• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Anh dẫn Kim Yến đi giới thiệu với từng người quen.

Trong đó vị nữ tử ngồi xe lăn là đại tiểu thư của một gia tộc thương nhân giàu có, tên là Đặng Tiên Thiên, người ngoài thường gọi là Đặng tiểu thư.

Theo cạnh họ là hai người hầu một nam một nữ, vốn phụ trách chăm sóc Đặng tiểu thư trong chuyến hành trình này. Cô nương áo xanh là Thu Hỷ, tính tình hoạt bát và rất hay nói. Vị nam tử còn lại tính tình thì như nữ tử, tên là Chu Thiện, có tật xấu là ham ăn. Điều kì lạ là hắn ăn mãi vẫn không béo.

Ngoài ra thì Đặng gia còn phái thêm một nam tử cường tráng theo bảo vệ vì không yên tâm Đặng Tiên Thiên ở bên ngoài. Nam tử ấy là Mục Dao, cùng với Chu Thiện là một đôi tình nhân. Kim Yến nghe đến đó thì hơi sững sờ một chút, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một đôi nam tử nảy sinh cảm tình. Không biết trời xui đất khiến thế nào mà trong lòng Kim Yến lại tự hỏi nếu hai nữ nhân cùng mến nhau thì sẽ ra sao?


Mọi người chào hỏi trò truyện đôi câu qua lại. Rất nhanh chóng, Kim Yến đã sinh hảo cảm với mọi người. Đặc biệt là vị Đặng tiểu thư ngồi xe lăn lịch sự nho nhã, có một phần khí thế giống nam tử, nhưng cũng không thiếu đi nét đẹp mỹ miều của nữ tử, làm cho Kim Yến không khỏi nhớ về Minh Nguyệt.

Khi sảnh chính dần vắng người, trời cũng đã đến nửa đêm, mọi người mới giải tán. Kiều Anh dẫn Kim Yến lên phòng. Nhưng khi vừa bước vào phòng, Kiều Anh đã đến trước đối diện Kim Yến mà hỏi:

"Nghe hơi vô lễ, nhưng Kim Yến muội muội có thể cho tỷ biết muội có miếng ngọc bội đó từ đâu không?" Kiều Anh vừa nói vừa chỉ tay lên cổ Kim Yến.

Kim Yến cúi đầu nhìn xuống miếng ngọc bội vì xô xát với tên hộ vệ Đại Hậu trước đó mà lộ ra khỏi cổ áo. Lúc này, cô mới chợt nhớ lại tỷ tỷ này trùng cả họ lẫn tên với vị tam tỷ chưa từng gặp mặt. Cô ngẩng đầu lên quan sát một lần nữa Kiều Anh, thấy cô ấy có vài phần giống mình, dẫu sao thì hai người cũng là tỷ muội cùng cha khác mẹ.


"Miếng ngọc bội này là di vật cuối cùng mà mẫu thân muội để lại trước khi mất." Kim Yến thành thật đáp, cô có cảm giác Kiều Anh cũng đồng thời đã nhận ra cái gì đó.

"Di vật của mẫu thân sao? Đã mất?" Kiều Anh lẩm bẩm, gương mặt lộ ra một chút hoang mang khó thể tin.

"Có phải Kiều Anh tỷ tỷ đã gặp nó trước đó rồi không?" Kim Yến cũng muốn thông qua việc này dò hỏi.

"Nó rất giống miếng ngọc bội thuộc sở hữu một vị phu nhân trong nhà. Người ấy đồng thời cũng là người vợ thứ ba của phụ thân tỷ."

"Tỷ rất thân với vị phu nhân ấy à?" Kim Yến hỏi nhưng trong lòng đã thầm khẳng định. Nghĩa mẫu Tư Tuyệt từng nói: mẫu thân khi còn sống từng có mối quan hệ rất tốt với người con của vợ cả, mặc dù hai người không có quan hệ máu mủ ruột rà.

"Mẫu thân của tỷ đã mất khi vừa sinh ra tỷ. Kể từ đó, vị phu nhân ấy là người duy nhất đối xử tốt với tỷ. Tỷ cũng xem bà ấy như mẹ ruột của mình." Nói đến đây, Kiều Anh tránh không khỏi hoài niệm, một giọt nước mắt vô thức lăn dài trên má.


Chứng kiến cảnh đó, Kim Yến không còn gì để nghi ngờ nữa. Cô kích động mà nói với Kiều Anh những điều mình đã đoán ra:

"Có phải tỷ là tam tiểu thư của Trương gia, cha là Trương Nguỵ, mẹ là đại phu nhân Mạc Nhu Hương? Còn vị phu nhân mà tỷ kể có phải là tam phu nhân Trần Diệu đúng không?"

Kiều Anh nghe một lượt những cái tên quen thuộc thì sửng sốt. Mặc dù Trương gia cũng được tính là nổi danh tại Bình Nguyên trấn, nhưng không vang vọng đến nỗi bất cứ ai cũng nghe đến. Chưa kể từ lúc nhìn thấy miếng ngọc bội trên cổ Kim Yến, Kiều Anh đã nảy sinh một dự cảm, nhưng cũng không tài nào dám tin.

"Làm... làm sao muội biết?"

"Muội... Trần Diệu là mẫu thân của muội. Cha muội cũng là Trương Nguỵ đây, tam tỷ!" Kim Yến để tay lên ngực trái mình, nhìn thẳng Kiều Anh mà nói với giọng thành khẩn.
Kiều Anh nghe thế thì càng sửng sốt. Bỗng nhớ đến một nhà Trương gia bị sát hại, nhưng khi đến viếng mộ, cô không hề nhìn thấy nơi an táng của Trần Diệu phu nhân. Ban đầu còn nghĩ là tam phu nhân chết mất xác vì già trẻ lớn bé trong phủ không một ai chạy thoát. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy có gì đó uẩn khúc.

"Vậy cuộc thảm sát năm đó..."

"Là một thần nhân từ Thiên giới đã cứu mẫu thân. Nên muội mới an toàn được sinh ra. Vì hận cha nên mẫu thân mới cho muội theo họ mẹ." Nói xong, Kim Yến lại cúi đầu buồn bã, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đáng tiếc! Mẫu thân vì khó sinh nên sau khi muội chào đời thì đã không qua khỏi."

Kiều Anh nghe rõ mồn một sự việc, hai tay run rẩy đưa lên che lấy miệng mình, tránh cho tiếng nấc thoát ra. Sau đó lại không kiềm lòng được mà lao đến ôm chầm lấy Kim Yến.
"Tốt quá! Muội không sao là tốt rồi! Tỷ còn tưởng từ nay Trương gia chỉ còn một mình tỷ. Cám ơn muội, cám ơn vì sự xuất hiện của muội!"

Kim Yến sau khi bất ngờ bởi hành động đột ngột của Kiều Anh, lập tức cũng bừng tỉnh, hai mắt lệ nhoà mà ôm chặt tỷ tỷ của mình, miệng không ngừng nói:

"Tam tỷ, tam tỷ! Muội cũng vui lắm!"

Hai người đứng đó mà rơi những giọt nước mắt hạnh phúc vì sự đoàn tụ. Một lúc sau, cả hai buông nhau ra, thay phiên lau nước mắt cho đối phương. Kế đến, Kim Yến liền nói ra nghi hoặc trong lòng:

"Nhưng chẳng phải tỷ được gả đi cho một vị quan rồi sao? Tại sao lúc này lại có mặt ở đây?"

"Chuyện này..." Kiều Anh ấp úng, do dự không biết nói như thế nào cho rõ.

Bỗng vào lúc này, cánh cửa khép hờ chưa hoàn toàn đóng hẳn được mở. Đặng Tiên Thiên trên xe lăn từ bên ngoài tiến vào.
"Đó là vì cả nhà phu quân của Kiều Anh cũng bị sát hại."

"Đặng tiểu thư... người vẫn chưa ngủ sao?" Kiều Anh ngạc nhiên hỏi.

"Xin lỗi! Ta không cố ý nghe lén hai người nói chuyện đâu, chỉ là vô tình đi ngang qua nghe được thôi." Đặng tiểu thư cúi đầu áy náy.

"Tôi không có ý đó!" Kiều Anh cũng nhẹ nhàng phân giải.

Kim Yến đứng một bên thì suy nghĩ về lời Đặng tiểu thư vừa nói, thắc mắc một hồi mới lên tiếng:

"Cả nhà bị sát hại là sao? Chẳng lẽ cũng cùng hung thủ với vụ Trương gia?"

"Không phải!" Đặng tiểu thư vội vàng phủ định. Khi cô dự định nói tiếp thì Kiều Anh liền thay vào đó mà trả lời:

"Khi ấy là do Yêu Tu sát hại. Nó xảy ra khoảng mười năm kể từ khi Trương gia bị thảm sát."

"Vậy làm sao tỷ thoát được." Kim Yến tiếp tục hỏi ra thắc mắc.

"Cũng giống như muội. Tỷ được một thần nhân cứu sống!"
"Chính xác là vị thần nhân ấy đã chỉ điểm ta kêu người đi cứu Kiều Anh." Đặng tiểu thư một bên nói xen vào. Sau đó không đợi Kim Yến tiếp tục hỏi, cô nhanh chóng giải thích thêm: "Người đó nói là Kiều Anh gặp hoạ sát thân bảo ta phải bảo hộ nàng ấy chu toàn. Sau này nếu có cơ hội thì hãy cùng đến Thanh Linh, gia nhập làm đệ tử, chấm dứt khổ ải nhân gian."

Kiều Anh cũng nói xen vào cho muội muội mình hiểu thêm: "Kể từ đó thì tỷ đã luôn sống ở Đặng gia, lâu lâu lại về cúng viếng cha mẹ."

Nghe đến việc vị thần nhân đó bảo hai người hãy đến Thanh Linh phái thì Kim Yến liền nhớ đến Minh Nguyệt.

"Vậy Đặng tiểu thư có biết người đó tên là gì không? Là nam nhân hay nữ nhân?"

"Là nữ tử. Còn về tên họ thì không biết, thậm chí ta còn không được nhìn thấy mặt người đó nữa. Vị thần nhân ấy một thân trang phục trắng đen, tay cầm phất trần, trên mặt thì mang một tấm lụa mỏng. Đó là những đặc điểm duy nhất ta có thể biết."
Nghe vậy, Kim Yến càng thầm chắc chắn người đó là Minh Nguyệt. Trong lòng lại nảy sinh biết ơn vì chị ấy đã cứu lấy tam tỷ của mình. Nếu không thì chắc chắn hai người sẽ không bao giờ có thể tương ngộ.

Dẫu rất muốn nói ra suy đoán cho Kiều Anh và Đặng tiểu thư nghe. Nhưng Minh Nguyệt trước khi rời đi đã luôn dặn là phải giữ kín bí mật việc hai người có quen biết, nên Kim Yến đành phải im lặng.

Cả ba người cùng tâm sự thêm tầm nửa canh giờ, cùng nhau kể về những kỉ niệm cho nhau nghe. Kim Yến và Kiều Anh là hào hứng nhất, Đặng tiểu thư cũng vui lây vì sự đoàn tụ này.

Đến sáng, nhóm sáu người bọn họ cùng hẹn nhau đi dạo khắp trấn Thăng Thiên, tham gia đủ trò vui thú có tại nơi đây. Về phần Bạch Vân thì Kim Yến lại thắc mắc không biết nó đã chạy đi đâu, không khỏi mất một khoảng thời gian lo lắng mà đi tìm khắp nơi.
Trong khi ấy, Bạch Vân đã bay về Hậu Linh điện. Nó tiến vào thẳng nơi Minh Nguyệt đang tĩnh toạ tu luyện. Cô đang gặp chút khó khăn khi tiến nhập Lục Pháp, mỗi khi đến phút quyết định thì như có điều chi ngăn trở làm lui đi một bước.

Thấy giục tốc bất đạt, Minh Nguyệt đành ngừng lại, hướng Bạch Vân đã có mặt mà hỏi:

"Kim Yến hiện tại thế nào rồi?"

"Mẹ Yến vừa mới đoàn tụ với tam tỷ của mình, còn quen thêm nhiều bạn bè nữa. Hiện tại họ đang có mặt ở Thăng Thiên trấn, chuẩn bị bước vào kì tuyển chọn tân đệ tử." Bạch Vân vừa ăn mứt hoa quả có trong điện, vừa nói.

"Vậy à? Hi vọng con bé vui vẻ khi không có ta!" Minh Nguyệt thầm nhủ.

Trong nguyên tác, Kim Yến có một lần đi thăm tỷ tỷ của mình, nhưng không may nàng ta đã bị Yêu Tu sát hại. Chính vì thế, trong thời gian Kim Yến vẫn đang lớn khôn, Minh Nguyệt đã không ngừng theo dõi, âm thầm bảo vệ Kiều Anh.
Còn về việc tại sao Minh Nguyệt lại sắp xếp cho Đặng Tiên Thiên chăm sóc Kiều Anh thì cũng vì nguyên do mà cô vô tình phát hiện khi quan sát hai người họ. Nghĩ đến đây, Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy thú vị.

----------

Tại Thiền điện của Thúc Hạo, anh đang bàn một số việc với An Tĩnh. Mục đích chính gọi tứ sư đệ đến đây cũng một phần liên quan đến Minh Nguyệt và Kim Yến.

"Huynh nói là thật sao?" An Tĩnh ngạc nhiên hỏi lại.

"Là thật! Đó chính là dự định của sư muội." Thúc Hạo thở dài đáp.

"Không ngờ muội ấy lại đi nước đi mạo hiểm như vậy!" An Tĩnh gấp quạt xếp lại, vỗ nó trên tay mà lắc đầu.

"Chính vì vậy cho nên, ta muốn đệ, hãy ra mặt giúp Minh Nguyệt trông chừng Vật Tế. Và nó cũng là người con gái tên Kim Yến sẽ tham dự kì thi tuyển lần này." Thúc Hạo mạnh dạng đề nghị.
"Nhưng tại sao lại là đệ?" An Tĩnh thắc mắc, nếu nói về bảo hộ thì những người khác có thể sẽ làm tốt hơn hắn.

Nghe hỏi vậy, Thúc Hạo ngừng lại đôi chút, sau đó cũng dõng dạc mà nói:

"Như đệ biết đấy, Hoạt Bát một lòng với Minh Nguyệt, nếu đệ ấy mà nghe việc này thì sẽ thẳng tay trừ khử Vật Tế nhằm tránh tiểu Nguyệt rước hoạ vào thân. Về phía Dễ Tính thì tính tình hắn nóng nảy, hành sự cực đoan thì không cần phải nói cũng biết. Còn Trưởng Thành thì thân thiết với Minh Nguyệt không ít, đệ ấy là người ta không dám chắc nhất sẽ hành động như thế nào nên không dám mạo hiểm."

"Vì vậy, huynh mới giao việc này cho đệ, người mà ít tiếp xúc với sư muội nhất." An Tĩnh nêu ra suy đoán trong lòng mình.

"Một phần cũng vì đệ không màng thế sự, tầm nguy hiểm của Vật Tế đệ là người xem nhẹ nhất!" Thúc Hạo nói thêm.
"Ha ha! Đệ sẽ xem đó là một lời khen vậy!" An Tĩnh thú vị mà lên tiếng. Sau đó thì im lặng suy tư đôi chút. Thúc Hạo cũng không gấp mà chờ đợi đáp án.

"Được rồi, vậy đệ sẽ nhận lấy phần việc trông chừng con bé." An Tĩnh nhún vai mà đáp ứng.

Trở lại đại trấn Thăng Thiên. Kim Yến sau khi đoàn tụ với Kiều Anh thì không phút giây nào là không vui vẻ, cô thực rất hạnh phúc khi có người thân bên cạnh. Đôi lúc lại nghĩ về Minh Nguyệt, không khỏi nổi lên lòng biết ơn cùng với nỗi nhớ mong.

Sau khi nhóm người bọn họ trú tại đây trong ba ngày, cuối cùng thì thời điểm thi tuyển tân đệ tử của các phái cũng tới.

----------

Lời tác giả:

Bật mí luôn là Trương Kiều Anh năm nay 37 tuổi.

Đặng tiểu thư thì vừa tròn 20, cùng tuổi với Kim Yến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK