• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư Lan bị đại cữu mẫu đánh thức, Chu thị đưa nàng thay một bộ áo váy màu trắng, trên đầu trừ hai búi tóc, không có vật trang sức nào, ngay cả dây buộc tóc cũng là màu trắng.

“A Lan, cha ngươi tới đón ngươi, lát nữa ngoan ngoãn nghe lời, biết không?”

Cúi đầu cười yếu ớt nhìn mợ, Thư Lan ngoan ngoãn gật đầu, đột nhiên không khỏi cảm thấy có chút khẩn trương.

Mấy ngày nay, nàng cơ hồ không thấy ông ngoại cùng hai cữu cữu, lúc đi tìm bà ngoại, người thở dài một tiếng lúc nặng lúc nhẹ, mà nha hoàn ma ma đi bộ cũng yên tĩnh, không cười đùa nói chuyện như lúc trước, ngay cả lúc Nguyên Bảo ca đến đây, cũng thường sững sờ, nhìn nàng bằng ánh mắt mà nàng không hiểu được.

Khiến cho nàng lo lắng, chính là bộ áo váy thuần trắng này.

Tất cả mọi người đều nói nàng sinh ra đã xinh đẹp, thích hợp nhất là mặc màu hồng, cho dù là đang ở nhà bà ngoại, vì nàng chuẩn bị phần lớn quần áo là màu hồng, còn có màu hồng cánh sen, vàng đỏ, màu mai hồng sắp nở, trừ quần áo trong, nàng hình như rất ít mặc trắng thuần. Nhớ rõ nhất có một lần, chính là ngày Tiêu nhị thẩm chết. . . . . .

Lập tức nàng lại nghĩ đến Tiêu Lang hôm đó, nha hoàn vào nói vài câu, hắn liền chạy đi, sau đó, người bên cạnh mới xảy ra các loại biến hóa.

Thư Lan càng lúc càng khẩn trương, bước ra trước cửa phòng, chợt nàng sực nhớ ra điều gì đó, nhẹ nhàng kéo tay Chu thị: “Đại cữu mẫu, người biết chuyện Tiêu nhị thúc lạc đường trong núi không? Ông ấy đã về chưa?” Mắt hạnh mở thật to nhìn Chu thị, nơi sâu trong đáy mắt, nàng cũng không ý thức được mình đang sợ hãi.

Chu thị than nhẹ, xoa xoa đầu của nàng, không nói gì.

Có phiền não người ta sẽ thở dài, đây là số ít lời nói Thư Lan nhớ được.

Sau đó nàng nhìn thấy phụ thân mặc bộ quần áo màu xám tro, hốc mắt trũng sâu, sắc mặt tái nhợt, dường như gầy đi rất nhiều. Ca ca đứng bên cạnh cha đôi mắt ửng hồng, mới vừa chạm tới ánh mắt của nàng, liền cúi đầu.

Đợi tới lúc ngồi vào xe ngựa, phụ thân tự mình mặc một cái áo tang bằng vải thô, rồi đưa cho ca ca một cái, sau cùng lấy ra một cái nhỏ mặc vào cho nàng thì trí nhớ tưởng chừng như đã quên lập tức hiện ra, Thư Lan không thể tin vuốt đai lưng thô ráp tay có chút tê dại, lầm bầm hỏi: “Phụ thân, thôn chúng ta có ai chết sao?”

Thư Mậu Đình xoa xoa đầu nàng, “A Lan ngoan, Tiêu nhị thúc con đi rồi, con về cúi đầu vái lạy tiễn ông ấy.”

Thư Lan rất muốn hỏi “Tiêu nhị thúc đi đâu”, nhưng nàng không hỏi được, bởi vì nàng biết “Đi” này có nghĩa là gì.

Nàng chỉ không hiểu, tại sao Tiêu nhị thúc lại chết? Ông ấy dáng dấp cao như vậy, so với phụ thân còn cao hơn, cơ thể cường tráng, cánh tay so với chân mình còn lớn hơn, tóc của ông còn đen như thế, đột nhiên tại sao lại chết chứ?

Nàng không tin, nhưng nước mắt tự nhiên ứa ra.

Xe ngựa vào thôn, Thư Lan nghe thấy tiếng kèn truy điệu, còn có mấy tiếng khàn khàn kêu khóc, nhìn thấy mấy người mặc áo trắng đang đi vòng quanh thôn, vừa đi vừa vung tiền giấy. Đó là tập tục của thôn, trước khi chôn cất, người thân họ hàng phải khóc lóc đi một vòng quanh thôn, ở phía đông dùng gạch dựng một cái nhà nhỏ đơn sơ cao hai thước, bái tế, sau đó sẽ theo một hướng khác về nhà, tiếp đó, đem quan tài lên nghĩa địa Bắc Sơn, hạ táng.

Nhà Tiêu Lang chỉ có một hộ người thân, đó chính là gia gia hắn cùng đại bá.

Thư Lan còn muốn phân biệt người trong đám người mặc áo trắng kia, còn muốn tìm bóng dáng cao gầy kia nữa, nhưng xe ngựa đã chạy nhanh tới.

Thư Mậu Đình bế con gái xuống, dắt nàng đi vào trong, cuối cùng dừng lại, nói với hai huynh muội: “Các con đi khấu đầu lạy tạ nhị thúc đi.”

Thư Triển dẫn muội muội đi tới, quỳ xuống cạnh Tiêu Lang, hướng quan tài đỏ thẫm trịnh trọng cúi đầu, dập đầu xuống đất, phát ra âm thanh. Lúc đứng dậy muốn nói gì đó với Tiêu Lang, lại cảm thấy nói gì cũng vô dụng, vỗ vỗ bờ vai hắn, trầm mặc lui sang một bên, nhường chỗ cho muội muội.

Thư Lan nhìn quan tài đỏ thẫm, thẫn thờ đi lên trước, học dáng vẻ vừa rồi của Thư Triển, dập đầu.

Trong nháy mắt lúc đầu chạm đất ấy, nàng nghĩ đền rất nhiều chuyện khi còn nhỏ.

Tiêu nhị thúc bẫy gà rừng trở về, cố ý dùng lông đuôi xinh đẹp của gà rừng làm quả cầu cho nàng và tỷ tỷ, so với quả cầu bán trong cửa hàng đẹp hơn rất nhiều, mặc dù nàng chỉ có thể đá hai cái. Mùa hè, quả hạnh trên cây chín, nàng không với tới, Tiêu nhị thúc lập tức liền bế nàng giơ lên cao, thật cao, vững vàng. Tiêu Lang bắt nạt nàng, mẫu thân không tin, nàng phải đi tìm Tiêu nhị thúc tố cáo, Tiêu nhị thúc cũng không cần hỏi Tiêu Lang, túm tay lại rồi đánh xuống mông hắn. Mùa thu lúc đi săn thú về, Tiêu nhị thúc sẽ hái một nắm to táo đỏ núi cho nàng ăn, vừa chua vùa ngọt. Mùa đông trời lạnh, Tiêu nhị thúc sẽ tới uống rượu cùng phụ thân, hai người ngồi khoanh chân ở hai đầu bàn, nàng nằm ngủ một bên, lúc bị bọn họ đánh thức, có thể nghe thấy Tiêu nhị thúc sang sảng kể chuyện lý thú trong núi. . . . . .

Vậy mà, Tiêu nhị thúc thương yêu cưng chiều nàng, hiện tại lại nằm trong quan tài, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Nàng ô ô khóc lên, tiếng khóc càng lúc càng lớn, nàng không khống chế nổi, khóc nức nở biến thành nghẹn ngào, khó chịu không cánh nào thở được. . . . . .

Một đôi tay bế nàng lên, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, từng chút từng chút, dịu dàng dỗ dành.

Thư Lan tựa vào hõm vai cha, giống như tìm được chỗ dựa, từ từ bình tĩnh lại.

Nâng quan, lên núi, hạ huyệt, lấp đất, chôn bia mộ. . . . . .

Thư Lan tựa người bên cạnh tỷ tỷ, lặng lẽ nhìn mọi thứ đang diễn ra, nước mắt tuôn rơi, cũng sẽ được tỷ tỷ lau đi.

Chờ tất cả mọi người tản ra, trước phần mộ cũng chỉ còn lại Tiêu Lang đang quỳ, còn có bốn người Thư gia.

Tần thị cùng trượng phu liếc mắt nhìn nhau, dắt Thư Lan đến bên cạnh, ngồi xuống trước người nàng nhẹ giọng hỏi: “A Lan, Tiêu nhị thúc mất rồi, con đau lòng sao?”

Thư Lan gật đầu, nước mắt to như hạt đậu lăn xuống.

Tần thị lau nước mắt cho nàng, “Con còn buồn như thế, vậy con xem, trong lòng A Lang còn buồn bao nhiêu?”

Thư Lan sững sờ, lúc này mới nhìn về phía bóng dáng đang quỳ, đúng vậy, đó là phụ thân hắn, nếu như là phụ thân mình chết. . . . . . Không, cha nàng sẽ không chết! Thư Lan không muốn nghĩ thêm, cho dù chỉ là ý nghĩ, lòng nàng cũng không chịu nổi chua xót.

“A Lan ngoan, Lang ca ca con đau lòng cũng hai ngày chưa ăn cơm rồi, bây giờ mẫu thân về nhà nấu cơm, con tốt nhất gọi hắn, Lang ca ca con vẫn luôn vô cùng lo lắng cho con…con đi an ủi hắn, hắn sẽ khá hơn một chút, đến lúc đó con dẫn hắn về nhà chúng ta ăn cơm, có được không?”

Thư Lan có chút sợ cùng Tiêu Lang sống chung một chỗ, nhìn thấy ánh mắt sưng đỏ của mẫu thân, lại nhìn bóng lưng cô đơn của Tiêu Lang, nghĩ đến hai người thân nhất với hắn đã rời hắn mà đi, cõi đời này chỉ còn hắn cô linh một mình, liền gật đầu một cái.

Tần thị thưởng cho nàng một cái hôn, đi qua nói gì đó với Tiêu Lang, sau đó cùng Thư Mậu Đình ba người xuống núi. Nàng biết, Tiêu Lang là một đứa bé hiểu chuyện, cứ cho là hắn không muốn trở về nhà, cũng sẽ không nhẫn tâm nhìn nữ nhi ở cùng hắn cả đêm, hoặc là để nàng một mình xuống núi.

Gió thổi chầm chậm, phía xa nơi chân trời là ráng chiều diễm lẹ sáng chói, đón nhìn ánh sáng rực rỡ ấy, bóng lưng Tiêu Lang càng lộ vẻ thê lương.

Thư Lan từng bước từng bước đi qua, quỳ xuống bên cạnh Tiêu Lang, mắt hé lén nhìn hắn, thấy hắn trơ ra nhìn chằm chằm vào phần mộ, dường như căn bản khong biết nàng đến bên cạnh, suy nghĩ một chút, liền tiến đến đối diện hắn, bởi vì vóc dáng nàng thấp bé, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt hắn rũ xuống.

Giờ khắc này trong mắt hắn không còn thật sâu tĩnh mịch lạnh lẽo khiến nàng kiêng dè, mà là một mảnh mờ mịt trống rỗng, cái gọi là mất hồn, đại khái chính là dánh vẻ này.

“Lang ca ca, ngươi đừng đau lòng, cùng ta đi về nhà ăn cơm nhé?” Thư Lan thử thăm dò vươn cánh tay, khoác lên tay Tiêu Lang, không ngờ lại thấy hoàn toàn lạnh lẽo, nàng bị sợ lập tức rụt trở về. Tại sao có thể như vậy? Nàng nhớ tay hắn vẫn rất ấm mà!

Trong nháy mắt rút tay về, Thư Lan để ý thấy, cánh tay Tiêu Lang hình như bỗng nhúc nhích.

Lúc nàng đưa hai tay ra, bao lấy tây Tiêu Lang, tự lẩm bẩm: “Ngươi có phải rất lạnh không? Vậy ta giúp ngươi ấm áp nhé.” Thời điểm mùa đông, mỗi lần từ bên ngoài đi vào, tỷ tỷ đều sẽ dùng tay nàng ấm áp bao lấy tay mình ủ ấm.

Tiêu Lang không nhúc nhích, Thư Lan cũng không quản hắn, bao ấm cái tay này, lại cầm cái tay kia, đợi nàng cảm thấy không khác biệt lắm, lúc này mới ngẩng đầu nhìn phản ứng của Tiêu Lang, sau đó kinh ngạc phát hiện hắn đang nhìn mình, trong mắt có vô vàn ánh sáng chớp động.

Theo bản năng Thư Lan muốn rút tay về, lại bị Tiêu Lang nắm ngược lại, âm thanh hắn khàn khàn nói: “A Lan, ta khát quá. . . . . .”

Khát? Thư Lan không tự chủ nhìn về phía môi của hắn, thấy nơi đó khô khô, kìm không được nuốt một cái, cúi đầu nói: “Vậy chúng ta về nhà đi, trong nhà có nước. . . . . .”

“Nhưng ta muốn uống ngay lúc này.”Hắn nhìn chằm chằm đôi môi đầy đặn của nàng, nói nhỏ.

“Nơi này vừa không có nước. . . . . .”

Thư Lan buồn bực ngẩng đầu, còn chưa nói xong, một đôi môi khô ráo chạm tới môi nàng, vội vàng tiến vào dò xét trong miệng nàng, tựa như điên cuồng mút lấy.

“Ô ô. . . . . .” Nàng kháng cự giãy giụa, lại bị hai cánh tay hắn kìm thật chặt trên lồng ngực hắn, hắn quỳ, nàng cũng quỳ, nhưng nàng thấp hơn rất nhiều so với hắn, chỉ có thể chịu đựng bị hắn giam cầm đòi lấy. Quả nhiên là hắn khát, vội vã tách đôi môi nàng, bắt được lưỡi nàng, cướp đi tất cả vị ngọt thuộc về nàng.

Khi Thư Lan nghĩ lần này sẽ giống như lần trước, cho đến lúc nàng không cách nào hô hấp hắn mới dừng lại thì Tiêu Lang lại lui ra ngoài. Cánh tay hắn như cũ nắm thật chặt nàng, lại dùng cái trán nhẹ nhàng vuốt ve trán nàng, hơi thở ấm áp thổi nhẹ trên mặt, buồn buồn.

Thư Lan tò mò mở mắt.

Hai người cách nhau quá gần, nàng căn bản không thấy rõ Tiêu Lang, chỉ biết là hắn nhắm hai mắt. Tầm mắt không khỏi rời xuống dưới, đúng lúc này, nàng dường như thấy hai giọt nước mắt rơi xuống, Thư Lan thật nhanh xác định là Tiêu Lang khóc thật, bởi nước mắt ấy dừng trên môi nàng, mặn mặn.

“A Lan, hiện tại tại chỉ còn lại ngươi. . . . . .”

Sâu kín thì thầm, thật giống như tiếng thở dài, truyền vào trong tai.

Thư Lan ngẩn người, không hiểu ý tứ của hắn cho lắm, đang muốn hỏi lại, Tiêu Lang chợt đứng lên, dắt tay nàng nói: “A Lan, chúng ta về nhà đi.”

Người chết không thể sống lại, đạo lý này, hắn so với người khác đều hiểu.

Còn sống, là phải hướng về phía trước.

Tác giả có lời muốn nói: ta đây cảm thấy nam chính và nữ cính rất xứng, một thâm trầm, một đơn thuần. . . . . .Không cần chụp ta.

Thật ra thì bọn họ đều theo bản tính lúc còn sống.

Kiếp trước Tiêu Lang là sói, cuộc sống của hắn nhất định sẽ không yên bình, đi săn tranh giành đánh giết, mang theo trí nhớ trọng sinh, hắn nhất định sẽ nhanh chóng thích ứng tất cả, còn sống thật tốt. Nhưng hắn cũng có mặt không thể thích ứng, hắn không thích thi cử không thích giao tiếp, hắn thích cuộc sống săn thú trong núi rừng. . . . . .

Thư Lan đâu rồi, trong lời mở đầu đã giới thiệu con lười, một loài động vật giành phần lớn thời gian để ngủ, cuộc sống của nàng tựa như một tấm giấy trắng. Chuyển thế thành người, thật ra thì nàng cũng theo bản tính, ăn ngủ ăn, nàng thích người nhà, cũng gần gũi bọn họ, nếu như nàng không biết Tiêu Lang là cái tên muốn ăn thịt nàng, nàng cũng sẽ thân thiết với hắn.

Có một số người cho rằng nữ chính không hợp với nam chính, cái này phải nói sao nhỉ, mọi người đã xem nữ chúa độc lập tự chủ quán chưa? Haiz, nếu ta đây viết nữ chính là mèo chuyển kiếp, yêu ngủ, lại thông minh, đại khái có thế để cho các ngươi hài lòng. . . . . .

Hôm nay nói nhảm rất nhiều, đừng trách . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK