• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Vân tức tối bay về phòng. Nó vừa tiếp tục thách đấu với Hùng Thanh Vũ, nhưng kết quả vẫn là bản thân bị đả bại. Rõ ràng nó cần cải thiện nhiều hơn nữa, nếu không thì mãi mãi chỉ là kẻ thua cuộc.

Bước vào phòng, thấy có ai đó trùm chăn từ đầu đến chân, còn không ngừng run rẩy. Tò mò nổi lên, nó liền đến gần vén một góc chăn nhằm xem rõ là kẻ nào.

"Aaaaaaaaaa!"

Tiếng hét thất thanh của Bạch Vân và Kim Yến cùng vang lên, cả hai lùi về sau thở dốc. Mặt Kim Yến lúc này đỏ như trái gấc, như thể vừa trông thấy ma quỷ vậy. Nhưng Kim Yến dẫu sao cũng là một người luyện thần, làm thế nào lại sợ yêu ma?

"Mẹ đừng có doạ con chứ?" Bạch Vân sau khi trấn tĩnh thì lớn tiếng chất vấn.

"Ta... ta có làm gì đâu? Là con phá giấc ngủ của ta đấy chứ!" Kim Yến bực tức đáp lại, trong khi mặt vẫn còn đỏ, thân thể vẫn còn run.


"Có ai ngủ mà như mẹ hả?" Không chịu oan ức, Bạch Vân vội thi phép mang tấm gương đến cho Kim Yến soi mình.

Đảo mắt nhìn một lát, nhận ra mình lúc này trông thật quái dị, Kim Yến nuốt khan tìm cách đính chính:

"Ta... chỉ là hơi nóng nên mới đỏ mặt vậy thôi."

"Nóng?" Bạch Vân nghiêng đầu, nhăn mặt khó hiểu: "Nóng nhưng lại trùm chăn và run rẩy như bị rét lạnh thế ư?"

Cảm thấy đuối lý, Kim Yến không còn cách nào khác, vội nắm lấy Bạch Vân đi đến cửa sổ:

"Ơ mẹ làm gì đấy..." Còn chưa nói hết câu thì nó đã bị ném ra ngoài, xoay vài vòng trên không trung. Đến khi ổn định cơ thể thì cửa phòng đã đóng chặt, còn phủ quanh một lớp kết giới.

"Hôm nay mẹ mệt, muốn ở một mình. Con đến ở với mẹ Nguyệt tạm thời đi, chắc con có nhiều điều muốn tâm sự với mẹ ấy phải không?"


"Khoan đã! Mẹ... mẹ..."

"..."

Không có tiếng đáp lại, Kim Yến đã ngủ hoặc cố tình lờ đi. Bạch Vân liền tức giận nhưng chẳng thể làm gì, đành bay về phía Hậu Linh điện, hai môi mấp máy không ngừng thổi bong bóng.

Trong căn phòng đã tắt sáng, Kim Yến trong chăn tâm tình không ngừng nhớ đến tình cảnh đã thấy trong phòng của Thu Hỷ, mở miệng rêи ɾỉ:

"Hai người họ... như vậy... từ khi nào thế?"

Cảnh tượng nóng mắt trước đó lại một lần nữa hiện lên. Hai nữ nhân mờ ám dưới lớp chăn mỏng cùng y phục không chỉnh tề, khiến Kim Yến lăn qua lăn lại trên giường nhằm muốn quên đi. Thật xấu hổ cho cô!

"Aaaa... đừng nghĩ nữa! Đừng nghĩ đến nữa!"

Hai ngày liên tiếp phải tiếp nhận những điều không tưởng, một là việc Minh Nguyệt có tình cảm với nữ nhân, hai là mối quan hệ mờ ám giữa Thu Hỷ và Thiên Nhi, quả thật đã bức tâm trạng cô rối bời không cách nào thoát ra được.


"Hai nữ nhân có thể như vậy sao?" Kim Yến tự hỏi, mắt nhìn khoảng không chớp không ngừng, hàm răng thì cắn chặn góc chăn.

Một suy nghĩ khác lại được khơi lên. Cô tự hỏi nếu Minh Nguyệt thành đôi với vị nữ nhân bí ẩn kia, thì chị ấy cùng người đó có giống với Thu Hỷ và Thiên Nhi hay không?

Một căn phòng khác lại hiện ra trong tâm trí. Trên giường là hai nữ tử đang trong giây phút tươi đẹp, nhưng khi nhìn rõ thì Kim Yến liền hốt hoảng. Một trong hai người đó là Minh Nguyệt, tuy y phục vẫn chỉnh tề, nhưng không khí bên trong lại cực kì uỷ mị, quá khác thường, bỗng nghe người tên Minh Nguyệt trong trí tưởng tượng ấy nhẹ nhàng gọi:

"Đến đây..."

"Không!" Kim Yến vội bật dậy, vỗ mạnh hai bên má nhằm tống khứ hình ảnh kia đi. "Chị Nguyệt thanh tâm ngọc khiết của mình, tại sao mình lại dám nghĩ đến tình cảnh ấy chứ?"
Rời khỏi giường đi tới đi lui, những suy nghĩ đó không dừng lại mà càng lúc càng rõ ràng hơn.

"Thôi mà!" Lại leo lên giường lăn qua lăn lại.

"Trần Kim Yến, ngươi có thôi đi không?" Cô tự nhắc nhở chính mình. Sau đó thì lại rời khỏi giường đi quanh phòng. Một lúc sau tiếp tục nằm xuống trùm kín chăn. Cứ lặp đi lặp lại như vậy đến mức tưởng chừng không có hồi kết.

Đối với Kim Yến, đây sẽ là một đêm rất dài.

----------

Hậu Linh điện, Minh Nguyệt đang tiếp đãi Huyền Trân, vị khách mới quen này vài chén trà quý hiếm mà cô đã cố sao chép lại hương trà ở thế giới cũ.

Nơi đây vị trà có vị mặn pha chút cay nồng thay vì đắng. Có thể nói trà mà Minh Nguyệt đang tiếp đãi là cực phẩm có một không hai, người như Huyền Trân rõ là lần đầu được nếm thử.

"Thánh Thượng quả thật là người không đơn giản. Từ nơi ở cho đến thức uống cũng khác phàm phu tục tử." Cảm thụ vị đăng đắng nơi đầu lưỡi, Huyền Trân lại nhìn một vòng khắp sảnh bên trong Hậu Linh điện, công trình xây bên trong lòng đỉnh núi này.
"Tam Tôn quá lời! Chỉ là một chút sở thích nho nhỏ, không đáng gọi là khác người."

Huyền Trân rời khỏi ghế đá, bước đi một vòng quanh bờ hồ lát đá trải dài, ngắm nghía các ánh đèn "dương quang" - loại đèn làm từ thân gỗ của loại cây đặc biệt, có thể tích trữ ánh sáng mặt trời.

Minh Nguyệt thấy vậy cũng rời khỏi ghế đá, bước chân theo sau. Sau một lúc không ai nói gì, bỗng nghe Huyền Trân cất tiếng:

"Hậu Linh điện này thoạt nhìn tù túng, tăm tối, nhưng sau cùng nó lại không như vậy. Gió thổi bốn hướng, cửa mở tám phương, từ bên trong có thể dễ dàng quan sát bên ngoài, nhưng người bên ngoài muốn nhìn vào trong thì không đơn giản chỉ muốn là được. Điều đó cho thấy con người vị chủ nhân nơi đây."

"Tam Tôn cứ nói thẳng!" Minh Nguyệt đề nghị.

"Thánh Thượng được đồn đại là khó gặp, khó gần, ngay cả người trong phái còn không dễ gần gũi chứ đừng nói người ngoài. Nhưng theo tôi thấy, người lại khác hẳn. Tuy không thể tính là hoạt bát, nhưng ở một vài khía cạnh, Thánh Thượng là một người sẵn sàng chia sẻ và mở lòng. Hành động ở Trung giới đã chứng tỏ điều đó." Nói xong cô lại nhớ nụ cười của Minh Nguyệt trước nữ hài Khả Huân, cùng hành vi chữa thương cho cô.
Minh Nguyệt nghe thế thì bước lên phía trước, đưa lưng về phía Huyền Trân, mắt nhìn lên đỉnh vòng Hậu Linh điện, hướng đến các vì sao qua cái giếng trời.

"Con người sinh ra khó mà tách biệt với những người còn lại. Mỗi người trên cõi đời này luôn có một mối liên kết vô hình với nhau, hoặc là phụ thuộc, hoặc là đối địch. Ta cũng không thể nào cứ tiếp tục thu mình trong vỏ bọc."

"Tiếp tục?" Huyền Trân khó hiểu. "Vậy ngày trước người rất khác bây giờ sao?"

Minh Nguyệt nghe hỏi thì lại nhớ đến con người của mình ở thế giới cũ, là một kẻ chỉ biết xây bốn bức tường chứ không biết xây nên những cây cầu. "Cây cầu" duy nhất được lập nên là mối liên kết giữa cô và Ngọc Linh, nhưng hiện tại nó cũng chỉ còn là dĩ vãng.

"Đã là quá khứ, không nên nhắc lại!"
Huyền Trân nghe đáp thì hốt hoảng: "Xin... xin lỗi Thánh Thượng!" Cô nghĩ mình đã phạm vào điều cấm kị của Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt xua tay, lắc đầu đáp: "Không sao!"

Huyền Trân thở phào, cô chỉ muốn tìm hiểu sâu về con người trước mặt, nhằm tăng thêm mối thâm tình. Nếu có điều gì không nên phạm phải thì hi vọng kết giao trở thành công cốc.

"Nhưng ta cũng phải cảm ơn Tam Tôn. Chí ít bây giờ ta cũng biết được người khác nghĩ về mình như thế nào." Minh Nguyệt bất ngờ nói tiếp.

"Thánh Thượng cũng đừng trách họ, chẳng qua chỉ là khao khát được tìm hiểu và tiếp xúc với người. Suy cho cùng cũng là vì ngưỡng mộ." Huyền Trân vội vàng đính chính thay.

Đáp lại, Minh Nguyệt lắc đầu: "Không phải, là ta nên trách chính bản thân mình thì hơn. Chẳng thể ngờ việc tập trung quá mức vào tu luyện lại vô tình biến bản thân thành kẻ lạnh lùng, khó gần."
Mắt nhìn trời, đêm nay trăng thật sáng, bao xung quanh là các vì sao mờ đang không ngừng nhấp nháy. Sao Bạc Phận sau năm nghìn năm u tối nay lại loé sáng hơn bao giờ hết, so với các vì tinh tú kia thì nó càng thêm rực rỡ.

"Có lẽ... kể từ bây giờ ta sẽ tiếp xúc nhiều hơn với người khác, mở lòng hơn nữa." Minh Nguyệt lẩm bẩm.

Đúng vậy, cô phải tạo cho mình một bộ mặt tốt, lấy lòng thật nhiều người trong và ngoài phái. Đó cũng là vì Kim Yến, bởi tương lai thì không thể nào đoán trước được, thân phận Vật Tế nếu bị lộ ra, thì những ấn tượng tốt cô xây dựng cho hai người từ đấy cũng sẽ giúp ích phần nào.

Nghe đến hai chữ "mở lòng", trong lòng Huyền Trân bỗng trào dâng nhiều hi vọng.

"Người... sẽ tiếp xúc nhiều hơn với người khác sao? Trong những mối quan hệ như thế nào?" Lấy hết can đảm, cô thẳng thừng cất tiếng hỏi.
Minh Nguyệt nhíu mày, xoay người lại thắc mắc: "Mối quan hệ? Ý Tam Tôn là gì?"

"Thì là... bằng hữu... và gia đình..."

Minh Nguyệt thở dài, ngẩng mặt lên trời, đáp: "Bằng hữu thì... có lẽ ta và Tam Tôn rất hợp. Gia đình thì chính là các sư huynh trong phái."

Minh Nguyệt rất muốn kể rằng Kim Yến cũng chính là gia đình của mình, nhưng cô vẫn chưa đủ tin tưởng Huyền Trân đến mức có thể nói rõ mọi chuyện.

Nghe rằng mối quan hệ giữa hai người chỉ là "bằng hữu", Huyền Trân trong phút chốc cảm thấy thất vọng. Nhưng cô vẫn muốn hỏi tiếp.

"Không phải... Gia đình trong ý tôi có nghĩa là..." Ngập ngừng một lúc. "Tình yêu... đôi lứa."

Minh Nguyệt càng thêm bất ngờ, cô xoay mặt lại nhìn đối phương một cách khó hiểu. "Tam Tôn quan tâm chuyện đó sao?"

"Tôi..."

Trong lúc Huyền Trân còn hoang mang, chút nữa thôi là nói ra nỗi lòng của mình, trực tiếp thổ lộ tình cảm với người trước mặt. Thì bất ngờ...
"Mẹ Nguyệt!" Tiếng gọi lớn từ bên ngoài Hậu Linh điện vang lên, là Bạch Vân đến.

Nó bay thẳng vào bên trong, dùng thân thể dài thon thả quấn lấy cánh tay Minh Nguyệt, còn kêu lên vài tiếng ấm ức.

Thấy Bạch Vân bám lấy mình không rời, cô liền quan tâm hỏi: "Có chuyện gì không vui sao?"

"Hức... là mẹ Y..."

"Suỵt!" Không cho Bạch Vân nói tiếp, Minh Nguyệt vội che miệng nó, âm thầm ra dấu ám chỉ có người sau lưng mình.

Lúc này đây, nó mới nhận ra có kẻ thứ ba, còn là người lạ mắt, không tiện nói tiếp. Cả hai cứ vì thế mà giữ im lặng.

Huyền Trân thoát khỏi sự hoài nghi của Minh Nguyệt, liền thở phào nhẹ nhõm, nào có hay mà để ý đến cuộc trò truyện mờ ám giữa hai người kia. Một lúc sau cô mới bình tâm lại mà quan sát sinh vật vừa đến, nổi lên chút hiếu kì:

"Con rắn này thật lạ, tôi chưa từng thấy nó được ghi chép ở bất kì đâu cả."
"Ô ô ô!" Bạch Vân nghe thế thì bỗng vui mừng. "Cô nương này quả là có mắt nhìn, có thể nhìn ra ta là rắn chứ không phải lươn."

Nói xong nó lại thầm hậm hực tức tối với Ngữ Yên, người luôn trêu chọc ngoại hình nó. Dẫu cho đây có là bản thể giả, nhưng ngày nào cũng bị gọi là lươn thì không thể nào chấp nhận được. Chưa kể Ngữ Yên còn "lây" cách gọi đó cho người khác, nên giờ đây ai ai thấy nó cũng gọi là lươn.

Còn chìm trong suy nghĩ riêng, bất ngờ, Bạch Vân lại nghe Huyền Trân nói tiếp:

"Không nhắc ta cũng không để ý. Quả thật ngoại hình ngươi cũng có đôi chút giống một con lươn."

"Ngươi!"

Bạch Vân còn vui mừng chưa đủ thì đã bị dội một gáo nước lạnh. Tính mở lời đối chất với đối phương thì lại nghe Minh Nguyệt ở sau nói, thậm chí còn nhận xét tàn nhẫn hơn.
"Tam Tôn nói đúng. Ngoại hình con lúc này cứ mười phần thì chỉ có một phần rắn, chín phần lươn."

Nghe những lời ấy, nó liền rưng rưng hai mắt nhìn Minh Nguyệt. Dẫu có tức giận kèm uất ức, nhưng đối phương là ai? Là người mẹ đầu tiên nó nhận thức, còn là người nó tiếp xúc nhiều nhất khi còn bé. Tuy Minh Nguyệt không phải là người khó tính ra mặt nhưng trong thâm tâm nó vẫn nhận ra sự nghiêm khắc vô hình trong từng lời nói lẫn cử chỉ. Không dám cãi lại, nó đành lủi thủi bay vào một góc, cuộn tròn trong đó giả vờ ngủ.

Biết tính của Bạch Vân như vậy, cô cũng đành lắc đầu cho qua, tiếp tục hướng Huyền Trân, nói: "Tiểu Bạch là do ta dạy không nghiêm, mong Tam Tôn có thể bỏ qua!"

"Không việc gì, là do tôi nói năng hơi thẳng thắn."

Cả hai sau đó cùng đổi chủ đề, tiếp tục trao đổi với nhau đôi điều về hai phái Thanh Linh và Hồng Ngọc. Câu hỏi trước đó về "tình yêu lứa đôi" mà Huyền Trân khởi xướng tưởng chừng như đã được bỏ qua, nhưng không ngờ Minh Nguyệt trong lúc trò truyện vẫn khéo léo gợi lại. Ngược lại, Huyền Trân những lúc ấy cũng tinh ý tránh đề cập đến.
Sau một lúc chủ đề càng rõ ràng hơn, biết mình không thể tiếp tục, Huyền Trân lập tức vội vàng nói đôi lời từ biệt, lấy lý do thời gian đã quá khuya.

Biết đối phương cố tình trốn tránh, Minh Nguyệt cũng thôi không tiếp tục làm khó nữa, liền tiễn người rời đi. Đến khi bóng lưng Huyền Trân khuất hẳn sau bóng đêm, cô liền lẩm bẩm:

"Ánh mắt đó, cùng lời nói đó... chỉ hi vọng là mình nghĩ quá nhiều."

Quay trở lại bên trong điện, đến gần Bạch Vân đang cuộn mình trong góc như một cái bánh, Minh Nguyệt liền bật cười, một tay vỗ lên đầu nó, lên tiếng:

"Dậy nào. Đừng giả vờ nữa. Mẹ biết con còn thức."

Nghe vậy, nó liền bay lên, nằm trong vòng tay Minh Nguyệt, cảm thụ hơi ấm mà lâu rồi chưa được cảm nhận. Nhưng còn chưa thưởng thức đủ, đã nghe người ở trên hỏi:
"Khi nãy... con bảo Kim Yến có chuyện gì?"

Thay vì trả lời, Bạch Vân lại bĩu môi chất vấn: "Ha! Sau cùng thì mẹ Nguyệt vẫn chỉ quan tâm mẹ Yến hơn con."

Nghe tiểu Bạch nói thế, cô liền bật cười, bất đắc dĩ chiều chuộng nó, đáp lại: "Rồi... rồi... sau cùng thì Kim Yến bắt nạt con chuyện gì?"

"Hừm... hỏi vậy còn nghe được chút lo lắng." Nó tự nghĩ thầm trong lòng, ngoài mặt thì tươi cười ngoan ngoãn. Sau đó thì kể lại tình cảnh trước đó, từ việc Kim Yến đỏ mặt run rẩy trong chăn cho đến việc ném thân thể nhỏ bé của nó ra ngoài ra sao. Để trả thù, nó còn không quên thêm thắt chi tiết nhằm tăng tính "nghiêm trọng" của việc bị đuổi. Hi vọng mẹ Nguyệt có thể phạt mẹ Yến thay nó.

Nhưng Minh Nguyệt nào đâu dễ bị lừa. Những điều bịa đặt vụng về nó nói ra, cô dễ dàng sàng lọc để biết đâu là thật, đâu là giả, từ đó hiểu rõ tình hình của Kim Yến hiện tại.
"Được rồi. Ngày mai mẹ sẽ đi tìm mẹ Yến đòi lại công bằng cho con."

Bạch Vân cười tít mắt vì hài lòng. Nó nào hay Minh Nguyệt đã có phương án trừng phạt sẵn cho sự gian dối của nó, cụ thể là ở bữa tối mà cô sắp làm.

----------

Huyền Trân rời khỏi Hậu Linh điện trong sự nhẹ nhõm. Dừng chân ở một nơi vắng người và tương đối kín đáo. Cô dùng tay sờ lên vạt áo và lấy ra một khối ngọc nhỏ li ti có khả năng bám dính.

Ngắm nghía nó một hồi, nhắm hai mắt ngẩng mặt lên trời thở dài, cất tiếng: "Đừng ẩn thân nữa. Cô có thể đi ra đây rồi đấy."

Đúng như dự đoán, từ trong bóng tối, bên cạnh đám cây cạnh khu rừng trúc u tối, Huyên Thuyên dần dần xuất hiện trong bộ hắc y. Khi đã hoàn toàn hiện rõ trong ánh sáng của những ngọn đuốc xung quanh, cô ta mới hoá thân trở lại bộ trang phục đỏ rực của Hàn Linh phái.
Ném viên ngọc về phía đối phương, lại chỉ tay vào nó, Huyền Trân nói tiếp: "Loại ngọc lấy từ cơ thể loài cá voi quý hiếm Huyễn Hải thuộc Trung giới. Chúng tồn tại dưới một cặp và có liên kết với nhau, thường được dùng để nghe lén. Có lẽ cô đã nghe được những gì mình muốn nghe."

Cất viên ngọc vào túi vải vắt ngang hông, Huyên Thuyên đáp: "Với tu vi của Thánh Thượng, việc tiếp cận để nghe lén là không dễ. Đây là cách duy nhất ta có thể làm."

Huyền Trân lại nói tiếp: "Nhưng cũng không dễ dàng để gắn nó lên người Thánh Thượng. Vì vậy đối tượng mà cô muốn lợi dụng là ta đúng không?"

Ngừng một lúc, thấy đối phương chỉ cười không nói gì, Huyền Trân lại tiếp tục: "Đáng tiếc là ta đã nhận ra kể từ lúc chúng ta cùng tiếp cận Thánh Thượng tại đại điện Thanh Linh. Qua ánh mắt của cô, ta có thể nhận thấy sự đối địch cùng đề phòng không tài nào giải đáp."
"Ta nghĩ Tam Tôn đây đã có lời giải đáp rồi." Huyên Thuyên ám chỉ.

Huyền Trân liền gật gù, và cũng đáp lại: "Ta không dám chắc... nhưng ta cũng đã phần nào đoán được lí do vì sao ngươi làm vậy."

Thấy đối phương đổi xưng hô, mọi chuyện rõ là đang trở nên nghiêm trọng, Huyên Thuyên cũng không tiếp tục nhường nhịn, thẳng thừng đi vào chủ đề:

"Sự nhạy cảm của nữ tử khi yêu... có phải không?"

Huyền Trân không phủ định, cũng đi thẳng vào vấn đề: "Muốn cạnh tranh với ta, ngươi nên công khai theo đuổi thay vì hành động mờ ám như vậy. Chẳng hay ho gì đâu?"

"Ta chỉ đề phòng mà thôi. Tam Tôn không cần phải quá mức nghiêm trọng."

Nghe vậy, Huyền Trân cười mỉa mai. "Ta e rằng, người nghiêm trọng vấn đề là ngươi đấy. Nếu không thì ngươi giải thích sao về thanh kiếm đang nắm chặt trong tay đây?"
Nâng tay cầm kiếm của mình lên, sau đó Huyên Thuyên liền bật cười. Với nha đầu lần trước, cô có thể dùng địa vị áp chế, nhưng với nữ nhân này thì chỉ còn cách dùng vũ lực. Đường đến trái tim Minh Nguyệt, chỉ có cô được phép bước lên.

"Tinh mắt lắm. Không biết Tam Tôn có định so tài với ta ở một nơi nào đó vắng vẻ hơn không?"

"Để làm gì?"

"Kẻ thua cuộc... sẽ phải từ bỏ ý định với Thánh Thượng." Giọng nghiêm nghị, Huyên Thuyên thẳng thừng nói ra.

Huyền Trân ngạc nhiên ra mặt, bởi cho dù nhìn ở góc độ nào, phần thắng cũng nghiêng về phía cô. Huyên Thuyên đề nghị như vậy rõ là đem phần thiệt thòi về cho ả.

Tuy không biết đối phương có âm mưu gì khác không, nhưng cô vốn dĩ không thích cách giải quyết này, liền nói thẳng:

"Ta từ chối! Chuyện tình cảm... phải tự mình đấu tranh và theo đuổi. Cách làm này... chỉ khiến ta thấy mình đang bán rẻ con tim mà thôi." Phất tay áo, Huyền Trân cứ như thế mà rời đi.
Nhưng đi chưa được vài bước thì cô nhận ra xung quanh từ bao giờ đã bị bao bọc bởi nhiều lớp kết giới dày đặc. Tuy chúng không mạnh nhưng cũng mất khá nhiều sức nếu muốn phá huỷ, Huyền Trân trong lúc còn phân vân thì bị đối phương bất ngờ tấn công từ phía sau.

Bằng phản xạ của người tu vi cao hơn, Huyền Trân lách người sang một bên tránh đi nhát kiếm. Huyên Thuyên cứ vậy đâm trượt vào lớp kết giới đằng sau, tạo nên một âm thanh lớn, thổi tung đất đá xung quanh. Nhưng ở bên kia lớp kết giới thì không bị bất kì một tác động nào.

Huyên Thuyên thu mũi kiếm và tiếp tục hướng về phía Huyền Trân, cất tiếng: "Bằng cách này, chúng ta có thể giao chiến mà không làm kinh động người của Thanh Linh."

Quan sát kĩ một vòng xung quanh, Huyền Trân thêm phần thận trọng. "Không ngờ với tu vi như ngươi cũng có thể lập nên một loại kết giới như vậy."
Huyên Thuyên bật cười thật lớn, đáp: "Ha ha ha! Ta vẫn có át chủ bài của mình."

Biết rằng mình sẽ không thể đi nếu tiếp tục từ chối cuộc giao đấu, Huyền Trân liền từ tốn triệu hồi thanh kiếm của mình, nhàn nhạ thủ thế, đáp lại:

"Vậy để ta xem... một Bán Thần Nhị Pháp có chiêu trò gì để thắng Bán Thần Tứ Pháp như ta đây?"

Giữa màn đêm với duy nhất ánh trăng sáng trên đỉnh trời, mọi người đều chìm vào giấc ngủ, hiếm ai hay biết một cuộc giao đấu ngầm đang diễn ra ngay trong khu vực Thanh Linh phái.

----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang