"Quả thực rất đẹp". Âu Dương Ngâm cười cười đặt xuống rồi tiếp tục đi về phía trước.
Trình Mộc Dương nhỏ giọng hỏi: "Sao thế? Lại sợ nhìn nhiều phát chán à?"
Âu Dương Ngâm cũng nói nhỏ: "Trong quầy tất cả đều là đồ giả cổ".
"Tại sao em biết?" Trình Mộc Dương cố ý hỏi. Đương nhiên anh ta biết cái gọi là đồ cổ trong loại quầy hàng này phần lớn là đồ giả, có điều vẫn phải hỏi, vì lúc này Âu Dương Ngâm đứng ngay bên cạnh anh ta, hầu như anh ta có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên tóc cô.
"Ông ngoại em thích chơi ngọc thạch, từ nhỏ em đã được tiếp xúc nên mưa dầm thấm lâu cũng biết cách đánh giá một chút. Đến đời Tống kĩ thuật tạo hình đồ ngọc đã hết sức phát triển, ngọc đời Tống cũng như tranh đời Tống, đều là các tác phẩm tả thực, hình tượng sinh động, đường nét rõ ràng, vừa gọn gàng vừa có thần. Chẳng hạn như chiếc lá, chỉ khắc vài nét là đã thể hiện được hồn của lá". Âu Dương Ngâm do dự một lát rồi vẫn lấy một miếng ngọc bội đang đeo trên cổ xuống để trên lòng bàn tay. "Anh xem này, ông ngoại em nói ngọc cổ thực sự sẽ lộng lẫy mà ấm mềm, giống như một cụ già hiền lành, sẽ thấy ánh mắt cụ già đó nhìn mình già nua và ấm áp, mình có thể cảm nhận được tình cảm của người đó".
Trình Mộc Dương cúi đầu xem, cũng là một miếng bạch ngọc hình hoa lan, điêu khắc tinh xảo, thiết kế khéo léo, tỏa ra vẻ lộng lẫy và ấm áp trong lòng bàn tay trắng muốt của Âu Dương Ngâm, vừa nhìn đã biết đó là một miếng ngọc có giá trị xa xỉ.
"Ngọc giả cổ được làm cũ đi sẽ có màu sắc u ám, như một kẻ xấu có rắp tâm không tốt". Âu Dương Ngâm bật cười, hai má lúm đồng tiền hiện lên rất rõ, "Trình độ tạo hình thì lại càng không đáng nhắc đến, vậy mà chủ quầy còn nói là ngọc đời Tống, quả thực là liên thiên!" Cô lại đeo miếng ngọc lên cổ.
Trình Mộc Dương cười hỏi: "Miếng ngọc này của em là ngọc Tống à?"
Âu Dương Ngâm gật đầu.
Trình Mộc Dương nói: "Đừng đeo những thứ quý giá như vậy trên người, sẽ làm người khác chú ý. Đặc biệt là buổi tối về nhà sẽ không an toàn".
Âu Dương Ngâm mỉm cười nhìn anh ta: "Tổng giám đốc Trình, anh không nói ra thì làm gì có ai biết. Em chưa từng nói với ai ở thành phố D cả, chẳng lẽ kẻ cắp còn có năng lực giám định đồ cổ?"
Nghe vậy trong lòng Trình Mộc Dương cảm thấy rất vui vẻ, anh ta lại dặn dò: "Tóm lại vẫn cứ phải cẩn thận".
Phố đi bộ rất dài, lại ngập tràn sắc màu văn hóa phương bắc nên người từ phương nam đến như Âu Dương Ngâm thấy thứ gì cũng rất mới lạ, dần dần cô cũng cảm thấy tự nhiên hơn, lưu luyến dừng lại nhìn ngắm trước rất nhiều quầy hàng. Bình thường Trình Mộc Dương cũng đâu có lúc nào đến những nơi như thế này, bây giờ đi cùng Âu Dương Ngâm, nghe cô hỏi hết chuyện này đến chuyện khác cũng biết được thêm không ít kiến thức. Phía trước một quầy hàng có một đám người đang chen lấn, nghe mấy người qua đường nói là có một đầu bếp đang kéo mì ở đó. Âu Dương Ngâm cao 1 mét 65, so với các cô gái miền nam thì cũng không coi như thấp, nhưng giờ đứng sau một đám người phương bắc cao lớn lại không thể thấy gì phía trước. Cô không nhịn được thầm thì: "Không phải ở đây nhà nhà đều biết kéo mì à? Tại sao lại có nhiều người xem như vậy!"
Bên cạnh lập tức có người trả lời: "Đầu bếp Phạm đã từng được lên đài truyền hình trung ương, sợi mì kéo ra nhỏ đến mức có thể xâu kim được. Bình thường đều do con ông ấy làm, ông ấy rất ít khi ra đây biểu diễn tài nghệ. Hôm nay xem như cô may mắn đấy!"
Nghe vậy Âu Dương Ngâm cũng thấy hứng thú, lập tức lách người định len qua đám người nhưng lại bị Trình Mộc Dương bật cười kéo lại: "Em mấy tuổi rồi mà còn len vào như thế?" Nói rồi anh ta liền kéo cô chen vào từ một chỗ hơi rộng rãi bên cạnh.
Chỉ thấy vị đầu bếp già đang kéo mì đó có vóc dáng thấp bé, nhưng vẫn tràn đầy sinh lực, một nắm bột mì trên tay ông ta như xuất thần nhập hóa, kéo ra rồi chập lại, chỉ sau vài lượt sợi mì đã thành hình, lại tiếp tục kéo ra gập lại, sợi mì càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng quả thực nhỏ như sợi tơ có thể tung bay trong gió. Đám người đứng xem phát ra tiếng khen ngợi trầm trồ. Ông đầu bếp già vẫy tay với Âu Dương Ngâm đang đứng ở hàng đầu tiên: "Cô nương lại đây, giúp tôi xâu kim!" Âu Dương Ngâm vui vẻ đi lên cầm lấy một chiếc kim khâu vừa to vừa dài, rút lấy một sợi mì rồi xỏ qua lỗ kim, tiếng vỗ tay xung quanh vang lên từng đợt. Âu Dương Ngâm vui vẻ đỏ bừng mặt khiến Trình Mộc Dương nhìn mà chỉ muốn cười.
Vị đầu bếp già lấy một nắm mì đưa cho đệ tử: "Đi nấu hai bát mì ngũ vị cho đôi bạn trẻ này, cảm ơn cô gái trẻ khéo tay xâu kim!"
Nghe vậy Âu Dương Ngâm vội định từ chối nhưng Trình Mộc Dương sớm đã mỉm cười cao giọng nói: "Cảm ơn ông Phạm!" rồi kéo cô đi theo cậu bé học việc vào quầy hàng bên cạnh. Thì ra hai quầy hàng này cùng của một nhà, một bên kéo mì một bên nấu mì, chính giữa chiếc lều vải có viết ba chữ "Mì ngũ vị" rất lớn, rất có khí thế.
Hai người ngồi xuống đợi mì, nghe thấy bên cạnh có người cười nói: "Ông Phạm, hôm nay kéo thêm một lượt nữa đi, chúng tôi đợi hồi lâu mà vẫn không đến lượt!"
Đầu bếp Phạm cười nói: "Quy củ mỗi ngày ba lượt không thể phá được, lát nữa đến lượt con trai tôi kéo!"
Âu Dương Ngâm chợt hiểu ra: "Thì ra không phải ai cũng có thể được ăn mì của vị đầu bếp Phạm này!"
"Hôm nay anh được thơm lây nhờ em đấy, xem ra không ăn hamburger là đúng".
"Em không thích ăn mì, vì anh nên mới ăn thôi. Không như có người chính mình không thích thì cũng không thể chiều ý người khác". Đến cùng vẫn là người tuổi trẻ, sau một buổi tối đi dạo giữa hai người cũng không còn xa lạ như trước, Âu Dương Ngâm bắt đầu nói đùa với Trình Mộc Dương.
Cô vô tình nói một câu "Vì anh nên mới ăn" khiến tâm tình Trình Mộc Dương rất tốt, nhớ tới lần đầu tiên cô ấy cũng đòi ăn mì để tiết kiệm thời gian cho mình, anh ta liền hỏi: "Có cần nói yêu cầu của em với đầu bếp không?"
Âu Dương Ngâm lắc đầu, "Tổng giám đốc Trình, đây chính là tặng phẩm, sao có thể kén cá chọn canh được?"
Trình Mộc Dương bị câu nói của cô chọc bật cười, nói: "Lát nữa nếu em không thích thì để anh ăn hết, đi bộ một hồi anh cũng đói rồi!"
"Thảo nào lại vội vã cảm ơn người ta như thế!" Âu Dương Ngâm chợt hiểu ra.
Trình Mộc Dương mở miệng định nói nhưng rồi lại thôi, chỉ mỉm cười nhìn cô vui vẻ.
Mì đã bưng lên, bên trên có đủ hành gừng tỏi ớt rau thơm xanh xanh đỏ đỏ. Âu Dương Ngâm há hốc mồm, đây chính là ngũ vị à? Cô cau mày nhìn bát mì chằm chằm, nước mì rất trong, nhất định cũng rất ngon, đặc biệt là từng sợi mì nhỏ như sợi tóc gần như trong suốt đó thật sự rất hấp dẫn. Bụng cô cũng đói đến mức kêu ùng ục rồi, cô cầm đũa định gắp các loại gia vị bên trên để ra bàn.
"Chờ một chút", Trình Mộc Dương cầm bát cô lên dùng thìa múc hết gia vị vào bát mình, lại dùng đũa gắp hết sạch sẽ, quay vào dặn đầu bếp mang một chai dấm ra, vừa để bát mì xuống trước mặt cô vừa nói: "Bát mì đặc trưng của quán mà em lại bỏ hết gia vị xuống bàn thì quá không nể mặt họ rồi. Như thế này được rồi chứ?"
Âu Dương Ngâm gật đầu mỉm cười rót non nửa chai dấm vào bát mình, dùng đũa đảo qua, uống một ngụm nước mì rồi thỏa mãn nói: "Ngon thật!"
Trình Mộc Dương cau mày nói: "Cho nhiều dấm thế. Sao em ăn dấm giỏi thế?"
"Không biết ăn dấm thì còn là phụ nữ sao?" Âu Dương Ngâm nhướng mày rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến. (ND: Ăn dấm=ghen).
Trình Mộc Dương nghĩ thầm, đúng là một cô bé được nuông chiều, mình phục vụ cô ấy như vậy mà cô ấy vẫn bình thản ngồi xem, không hề tỏ ra ngại ngùng chút nào, cứ như đó là việc đương nhiên vậy.
*** *** ***
Trình Mộc Dương ngồi đối diện Trình Thương Hải, đặt một đống tư liệu ông nội dặn cần đọc lên trên bàn chủ tịch.
"Đọc hết rồi à? Có suy nghĩ gì?" Trình Thương Hải hỏi, không thèm ngẩng đầu lên.
"Giá nhà ở thành phố H hiện nay là cao nhất trong số các đô thị loại hai toàn quốc, giá đất rất cao, nhưng năng lực mua sắm ở đó cũng rất cao, còn có khả năng thu được lợi nhuận. Trên mạng có nhiều người nói rằng người có tiền trên toàn quốc đều sẵn lòng mua nhà ở đó. Có thể nghiên cứu thị trường thêm một bước nữa rồi quyết định sau".
Trình Thương Hải gật đầu, "Ông đã bảo bố cháu làm việc này rồi, có thời gian thì cháu cũng tham gia để giúp bố cháu một tay. Mộc Dương này, ông gọi cháu đến làm trợ lý cho ông chính là muốn để cháu hiểu một chút về phương hướng phát triển của tập đoàn, tiếp xúc với một vài dự án trước đã. Ông cũng nên bàn giao lại vị trí này rồi, không thể để ông nội cháu vất vả như vậy mãi được", Trình Thương Hải chuyển đề tài, "Đã ký hợp đồng với bác sĩ Âu Dương chưa?"
"Cháu đã nói chuyện với cô ấy, cô ấy cảm thấy hiện nay sức khỏe của ông rất tốt, không cần phải mời một bác sĩ khoa tim mạch làm bác sĩ riêng như vậy".
"Cần hay không là do ông định đoạt. Con bé này không muốn làm đúng không?" Trình Thương Hải nghiêm mặt.
"Ông à, cô ấy rất có thành ý, tuyệt đối không phải trả lời qua loa đâu. Cháu thấy cô ấy nói cũng có lý".
"Như vậy có nghĩa là cháu bị nó thuyết phục rồi? Mộc Dương, tại sao ngay cả một cô gái mà cháu cũng không giải quyết được nhỉ?" Trình Thương Hải hơi thất vọng.
Trình Mộc Dương đành phải im lặng, trong lòng thầm nói, Âu Dương Ngâm, lần này em hại anh rồi.
"Thân thể của ông làm gì mà ông không biết, chẳng qua có một bác sĩ bên người sẽ thấy yên tâm hơn. Lý Sưởng nó bận như vậy, có một số việc không thể lúc nào cũng làm phiền nó được, nhờ học trò của nó là được rồi. Còn nữa, ông thấy cô bé này hiểu ý người khác, biết cách làm người khác vui, rất để ý đến tâm tình đối phương. Mấy anh em cháu đều không ở bên cạnh ông, tính tình Tiểu Vũ thì lại ngang ngạnh, ông muốn cô ấy đến là để có người tán gẫu". Trước khi đến kì kiểm tra lại lần hai ông ta đã nói chuyện điện thoại với Lý Sưởng, Lý Sưởng nói đùa lần này Mộc Dương tỏ ra rất tích cực. Lúc đó ông ta không biết cụ thể nhưng đến lúc nhìn thấy Âu Dương Ngâm liền lập tức hiểu ra. Có thể thằng nhóc con ngốc nghếch này bản thân nó cũng không biết, nhưng lúc nhìn Âu Dương Ngâm hai mắt nó đều toát ra vẻ vui mừng.
"Ông à, là bọn cháu không đúng, sau này nhất định bọn cháu sẽ thường xuyên về thăm ông". Nói vậy nhưng trong lòng Trình Mộc Dương thầm nghĩ, ông không biết cô bé đó kiêu thế nào đâu, cháu đã được lãnh giáo rồi, làm gì có chuyện hiểu ý người khác chứ!”
Trình Thương Hải cả giận nói: "Ông cần đám đàn ông hậu đậu chúng mày về thăm làm gì, chỉ có làm ông bực mình thêm thôi. Đi, hẹn bác sĩ Âu Dương đi ăn cơm cho ông, tự ông sẽ nói với nó". Không hiểu đầu cái thằng cháu trai này làm bằng cái gì nữa!