấy chứ? Nếu không em cũng không dám gặp cô cô nữa".

"Không, anh nói là anh vô tình nhìn thấy. Em yên tâm, anh còn chưa đến mức ngốc như vậy. Cô cô là người rất kiêu ngạo, sau khi nghe cô tỏ ra rất bình thản, cô chỉ nói đã thấy nhiều rồi, bây giờ người người đều như vậy, cô cũng chưa nghĩ đến việc mình và tay họ Đàm đó sẽ thế nào. Đương nhiên trong lòng thì chắc chắn là rất khó chịu".

Âu Dương Ngâm thở dài nói, "Đàn ông có tiền sẽ hư hỏng, quả nhiên không sai".

Trình Mộc Dương phản bác, "Sao có thể vơ đũa cả nắm thế, chính là vì lí do này nên em mới không thích anh à?"

"Việc này liên quan gì đến em?" Âu Dương Ngâm nói, "Tại sao suốt ngày anh cứ bảo em không thích anh? Em tin tưởng anh lắm mà, việc này em nói với anh đầu tiên đấy, em còn phải đối mặt với nguy cơ bị trả thù nữa. Anh nghĩ xem, nếu một ngày nào đó hắn ta biết là em đã tiết lộ làm hỏng việc của hắn thì có khi còn thuê sát thủ đến giết em ấy chứ. Nghe nói bây giờ nhiều kẻ giàu có bỏ tiền thuê sát thủ giết người diệt khẩu lắm. Nếu em mà chết như vậy thì oan khuất quá, còn không được phong liệt sĩ nữa, cuộc đời em sẽ chỉ ngắn ngủi như sao băng, trong khi lại không thể cháy sáng lấy một lần".

Trình Mộc Dương rất đau đầu, đành phải đầu hàng, nói: "Sao trước kia anh không phát hiện em có năng khiếu liên thiên như vậy, sao cuối cùng lần nào cũng đều là lỗi của anh? Em không đi thi hùng biện đúng là một tổn thất lớn của bất cứ trường nào em học!"

Âu Dương Ngâm nghĩ thầm, trước kia anh cũng không ép tôi như vậy, nếu không đến bước đường cùng thì tôi lãng phí nhiều tế bào não như vậy làm gì? Nghĩ vậy nhưng cô vẫn trộm vui trong lòng.

Mua hai cốc nước dưa hấu, Âu Dương Ngâm đưa cho Trình Mộc Dương cầm rồi lại chọn mấy gói mì ăn liền. Trình Mộc Dương cau mày hỏi: "Em định ăn cái này thay cơm à?" Vừa đi học, vừa đi làm, lại còn làm người dẫn chương trình ngoài giờ? Anh ta nhớ tới Trình Mộc Vũ, việc gì cũng được gia đình chuẩn bị cho chu đáo, Âu Dương Ngâm còn nhỏ hơn nó 3 tuổi mà phải lẻ loi một mình lo liệu mọi việc.

"Thỉnh thoảng thôi mà", Âu Dương Ngâm không để ý, "Có những lúc không kịp ăn cơm".

Trở lại phòng bệnh, Âu Dương Ngâm đưa một cốc nước dưa hấu cho Trình Anh Chi còn mình thì uống cốc còn lại. Trình Mộc Dương cười nói: "Trông kìa, dám lấy việc công làm việc tư, thì ra là chính mình muốn uống!"

Âu Dương Ngâm cười nói với Trình Anh Chi: "Cháu thích ăn dưa hấu nhất, đến mùa hè một mình ăn nguyên nửa quả dưa hấu lạnh, sau đó ăn một bát mì bò ăn liền, quả là đã đời. Những thứ khác cay cháu không ăn nhưng mì ăn liền cay thì lại thích. Ngày làm luận văn tốt nghiệp cháu toàn ăn uống như thế, bạn học của cháu vẫn nói nếu như không có mì ăn liền thì luận văn cùng lắm chỉ được 7 8 điểm, cả phòng kí túc của cháu toàn như vậy".

Trình Anh Chi nói: "Cô thấy những cô gái ở xưởng may cũng hay ăn mì ăn liền, nhìn cũng ngon lắm".

Lúc ở nhà bị cảm cúm không muốn ăn cháu toàn bắt mẹ cháu mua mì ăn liền cho cháu. Uống mấy ngụm nước mì cay cay xong cháu sẽ chịu ăn cơm. Sau đó mẹ cháu cũng rút được kinh nghiệm, mỗi lần cháu cảm cúm mẹ cháu lại mua sẵn một đống mì ăn liền, còn kịp thời hơn cả chuẩn bị thuốc cảm cúm".

Nghe cô kể rất thú vị, Trình Anh Chi không nhịn được cười, "Nghe cháu nói vậy cô cũng muốn ăn!"

Âu Dương Ngâm vội đứng dậy, "Cháu vừa mua mì đấy, để cháu pha mì cho cô cô nhé!"

Âu Dương Ngâm thành thạo bóc gói mì, vừa rót nước nóng vào bát vừa quay lại nói, "Mì ăn liền mà nấu thì sẽ ngon hơn, tiếc là ở đây không có nồi cũng không có bếp, cô cô ăn tạm vậy".

Âu Dương Ngâm chỉ cho nửa gói mì vào bát rồi rót rất nhiều nước, để nước mì vừa cay vừa nóng kích thích vị giác. Trình Anh Chi uống mấy ngụm là bắt đầu toát mồ hôi, quả nhiên cảm thấy muốn ăn, cô liền bảo Trình Mộc Dương múc non nửa bát cháo ăn hết.

Trình Mộc Dương lắc đầu cười nói, "Đúng là chưa bao giờ thấy bác sĩ nào như em, chưa bệnh toàn dùng chiêu lạ".

Âu Dương Ngâm nói chính khí lẫm liệt: "Tổng giám đốc Trình, bây giờ là thời đại nhân dân cả nước tiến lên khá giả, đồ ăn không chỉ để no bụng hay để bảo đảm dinh dưỡng mà còn để kích thích cảm giác thèm ăn hoặc để ăn cho sướng miệng. Đây chính là nguyên nhân cái gọi là thực phẩm rác vẫn được hoan nghênh".

Nhìn vẻ đắc ý của cô, Trình Mộc Dương chỉ có thể gật đầu.

Trình Anh Chi cười to nói: "Ngâm Ngâm, nếu có cháu ở nhà cô thì tốt quá, chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy cháu là cô cô đã vui vẻ rồi".

Âu Dương Ngâm nói: "Cô cô, cô không biết đâu, cháu chỉ có thể làm bác sĩ thôi, mỗi lúc ở bệnh viện cháu mới có thể cái khó ló cái khôn được. Thầy giáo cháu thường nói cháu hợp với việc trực phòng cấp cứu nhất".

Nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, Trình Mộc Dương không nói câu nào.

Trình Anh Chi nhìn Âu Dương Ngâm rồi thở dài nói: "Thực ra thương nhân là người đáng thương nhất trên thế giới, họ chỉ có lợi ích vĩnh viễn chứ không có bạn vĩnh viễn. Nghề bác sĩ mặc dù vất vả nhưng lại luôn đối xử chân thành với mọi người, không có bác sĩ nào không muốn bệnh nhân của mình khỏe lên, còn người bệnh cũng chịu giao thứ quan trọng nhất của mình là sức khỏe cho bác sĩ, họ chịu tin tưởng bác sĩ, khó khỏi bệnh có người bệnh và bác sĩ sẽ trở thành bạn với nhau cả đời. Ngâm Ngâm, cô cô hâm mộ cháu thật đấy".

Biết cô cô đang cảm khái vì tình người bạc bẽo trong giới kinh doanh, Âu Dương Ngâm an ủi: "Trên thương trường cũng có bạn bè, tình bạn và nghề nghiệp vốn không hề liên quan với nhau, tình bạn chỉ liên quan tới hứng thú, sở thích và tính cách hai bên thôi. Cô cô là một người tốt như vậy, nhất định cũng có rất nhiều bạn".

Trình Anh Chi nghe mà thấy xót xa trong lòng, đúng lúc này y tá đến kiểm tra phòng, Âu Dương Ngâm và Trình Mộc Dương liền cáo từ đi ra.

"Buổi tối ai ở đây với cô cô?" Âu Dương Ngâm hỏi, tuy phòng bệnh VIP có người chăm sóc riêng nhưng chắc Trình Anh Chi không quen nên cũng không muốn có người lạ bên cạnh. Vì phải chăm sóc Trình Thương Hải nên người giúp việc ở nhà cũng không thể tới đây được.

"Cô cô không chịu để người khác chăm sóc, ngoài anh ra cô cô cũng không chịu nói với những người khác trong nhà. Tính khí của cô cô khiến cô ấy không chịu nổi khi có người đến an ủi những lúc như thế này".

"Người nhà anh đều biết hết rồi à?" Âu Dương Ngâm sửng sốt.

Trình Mộc Dương lườm cô, "Không lẽ em cho rằng anh giữ bí mật kém thế à? Thế mà cũng hỏi được".

Âu Dương Ngâm cười cười xấu hổ, "Ốm vặt thôi mà, chủ yếu là do tâm tình, bao giờ nghĩ thông suốt được thì sẽ khỏi ngay".

Tuy bây giờ đang là mùa hè nhưng buổi tối vẫn có gió mát hây hẩy, không khí tràn ngập mùi hoa dìu dịu làm tâm tình mọi người tự nhiên trở nên buông lỏng không khống chế được.

"Ngày mai em lại đến chứ?" Trình Mộc Dương hỏi nhỏ, ánh mắt nhìn về phía bồn hoa dưới ánh trăng, mùi thơm dịu đó đến từ bồn hoa này chăng? Anh ta cũng không biết nữa.

Trái tim Âu Dương Ngâm khẽ thót lại, cô cảm nhận được tâm tình của Trình Mộc Dương và cảm thấy hơi hoảng hốt không biết vì sao. Lấy lại bình tĩnh, cô định liên thiên một hồi cho qua chuyện nhưng lại không biết phải nói gì, một hồi lâu sau mới hỏi: "Có việc gì cần em giúp không?"

"Không có gì, chẳng qua là mỗi khi nhìn thấy em cô cô sẽ rất vui vẻ". Đương nhiên khi nhìn thấy cô anh ta còn vui vẻ hơn cả cô cô mình, anh ta chỉ mong ngày nào cũng nhìn thấy nụ cười xinh đẹp dịu dàng của cô.

"Nếu không bận việc gì khác thì em sẽ đến. Nếu anh bận thì để em đến trông cô cô cũng được, em cũng xem như một trong những người gây ra chuyện này mà". Âu Dương Ngâm tìm được một lý do mà cô tự cho là hoàn mỹ, sau đó tạm biệt Trình Mộc Dương rồi bước đi như trốn chạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK