Tiểu My ngại ngùng nói: Chốn quê mùa, chẳng có cái gì để chơi.
Tâm My bực mình: “Cậu có coi tớ là bạn thân không hả? Đâu phải vì vui chơi mà đến”.
Buổi trưa phải xuống núi đưa hết một lượt hàng hóa, cứ như đã hẹn trước hai ba thầy cô giáo gần đó cũng tới.
Tâm My vốn đã quen, sau bữa cơm trưa liền tụ tập cười hi hi ha ha, sau đó còn giúp mọi người phân loại số sách vở học kỳ mới, sách cũ, dụng cụ học tập theo danh sách. Sau khi làm xong tất cả, tiễn mấy thầy cô giáo đi, hai người họ ngồi xuống một phiến đá lớn phía sau vườn uống trà nói chuyện.
Tiểu My thở dài: “Tập đoàn đầu tư An Tín sau mỗi năm đều trích mười phần trăm lợi nhuận vào quỹ tài trợ, vẫn không đủ. Xây dựng trường lớp mua giáo trình tài liệu, còn cả phúc lợi lương thưởng của giáo viên, sự vận hành của quỹ đều ủy thác cho đoàn luật sư, lần nào nhìn thấy báo cáo chuyển tới là anh ấy đều nhăn mặt”.
Văn phòng luật sư đó Tâm My đã nghe qua, trong giới tuy quy mô không phải lớn nhất, nhưng danh tiếng có thể nói tốt nhất. “Cứ từ từ, mới mấy năm mà đã làm được như thế là tốt lắm rồi.”
“Điều quan trọng là giáo viên không ổn định, lực lượng trợ giảng năm nào cũng đổi. Cố thêm hai năm nữa, đợi lũ trẻ học xong cấp ba, khi đó mấy đứa không thi đỗ đại học cũng có thể giúp dạy đôi phần. Nhưng kinh phí vẫn là vấn đề lớn nhất, đây mới chỉ là nửa tỉnh phía bắc của Quý Tây, tương lai nếu muốn mở rộng ra cả tỉnh, hoặc muốn phổ cập tới tỉnh lân cận...”
Tâm My há miệng: “Chí hướng cũng xa nhỉ”.
Tiểu My chỉ cười không nói.
Tất cả sự hờn trách trong lòng Tâm My đối với Tống Thư Ngu giờ đã tan biến. Anh vì Tiểu My mới tới An Thành, chuyện đó giờ chẳng còn quan trọng nữa, nói cho cùng, chẳng phải anh đang vì lũ nhỏ có khả năng cả đời không thể bước ra khỏi vùng núi này đó sao?
Hai ngày nay cô đã được tận mục sở thị, rồi được nghe từ các thầy cô khác, tất cả đã chạm vào trái tim cô.
“Tiểu My, cậu thật vĩ đại.”
Tiểu My cười ha ha: “Cậu đừng làm tớ xấu hổ”.
Nói đoạn, Tống Thư Ngu và Diệp Thận Huy đã câu cá trở về.
Tống Thư Ngu giơ giỏ cá trên tay, cười hì hì: “Ở thành phố nghĩ tới cá ở đây đã rớt nước miếng, hôm nay thế này là đủ rồi, phải đánh chén cho thỏa thích”.
Còn chưa nói hết câu, Tâm My đã đon đả đón lấy mang thẳng vào nhà bếp, lúc đi ra hết rót trà lại đưa khăn bông. Tống Thư Ngu chẳng tài nào hiểu nổi hành động khó hiểu bất thường của cô, nhìn Tiểu My với ánh mắt dò hỏi, Tiểu My chỉ bĩu môi cười.
“Bị sốt hả?”
Tâm My nện vào tay anh đang với ra sờ lên trán cô. “Uống nước của anh đi.”
“Vậy đang hưng phấn hả?”, anh quét mắt từ đầu đến chân cô.
“Có anh mới hưng phấn, người đầy mùi cá.”
Diệp Thận Huy chẳng biết nói gì, chỉ lắc đầu rồi lên gác.
Phía dưới Tống Thư Ngu vẫn đang hỏi: “Vậy có chuyện gì, đột nhiên thấy anh tốt hả?”.
“Nhầm rồi, là bỗng phát hiện chỗ xấu của anh còn chưa đủ độ.”
Đến tối, Tống Thư Ngu vẫn cười tít mắt với cô. Tâm My thấy thế đâm ngại, mấy lần trợn mắt nhìn lại, nhưng riêng da mặt dày dặn của Tống Thư Ngu cô cũng không thể nào xuyên qua nổi.
Nghe Tống Thư Ngu nói phải đi ngủ sớm, sáng mai còn lên núi, Tâm My không kìm nổi bèn hỏi: “Đây chẳng phải đang trên núi sao?”.
Tiểu My cười khúc khích: “Cậu đếm xem xung quanh đây có bao nhiêu ngọn núi?”.
Tống Thư Ngu cũng chỉ liếc nhìn mà chẳng biết nói lời nào, Tâm My gian giảo hỏi: “Có cái gì hay không? Em cũng muốn đi”.
“Chẳng có gì đâu, em ở nhà với Tiểu My, sáng anh đi đến tối sẽ về thôi.”
“Không có gì hay ho thì anh đi làm gì? Mặc kệ, em cũng phải đi.”
“Không có gì đâu, thầy Tống đi đưa quà cho lũ trẻ, lần nào tới cũng phải tự đi một chuyến. Tâm My, cậu ở nhà với tớ”, đến Tiểu My cũng khuyên như vậy.
“Em đi cùng vướng chân anh ra, phải đi gần ba giờ đường núi, đó là tốc độ của anh”, anh nhìn lại cô từ đầu tới chân, “Em? Năm giờ cũng chẳng biết có kịp không”.
“Đừng có coi thường! Tây Hà và Hoàn Sơn em đều leo lên rồi.”
Tống Thư Ngu nhắm mắt rồi mở ra: “Đó là đường trong khu du lịch, đại tỉ à, giống nhau sao?”.
“Tống cá trê, hay là anh...”, mấy cặp mắt đổ dồn về phía cô, cô giơ nắm đấm, “Hay là anh có con côi ở trên núi, nên mới không muốn tôi đi xem”.
Tống Thư Ngu há hốc miệng không thốt được lời nào, Diệp Thận Huy vừa buồn cười lại vừa thấy không nên như vậy, nhưng nhịn không nổi đôi vai khẽ rung, Tiểu My kéo vạt áo Tâm My: “Từ ‘con côi’ không phải dùng thế này đâu, Tâm My”.
“... Tớ cuống quá nói nhầm, định nói có con riêng.”
Diệp Thận Huy quay sang nhìn Tống Thư Ngu, vẻ mặt đắc ý “Sau này cậu khổ rổi”. Tống Thư Ngu thở dài: “Ngày mai em dậy được đúng giờ rồi hẵng nói”.
Sáu giờ sáng, Hà Tâm My mơ mơ màng màng nghe tiếng dép “loạt xoạt” Tống Thư Ngu đang vang lên ngoài cửa. “Anh đi trước đây”. Vừa nghe thấy câu đó, cô liền nhảy dựng lên.
Sáu rưỡi, Tâm My cuống cuồng chạy lên gác, nhét vội mây bộ đổ vào trong túi, rồi thay quần áo.
Bảy giờ hai mươi, húp vội tô cháo lớn, bẻ đôi chiếc bánh màn thầu, nhét đầy bụng chỗ rau và hai chú cá, rồi nhìn quanh tìm túi của mình.
“Có thể đi được rồi”, vội vàng báo danh cho Tống Thư Ngu.
Tống Thư Ngu điềm tĩnh húp nốt miếng cháo, nhìn đồng hồ rồi xách chiếc túi lớn dưới chân: “Câu giờ gần một tiếng”.
“Ai bảo anh chuẩn bị gì sớm thế?”, cô lí nhí càu nhàu ở phía sau.
“Đợi mặt trời mọc, em sẽ biết tại sao phải đi sớm.”
Quả nhiên, tám giờ hơn mặt trời bắt đầu chói chang, lưng cô ướt đẫm.
Lúc mới đi thì men theo khe suối mà lên, dọc đường có tiếng suối cùng sương mù làm bạn, cộng thêm phía trước có thứ khiến cô thấy sướng mắt. Vì thế lúc đi không thấy mệt lắm, riêng ngắm cặp mông lúc lắc trong khi chuyển động của người đeo ba lô phía trước cũng đã đủ no nê mãn nhãn. Nhưng sau khi mặt trời xuất hiện mọi sự đã hoàn toàn thay đổi.
Tống Thư Ngu đột nhiên cảm thấy cặp mông mình nóng ran, ngoái đầu lại thì tóm ngay được ánh mắt cô đang dán vào đó, nửa cười nửa không, hỏi: “Không đi được hả?”.
“Ai bảo?!”, cô tức tối, tiếp tục hướng về phía trước.
Một lúc sau, cô xấu tính nói: “Lão Tống, anh không đi được nữa phải không? Chậm hơn lúc đầu, thế mà huênh hoang ghê thế, làm em tưởng anh giỏi lắm”.
Tống Thư Ngu hướng mặt về trước ừ một tiếng, kế đó thầm thở dài: Không phải vì em, tôi có chậm thế này không? Rồi nghe thấy phía sau chợt có tiếng hét: “Thác nước! Thác nước!”.
Tiếng nước xối ầm ầm, mặt trời phản chiếu qua dòng nước lóe lên ánh hào quang rực sắc màu. Tống Thư Ngu còn chưa kịp phản ứng, Tâm My đã chạy tới, mấy giây sau lại chạy trở về, mặt mếu máo nhìn anh: “Quên mang theo khăn bông rồi”, kế đó cô chỉ tay vào chiếc khăn bông quấn trên ba lô anh hỏi, “Cho em mượn dùng tạm được không?”.
“Đứng cẩn thận, đá trơn đấy.”
Mặt cô phủ chiếc khăn tay, miệng kêu u u vẻ sảng khoái: “Nước mát lắm, thật thoải mái, anh thử đi”.
Tống Thư Ngu với chiếc khăn nói: “Mới đi được một phần sáu, một phần bảy quãng đường, em chuẩn bị tinh thần đi”.
Cô không phản ứng, ngó đầu nhìn đàn cá đang bơi lội trong khe suối, “Còn nhiều cá hơn cả chỗ Tiểu My”, rồi lại nhìn dấu tổ chim được làm phía trên đầu thác nước, đoạn nói: “Đẹp hơn nhiều Hoàn Sơn của chúng ta”.
“Em còn chưa được chứng kiến, nếu trời mưa bão mấy ngày liền thì con suối này không còn là suối nữa mà là lũ lụt. Trước đây chỗ Tiểu My mấy lần bị bùn đá trôi xuống chính từ con suối này đấy.”
Cô nhếch mép: “Hai ngày nay trời không mưa phải không?”.
Tống Thư Ngu cười lưng đeo ba lô chuẩn bị lên đường: “Quên mất em chỉ là người quen sống trên cạn”.
Đi qua thác nước, rẽ trái mới là đường núi đích thực. Hai bên lối đi đều là cành cây, chỉ cần bất cẩn là bị mắc vào cổ ngay. Tống Thư Ngu mấy lần tưởng mình bỏ rơi cô đằng sau, ngoái đầu lại nhìn, cũng may vẫn ở sát ngay sau, chỉ thấy chiếc khăn bông trên tay cứ hai giây lại lau mồ hôi một lần, tóc mái dính đầy trên trán, hai bên má đỏ au, áo dính sát người, trông thảm hại vô cùng.
“Tống cá trê, anh chậm một chút có được không?”, mãi lâu sau cô mới thỏ thẻ.
Anh dừng lại, Tâm My bước thêm mấy bước rồi ngồi thụp ngay dưới chân anh, miệng thở phì phò.
“Đã bảo em đừng đi rồi, thế này chẳng phải hành xác sao?”
“Em muốn biết mỗi lần anh tới đây để làm gì, còn gì nữa không?”, cô tức tưởi.
Anh cũng ngồi xuống, xoa đầu cô động viên: “Không sao, mới đi được hơn một giờ, có gì mà kêu ca”.
Mắt cô như ngấn lệ: “Kêu ca cũng mất sức đấy được chưa?”.
“Em đói rồi”, cô giở ba lô ra, “Gói khoai tây chiên cuối cùng, chia cho anh một nửa. Có ăn thịt bò không?”.
Tống Thư Ngu ngó vào trong, không nhịn nổi cười ha ha: “Em là học sinh tiểu học đi du xuân hả? Có cả trứng gà luộc nữa hả?”.
Tâm My mếu dở: “Tiểu My luộc đấy”.
Tống Thư Ngu kéo cô đến dưới bóng cây ven lối đi, “Cẩn thận kẻo cảm nắng”.
Cô vừa nhai khoai tây chiên vừa ngó nghiêng xem xét: “Có rắn không đấy?”.
“Nếu em nhìn thấy chỉ cần nhảy lên người anh là được.”
“Tống cá trê, trong túi anh có gì thế?”
“Sách vở, giáo cụ, tranh ảnh, quần áo, giày dép.” Miếng thịt bò khô vẫn còn ngậm trong miệng, cô hỏi: “Mấy thứ đó chẳng phải hôm qua đã phát hết rồi sao?”.
“Trên núi, anh còn có một ổ bảy tám đứa con riêng, đương nhiên phải đích thân đi đưa rồi.”
“Khụ khụ khụ, nước... nước...”
Trong mắt Tống Thư Ngu thoáng có ánh cười.
“Có phải lợn nái đâu, một ổ sinh bảy tám đứa, em phục anh luôn.”
Anh dở khóc dở cười: “Em chả nói thế còn gì?”.
“Nói thật nhé, lần đầu tiên tới đây, có một cậu bé ngày nào cũng dậy từ bốn năm giờ và mất tới sáu tiếng để xuống núi nhưng ngày nào cũng đến lớp của Tiểu My học. Sau này bố cậu bé đó nằm liệt trên giường nên nhóc chỉ có thể ở nhà giúp mẹ trồng trọt. Kể từ đó, lần nào tới, anh cũng đưa một chuyến sách vở lên cho cậu bé, cậu nhóc rất thông minh, thật đáng tiếc.”
Tâm My trong miệng còn ngậm nước, ánh mắt nhìn mãi gương mặt đầy nghiêm túc của anh, mãi lâu sau mới thôi.
‘‘Đứng lên đi em, phải lên đường thôi”, Tống Thư Ngu đứng lên phủi mông cho cô.
“Lão Tống, thật ra, anh tốt lắm!”
Biết cô mười năm, lần đầu tiên được cô khen ngợi. Nhất thời Tống Thư Ngu chẳng biết phải phản ứng thế nào, quay người nhấc ba lô trên vai, nụ cười trên miệng hiện ra thấy rõ.