Lúc sắp chữ nghe thấy có người tìm, Tâm My xuống gác nhìn, vẻ mặt phụng phịu đi lại, miễn cưỡng chào tiếng bố.
Hà Phong có vẻ rất khó xử, hỏi: “Đã ăn trưa chưa?”.
Cô gật đầu: “Bố đang khuyên con về đấy à? Không, về nhìn thấy Kiều Tiểu Tuyết, con lại ngứa ngáy, đến lúc đấy lại bị mẹ mắng”.
“Đừng giận mẹ con nữa, bà ấy nói cũng đúng, có thế nào cũng không thể ra tay đánh người, có lý đến mấy cũng thua mất ba phần.”
Tâm My không phải không biết mình quá kích động, nhưng nhịn thêm một lần chỉ lo hận càng tăng thêm.
Bố thấy cô không nói năng gì chỉ biết thở dài, “Tiểu Tuyết bị sưng nửa bên mặt, hôm nay xin nghỉ ở nhà, nói hai hôm nữa sẽ dọn tới khu túc xá của cơ quan. Con còn cười, đồ nhóc này…”, vừa nói ông vừa nhéo mũi cô.
Tâm My né sang một bên, giương cặp mắt vô tội: “Mẹ phái bố tới để thu phục con phải không? Con quyết tâm lắm, lần này nhất định con phải ở một mình. Bố à, hay hai người chúng ta cùng dọn ra ngoài ở, có bố chăm lo cho con là đủ rồi. Bố, đi mà bố”, cô dài giọng cầu cứu, không màng tới mọi người đang ra vào sảnh công ty.
“Hừ, nói cái gì thế hả? Không sợ mai mẹ con xách tai lôi về nhà hả?”
“Có bố đỡ hộ còn sợ gì nữa? Mẹ con là thép tôi trăm lần, còn bố là người uốn cái dẻo ngay. Bố à, con biết là bố có cách mà.”
“Đối với cô chủ nhỏ này thì có cách gì?”
Tâm My cười hi hi, ngày ông nội còn sống, mỗi lần cô gặp rắc rối là ông đấm ngực dậm chân kêu “cô chủ nhỏ ơi là cô chủ nhỏ”.
“Tâm trạng thấy đỡ hơn chưa?”
Cô nhìn chằm chằm vào mũi chân rồi gật đầu, ai bảo cô không có số như Hàn Hồng [Ca sĩ nổi tiếng có trọng lượng lớn.] mà chỉ có bệnh của Hàn Hồng thôi?
“Tái ông thất mã chẳng phải là chuyện tốt sao, phải nhìn mọi việc với con mắt biện chứng.”
“Bố à…”
“Này đây, cầm lấy.”
Tâm My đón lấy phong bì, hai mắt sáng lên.
“Ở ngoài không cần dùng tiền sao? Ở nhà người ta lâu quá cũng không hay. Căn phòng ngay trên giao lộ đã đến ngày thuê, bố giấu mẹ con thuê rồi. Tiền cứ việc tiêu, hết thì gọi bố, lúc nào muốn về thì về.”
Tâm My mặt mũi ngẩn ngơ, lúc có phản ứng lại liền ôm chặt lấy ông rối rít gào lên: “Bố tốt quá, hóa ra gom tiền thuê nhà không chỉ có mình con. Bố ơi, ta quả là chiến hữu, chúng ta đã chịu áp bức quá lâu rồi”.
Cảm giác phải giả bộ kiên cường thật khó chịu, Tâm My khịt khịt mũi, đội mưa ngồi trên chiếc xe ga của mình ngay trước Bệnh viện thành phố. Không biết thời gian làm việc của Tôn Gia Hạo, chẳng rõ giờ này anh đang làm gì, chỉ biết muốn được nhìn thấy mặt anh lần cuối.
Cô nhớ mình đã post một bài trên diễn đàn, liên quan đến tình bạn đồng giới.
Bài đó thế này… Những người có tình bạn đồng giới tại sao không thể có được tình bạn khác giới? Hiện tượng những người đồng giới sống tốt với nhau liệu có đại diện cho tính cạnh tranh không đầy đủ? Từ mọi phương diện ta thấy, xã hội loài người là thế giới động vật đã tiến hóa. Cảm giác tồn tại quá yếu, đối với những người đồng giới khác mà nói không có nguy cơ tiềm tàng, vậy nên…
Cô ấn tượng nhất là reply của Shin mũi dài… Cảm giác nguy cơ tiềm tàng chính là bởi khó phát hiện nên mới gọi là “tiềm tàng”, bất kỳ người nào cũng có cơ hội trở thành chướng ngại vật trên bước đường thành công của người khác, đợi rồi đến một ngày cô phát hiện mình có được vinh hạnh đó, hi hi…
Tiếng cười gian xảo trên nỗi đau kẻ khác của Shin lúc này cứ luẩn quẩn bên tai, cổ họng cô tắc nghẹn, Hà Tâm My cô nào có tài có đức, tại sao lại trở thành đối tượng để cạnh tranh, tuy còn chưa đánh nhau đã thua thảm hại không còn một manh giáp rồi.
Cổng bệnh viện lâu nay vẫn có ông cụ đẩy sạp hàng bán bánh rán, hoa quả để kiếm sống: “Cô gái, có muốn thêm trứng không? Một quả thêm 5 hào”.
Cô cân nhắc một hồi, hạ quyết tâm nói không cần, lúc quay đầu lại kêu: “Ông ơi, có ạ, cho cháu một quả”.
Miếng bánh rán nóng hổi thơm phức cầm trên tay, còn cô, người lấm tấm nước mưa ngồi ăn từng miếng.
“Tới bệnh viện khám bệnh hả?”, trời mưa không đắt khách nên ông cụ rỗi việc.
“Ông ơi, gần đây có cửa hàng bán vòng hoa không?” Đặt một vòng tặng Tôn Gia Hạo, tiện thể đưa tiễn mối tình đầu của cô luôn.
“Có, phía trước rẽ trái vào một con hẻm ở tít bên trong. Con người mà, sống chết có số, cô gái đừng quá đau buồn.”
…
“Tôi dọn hàng ở đây mấy năm nay đã gặp nhiều rồi, những người giàu có mới ba bốn chục tuổi chẳng bằng ông già cả đời hèn mọn này, mới vào mấy ngày ‘tạch’ một phát nói đi là đi luôn…”
Tâm My suýt chút nữa mắc nghẹn. Sao lời của ông cụ chẳng thấy giống nói về bệnh viện gì mà cứ như lò sát sinh vậy, hơ, Tôn Gia Hạo chính là tay đao phủ sát hại mối tình đầu của cô.
“Thế nên, con người mà, số mệnh do trời, sống ngày nào vui ngày đó là được rồi.”
Không phải chứ, đôi mắt Tâm My sáng lên, toàn thân ông cụ này toát lên khí chất của sự thông tuệ!
Cô nuốt nốt miếng bánh nhỏ cuối cùng vào bụng, phủi tay giọng nói kiên quyết: “Ông ơi, cảm ơn ông, cháu đi mua vòng hoa đây”.
“Bác sĩ Tôn.”
“… Tâm My?! Anh có gọi cho em mấy lần, em…”
“Ừ, tôi không muốn nghe nên dập máy luôn.”
“…”
“Tháng này chúng tôi thu nhập từ quảng cáo ít quá nên phí điện thoại chỉ được trả một nửa. Không dài dòng, tôi chỉ muốn biết một việc, Kiều Tiểu Tuyết nói anh chủ động gọi điện thoại để hẹn cô ta, có phải như vậy không?”
“… Phải.”
Được lắm, không vòng vo trái phải, rất đáng hoan nghênh.
“Anh nói chúng ta đã nói chỉ là thử thôi, không chắc chắn mối quan hệ là gì. Anh nói anh thích tính cách của tôi, nhưng tính cách không thể bao hàm tất cả. Anh nói chúng ta chỉ mới nắm tay, tổng cộng còn chưa tới ba phút, nên chúng ta vẫn giữ được tình bạn trong sáng. Có phải không?”
“Tâm My…”
“Xem ra, anh là bông hoa nhài, cắm phải bãi phân trâu là tôi chứ gì? Tôi muốn nói, nếu anh đã là hoa nhài, sau này chẳng có con trâu nào dám ị phân nữa đâu. Trong điện thoại anh không thấy được miệng tôi nói gì, cái tôi muốn nói chính là “Dở – ông – dở – thằng – cái – đồ – khốn – nạn”, cắm thêm vài cọng lông mà giả làm thiên thần! Còn một câu nữa, chúc cho đôi chết dẫm hai người hạnh phúc!”
Bệnh viện là nơi luân chuyển giữa sự sống và cái chết, mầm cây nhỏ đem gieo trong lòng, run rẩy non nớt, nảy chồi ở đây tàn lụi cũng tại đây.
Cô gác điện thoại rồi chậc lưỡi: “Cỏ, mưa cũng đều có vị mặn”.
Mấy ngày sau đó, lão Tống nói đã giúp cô tìm được nhà, gọi cô tới xem.
Con ngươi Tâm My như sắp lồi ra: “Bốn phòng? Tôi cần rộng thế để làm gì? Để lăn hả? Còn nữa, mỗi tháng lương của tôi bao nhiêu? Đóng tiền thuê nhà xong buổi sáng đi làm đêm về ăn cướp để qua ngày hả?”.
Trần Uyển ôm mặt cười: “Ăn đã, vừa ăn vừa nói”.
Bàn ăn đã dọn sẵn, Đậu Đinh chình ình cái mông nhỏ ngay chỗ ngồi cạnh Tâm My, tuyên bố: “Con phải ngồi cạnh mẹ nuôi”.
Tần Hạo gật đầu lia lịa: “Thế thì giỏi rồi, đến cả con tôi cũng bị cuỗm luôn”.
Trần Uyển và Tâm My nói chuyện mất mấy đêm liền, sau cùng đến Đậu Đinh cũng chẳng tài nào chịu nổi cô đơn liền bò lên giường họ, nghe chuyện đến khi mắt không thể mở được mới ngủ. Trần Uyển biết chồng mình đang nằm trên giường con, tay ôm gối bụng sôi sục căm phẫn mà thở dài ngao ngán, miệng mỉm cười đưa mắt nhìn sang phía chồng rồi lại chu mỏ.
Tần Hạo hoang mang, đứng dậy vừa đi vào bếp vừa nói với Tống Thư Ngu: “Người anh em, ra ngồi chỗ tôi, trông con cho tôi cái. Ngồi cạnh bà mẹ nuôi thịt thà của nó, chắc đến một cọng rau cũng chẳng có cơ may chạm tới”.
Tống Thư Ngu nhướn mày, không hiểu gì cũng chẳng phản ứng.
Hà Tâm My tự nhiên như không, cầm đôi đũa làm vũ khí, cùng với Đậu Đinh người đánh kẻ đỡ, ầm ĩ huyên náo.
“Cẩn thận, không chọc vào mắt.”
Thấy lão Tống nói vậy, cô thấy cũng phải, liền thu đũa lại nói: “Thực ra, tôi đã tìm được nhà rồi. Ở ngay cạnh tòa soạn, là khu ký túc xá cũ của Sở công an thành phố. Tầng một không mấy rộng rãi thoáng mát, nhưng một phòng có kèm phòng khách nhỏ rất hay. Hơn nữa ở một mình như vậy cũng an toàn, cứ nghĩ xung quanh có súng ống đạn dược bảo vệ, ngủ cũng thấy ngon hơn. Không chừng lại gặp được một anh sĩ quan vác huy hiệu ‘ngon giai’ hàng trượng phu bụng sáu múi, dập đầu choáng váng ấy chứ…”.
Tần chuột cống: “Bảo vệ cô cỡ 36D mà không sợ bị cướp?”.
Tiểu Uyển: “Tâm My, hôm qua cậu mới thề sẽ rời bỏ hiệp hội ưa ngoại hình mà…”.
Tống Thư Ngu: “Cô vừa vừa thôi chứ, tầng một ẩm thấp lắm…”.
Đậu Đinh: “Mẹ nuôi, con cũng muốn, huy hiệu muốn năm!”.
Tâm My thấu hiểu sâu sắc tự do vừa giành được không dễ dàng, liền bịt mồm: “Ăn cơm, ăn cơm”.
Cuối cùng Tâm My vẫn từ chối lời đề nghị của lão Tống, căn nhà gần hồ á, nhà cao tầng, ban công lớn, như thế rất dễ khiến bất cứ câu chuyện tình yêu tình báo nào cũng có nguy cơ trở thành chuyện gian tình, không, chính xác là bối cảnh để phát sinh tình cảm. Những lúc đi đôi giày Adidas dởm ra vẻ chạy bộ quanh hồ, những lúc cắt ruột cắt gan rút hai mươi đồng sau cùng để mua một thỏi chocolate nhập khẩu bé tẹo trong quán tạp hóa của khu nhà, những lúc chuyển bến xe buýt cách khu nhà nửa cây, rồi đột nhiên ở cửa thanh toán quay người va phải tấm bảng, đều là cơ hội để phát hiện ra những hot boy đẳng cấp hay các chú lắm tiền đấy!
Ứa lệ… Đó không phải cuộc sống của Hà Tâm My.
Từ trên xe lão Tống bước xuống, Hà Tâm My xách túi của mình, mấy bộ quần áo vừa thay đã giặt sạch, ôm chiếc laptop trước ngực, vênh mặt sải bước vào cuộc sống mới.
“Chìa khóa cửa có vấn đề.” Cửa đã mở nhưng chìa khóa lại không rút ra được. Cô mồ hôi đầm đìa, một tay không đủ sức, bèn đưa máy tính trên tay cho Tống Thư Ngu: “Anh vào trong nhà ngồi trước đi”.
“Để tôi thử xem nào.”
“Không cần”, cô liếc mắt nhìn ngón tay thon dài của anh, thật không thể chịu nổi, “Lần trước đến xem nhà cũng thế này”. Chân đạp cửa chống trộm, tay vận hết sức bình sinh, hít một hơi thật sâu. Rầm, chìa khóa rút được ra, cô té ngửa ra sau: “Lão Tống, á á…”.
Tống Thư Ngu nhanh tay nhanh mắt, ôm chầm lấy cô.
“Đã bảo để tôi…”
“Để anh ngã ra đấy tôi đỡ làm sao được, người to cao vạm vỡ thế này…”
Cửa nhà đối diện hé mở: “Cô Hà, hôm nay chuyển…”.
Tâm My gượng cười, giằng khỏi vòng tay của lão Tống, “Vâng, cô Lý, sau chắc sẽ phiền cô nhiều ạ”.
“Không có gì, hàng xóm cả, cần giúp gì cứ nói nhé. Hai người… sống chung?”
Tâm My nhìn lão Tống một cái, tên kia mặt như vừa xem hài kịch, cô cười thất kinh rồi xua tay: “Không phải không phải, tuyệt đối không phải, cháu đảm bảo không phải”. Nhà ở khu công an có cần cảnh giác cao thế này không? Để hy vọng cho phồn vinh và ổn định à?!
“Sao ban nãy anh không nói gì?”
“Nói cái gì? Chẳng phải cô giải thích rồi sao?”
“…”
“Có mỗi cái ghế thôi à?”
“Anh ngồi là được rồi, tôi đi dọn dẹp cái đã.”
“Tiền thuê với tiền đặt cọc đóng rồi có còn tiền tiêu không?”
“Có, bố tôi có quỹ riêng.”
“Dọn dẹp một lát tôi đưa cô đi mua đồ, cái giường này chốc gọi người đến vứt nó đi. Tiểu Uyển nói đưa Đậu Đinh đi nhà trẻ, lát tới ngay.”
“Được…. Cái gì thế này?”, con ngươi Hà Tâm My lồi ra rồi mau chóng thụt lại.
Lão Tống như làm ảo thuật, ngón tay móc ra chiếc quần lót đàn ông, còn là kiểuHawaii, quần hoa màu cam. Hất tới khua lui trước mặt Hà Tâm My, khua tới mức tim Tâm My nhảy loạn xạ.
“Phơi ở ban công, chống trộm chống cướp chống yêu râu xanh.”