• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão phu nhân giữ nữ nhi ở nhà dùng cơm trưa.

Tần thị cười: "Hai đứa bé ở nhà rồi, ta phải trở về nấu cơm!"

Lão phu nhân gật đầu một cái, trầm ngâm suy nghĩ một chút, hỏi " đứa bé Tiêu Lang kia cũng càng ngày càng lớn rồi, ngươi cũng nhìn giúp nhau đi, không phải hắn đem tài vật trong nhà cho ngươi bảo quản ư, sớm một chút giúp hắn sửa chữa phòng ốc, chứ không người khác cho là trong nhà hắn không có tiền, vì vậy không nhìn trúng hắn." Trong thôn, một trăm lượng bạc đủ sửa chữa nhà trệt ba gian rộng rãi hơn rồi.

"Ừ, mấy ngày trước đây ta còn cùng Mậu Đình nói chuyện rồi, " Tần thị cảm khái nói, chỉ chớp mắt, hai đứa bé đều đến tuổi đàm hôn luận gả . . . . . ."Nương, vậy ta đi trước, mặc dù chuyện này ta rất vừa ý, nhưng Mậu Đình vẫn phải quyết định, trở về ta hỏi hắn một chút, ngày mai cho ngươi một tin chính xác ." Trượng phu mười phần tám - chín sẽ đồng ý, mấy ngày nay Chu gia này sẽ an bài người làm mai tới cửa.

Ra cửa, thấy sắc trời sớm, Tần thị phải đi đến ngồi một chút trong nhà đại nữ nhi, cùng Thư Uyển trò chuyện, lại trêu chọc ngoại tôn tử, ngược lại không có nói chuyện của Chu gia.

Cũng bởi vì nàng ngồi một lát, mới để cho hai người Tiêu Lang về nhà trước nàng.

Tiêu Lang vừa đặt Thư Lan ngủ say ở trên giường gạch đắp kín mền, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân của Tần thị.

Hắn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn phớt hồng của Thư Lan, sải bước đi ra ngoài.

"A Lang, hôm nay ngươi bắt mấy con cá à?" Tần thị giơ rổ lên đi tới, ngồi ở trên ghế đẩu hái đậu, tùy ý hỏi.

Nhìn tay Tần thị linh hoạt, trong lòng Tiêu Lang tràn đầy áy náy, nghĩ kỹ lý do thoái thác đột nhiên không xuất khẩu được rồi.

Hắn đi tới bên cạnh Tần thị, vừa giúp nàng hái đậu, vừa nhỏ giọng nói: "Bá mẫu, ta muốn xây nhà, ta muốn cưới vợ."

Tần thị sững sờ, ngay sau đó ha ha cười nói: "A Lang muốn kết hôn a, đây là chuyện tốt, chờ bá phụ ngươi trở lại, ta để cho hắn giúp ngươi chuẩn bị, đúng rồi, có phải ngươi coi trọng cô nương nhà nào hay không, nói một chút cùng bá mẫu, bá mẫu làm chủ cho ngươi!"

"Bá mẫu, ta sẽ săn thú, hai năm qua ta lại tích trữ mấy trăm lượng bạc." Tiêu Lang cúi đầu, âm thanh trầm ổn kín kẽ.

Tần thị kinh ngạc nhìn về phía hắn, vừa khiếp sợsau lưng bọn họ Tiêu Lang đi săn thú, lại khiếp sợ hắn thế nhưng gom nhiều bạc như vậy, còn có chút buồn bực vì sao hắn nói đến cái này , hơi cà lăm mà nói: "Này, đây là chuyện tốt. . . . . ."

"Bá mẫu, ta muốn cưới A Lan, ngươi đem nàng gả cho ta đi, ta sẽ đối nàng tốt ." Tiêu lang bay thẳng đến Tần thị quỳ xuống, thành khẩn thỉnh cầu nói.

Đậu trong tay Tần thị rớt xuống, nàng nhìn thiếu niên bền chắc quỳ gối trước mắt, có chút hoài nghi mình có nghe lầm hay không. Nàng đối đãi Tiêu Lang như nhi tử, nàng chưa từng nghĩ tới , có một ngày Tiêu Lang sẽ nói ra những lời như vậy.

A Lang cùng A Lan, hình như cũng rất xứng đôi, mặc dù lời nói hắn quá mức ngoài ý muốn, trong đầu Tần thị còn nhanh chóng hiện lên cái ý niệm này.

Nàng đưa tay đỡ Tiêu Lang: "Ngươi trước, cần gì quỳ xuống, nói cho bá mẫu, làm sao đột nhiên ngươi muốn kết hôn với A Lan rồi hả ?"

Đối với Chu Nguyên Bảo hài lòng, là bởi vì hắn coi trọng con gái của nàng, trong nhà nhân khẩu lại đơn giản, gả con gái qua không bị bà bà làm khó, cũng không cần ứng phó một đống chuyện lớn. Nhưng là, một khi coi Tiêu Lang như con rể suy tính, vậy sẽ không có ai so với hắn thích hợp hơn rồi, Tiêu Lang cưng chiều đối với nữ nhi không ít so với bọn họ, hai nhà ở tại sát vách, nàng có thể giúp đỡ chăm sóc khuê nữ ngốc gần đây, mặc dù gả con gái đến Chu gia có cậu mợ của nàng chăm sóc, nhưng cũng không so được mình nhìn tận mắt càng yên tâm hơn phải không!

Thời gian ngắn ngủi, Tần thị liền hủy bỏ Chu gia, hai đứa bé đều tốt, nhưng Tiêu Lang là nàng nhìn lớn lên, lúc trước chỉ xem hắn như nhi tử, hiện tại hắn chủ động nói ra, nàng lập tức cảm thấy hắn là kết cục tốt nhất của nữ nhi. Lại nói, Tiêu Lang sớm không đề cập tới muộn không nói, cố tình ở lúc Chu gia cầu hôn nói, đây coi là ý trời?

Chỉ là, chuyện cho Tiêu Gia sửa chữa phòng ốc có thể phải nắm chặt, dù sao đứa bé trưởng thành, lại có ý định nam nữ, không thích hợp ngày ngày ở chung một chỗ.

Tiêu Lang chưa đứng dậy, hắn vững vàng quỳ, "Bá mẫu, ta lớn lên cùng A Lan, khi còn bé ta coi nàng như muội muội, sau Uyển tỷ lại lập gia đình, ta mới biết, sớm muộn gì A Lan cũng sẽ lập gia đình, chỉ cần vừa nghĩ tới nàng sẽ gả ra ngoài, ta liền khó chịu, không giống Uyển tỷ lập gia đình thì ta chỉ nghĩ tới mừng thay cho nàng. Cho nên ta cảm thấy được, ta đúng không phải tình huynh muội với A Lan, ta muốn cưới nàng làm con dâu, như vậy ta có thể ngày ngày chăm sóc nàng. Ta có thể làm ra tiền nuôi sống nàng, nếu ngài không yên tâm ta đi săn thú, ta liền mua đất làm ruộng, dù sao ta sẽ không để A Lan chịu khổ nửa điểm!"

Tần thị vui mừng gật đầu một cái, đứa nhỏ này không phải đơn thuần chỉ muốn cưới vợ, hắn là cũng suy tính đến kế sinh nhai tương lai, không trách được mới vừa muốn nói ra cải nhà của hắn.

Ánh mắt của nàng càng phát ra nhu hòa, đứng dậy đi đỡ hắn: "Được, được, bá mẫu biết sẽ không bạc đãi A Lan , mau dậy đi, đều là người một nhà, cần gì khách khí như vậy!"

Tiêu Lang lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng: "Bá mẫu, ngài đây là đồng ý ta sao?" Trong lòng không có vui mừng, ngược lại càng thêm thấp thỏm. Ăn lười nha đầu, hắn cảm thấy không có gì, dù sao lười nha đầu sớm muộn gì cũng sẽ gả cho hắn, chỉ cần chuyện không truyền ra ngoài, người khác cũng sẽ không biết chuyện này, đối với danh dự lười nha đầu cũng chưa có bất kỳ ảnh hưởng gì, hắn chỉ là lo lắng thái độ vợ chồng Tần thị.

Tần thị vỗ vỗ bờ vai của hắn, càng xem càng hài lòng: "Đồng ý đồng ý, coi như bá phụ ngươi không đồng ý, ta cũng đồng ý vậy, ai cho ngươi là ta nhìn lớn lên !" Trong mắt tất cả đều là thương yêu.

Tiêu Lang giống như bị phỏng đến xoay mặt, đôi tay trong tay áo nắm quyền lại buông ra, cuối cùng vẫn là cúi đầu, đàng hoàng nhận sai nói: "Bá mẫu, hôm nay, hôm nay ở trong núi, ta...ta không nhịn được, ôm A Lan rồi, ngài đánh ta mắng ta đi!" Làm sự kiện kia, hắn không hối hận, chẳng qua là cảm thấy thật xin lỗi tín nhiệm Tần thị với hắn.

Tần thị đỡ bả vai hắn tay lập tức liền cứng lại, nàng không dám suy nghĩ nhiều, hơi run rẩy hỏi hắn: "Ngươi có ý tứ gì? vì sao ngươi muốn ôm nàng?" Bọn họ mới bây lớn, nhất định sẽ không!

Cảm nhận được Tần thị run rẩy, lòng của Tiêu Lang càng phát ra lạnh lẽo, hắn cúi đầu thấp hơn, âm thanh lại khác thường rõ ràng: "Ta thích A Lan, cho nên không có nhịn được, muốn nàng, bá mẫu, ngài. . . . . ."

"Bốp!"

Lời còn chưa dứt, trên mặt liền bị một cái tát, sức lực mười phần, không có nửa điểm lưu tình.

"Nàng mới mười ba tuổi, làm sao ngươi có thể đối với nàng như vậy!" Tần thị chỉ cảm thấy tê tâm phế liệt khó chịu, nàng luôn luôn tín nhiệm người như vậy, thế nhưng cưỡng hiếp nữ nhi bảo bối nàng!

Trên mặt đau rát, nhưng mà Tiêu Lang lại như không cảm giác, vịn Tần thị xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ: "Ngài đánh ta đi, là ta thật xin lỗi A Lan, đều là ta sai lầm!"

Tần thị hung hăng đẩy hắn ra tay, "Ngươi cút! Coi ta như nhiều năm xem lầm người như vậy, nuôi một con Bạch Nhãn Lang!"

Tiêu Lang không ngờ rằng nàng sẽ như thế tức giận, trong lòng khó chịu lợi hại, nhưng hắn còn là khuyên nhủ: "Bá mẫu, ngài đánh ta mắng ta cũng có thể, ngàn vạn đừng bị chọc tức thân thể, ngài, ngài chớ đuổi ta đi, người khác sẽ đoán mò, hiện tại ta liền đến hậu viện quỳ đi, lúc nào ngài hết giận, ta sẽ trở lại ." Hắn không dám nhìn ánh mắt của Tần thị, lúc đứng lên đi tới viện, ở một bên góc tường quỳ xuống, lưng eo rất thẳng tắp.

Tần thị ngực buồn bực gay gắt, có một loại khổ sở bị người thân nhất phản bội, nếu hiểu chuyện, biết người khác sẽ đoán mò, vậy vì sao hắn nhất định. . . . . .

Nghĩ đến nửa ngày nữ nhi không có lên tiếng, Tần thị cũng nữa không để ý tức giận, vội vã đi tây ốc, nàng nhỏ như vậy, nhất định chịu không ít khổ chứ?

Vào phòng, chỉ thấy Thư Lan giống như thường ngày ngoan ngoãn ngủ ở đầu giường đặt gần lò sưởi, dáng vẻ không có tim không có phổi, giống như chuyện gì cũng không còn xảy ra.

Nước mắt Tần thị mãnh liệt ra, ôm một tia hy vọng cởi xiêm áo nữ nhi ra, đợi nhìn thấy trên người nàng vết hôn tím bầm thì mặt của nàng trở nên trắng bệch, đem người kéo lại khóc, không dám khóc lớn tiếng, chỉ vùi đầu ở trên tóc nữ nhi mềm nhũn, cắn răng khóc. Dáng dấp Tiêu Lang cao, xuống tay ác như vậy, nữ nhi không biết bị giày vò thành cái dạng gì đấy. . . . . . Nàng đều không dám nhìn tới nơi đó nữ nhi.

"Nương, làm sao ngươi khóc à?" chất lỏng ấm áp theo thái dương chảy tới trong cổ, Thư Lan đang ngủ say tỉnh lại, thấy mẫu thân ôm nàng nức nở nghẹn ngào, không khỏi đau nhói trong lòng, sợ hỏi.

"A Lan, A Lan, đều là nương thực xin lỗi ngươi, không nên yên tâm mà giao ngươi cho hắn chăm sóc, nương thực xin lỗi ngươi a!"

"Nương ngươi đừng khóc a, ô ô. . . . . ." Thư Lan không biết mẫu thân đã xảy ra chuyện gì, cũng khóc theo.

Tần thị lại cho rằng vì nàng làm đau nữ nhi, vội vàng buông nàng ra, lau chùi nước mắt, cẩn thận dò xét thần sắc của nữ nhi, thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thắm, mặt mày ngậm một loại phong tình nữ nhi xuất giá mới có, không khỏi trong lòng đau xót, "A Lan, trên người có đau hay không?" Nàng lau đi nước mắt ở khóe mắt nữ nhi.

Thư Lan lắc đầu một cái: "Không đau, nương, vì sao ngươi khóc? Ai khi dễ ngươi sao?"

Tần thị ngẩn người, nhỏ giọng hỏi nàng: "Nơi nào cũng không đau? Ngươi. . . . . . không phải A lang khi dễ ngươi sao? Nơi này cũng không đau?" Đưa tay đến dưới người nữ nhi, nữ hài tử lần đầu tiên cũng sẽ đau, nữ nhi nhỏ như vậy, vừa Tiêu lang lỗ mãng, làm sao có thể không đau?

Thư Lan không hiểu ý tứ nương nhiều lắm, nhưng vẫn là thành thật hồi đáp: "Lang ca ca xấu với ta, nhưng sau hắn lại lại thay đổi tốt hơn, còn như ước định trước kia hai chúng ta đã nói học chó sủa, liếm ngón chân ta, sau lại, sau lại. . . . . ." Nghĩ đến khi đó tình cảnh, nàng không khỏi có chút nóng mặt, "Sau lại Lang ca ca xuyên vào tới, chỉ là không có đau chút nào, rất thoải mái."

Xuyên vào tới. . . . . .

Làm người từng trải, Tần thị không cần nghĩ cũng biết đó là ý gì, nghe nữ nhi vui vẻ nói thẳng như vậy, nàng rất là không thích ứng, lại tỉ mỉ phân biệt lời nói nữ nhi, nghĩ đến người Tiêu Lang trầm ổn như vậy lại trước mặt nữ nhi học chó sủa, cúi đầu thuần phục, liên tưởng trước kia hắn cưng chiều đối với nữ nhi, lại cảm thấy hắn cũng sẽ không quá khi dễ người, nữ nhi còn nói không đau, xem ra cũng còn là rất quan tâm.

Nhưng, mặc kệ hắn săn sóc nhiều, đều không nên làm ra loại chuyện bại hoại tới danh tiếng nữ nhi! Nếu như bị người khác thấy được, sau này nữ nhi vẫn còn gặp người thế nào?

"A Lan, hắn cởi y phục của ngươi, vì sao ngươi không tránh?" Tần thị vẫn là không yên lòng, vừa thay nữ nhi kiểm tra phía dưới có bị thương hay không, vừa nhỏ giọng hỏi.

Thư Lan có ngu nữa, nàng cũng biết lúc mẫu thân nhắc tới Tiêu Lang giọng nói không vui, đây là mẫu thân sinh tức giận Tiêu Lang!

Mẫu thân tức giận sẽ đánh người người mắng, nàng cũng không muốn Tiêu Lang bị đánh!

"Nương, Lang ca ca không có cởi y phục của ta, trong núi rất có hồ đẹp mắt, ta muốn đi vào trong tắm, liền cởi quần áo mình, Lang ca ca liền mắng ta, không để cho ta đi chơi trong hồ, vậy thì ta để cho hắn học chó sủa, liếm ngón chân ta, hắn đều nghe lời rồi, nương, Lang ca ca rất tốt với ta, ngươi đừng giận hắn!" Nghĩ đến trước kia đi bắt cá thì mẫu thân đều sẽ dặn dò Tiêu Lang nhìn nàng không cho nàng đi chơi trong nước, nàng tự cho là thông minh nói dối. Xuống nước chơi sẽ phải cởi quần áo, cởi quần áo bị Tiêu Lang mắng, ừ, trước nàng nói rất nhất trí.

Tần thị trợn to hai mắt, khuê nữ ngốc xác thực sẽ làm ra chuyện như vậy, như vậy, cô nương mình thích ở trước mặt cởi hết trơn, Tiêu Lang chính là tuổi huyết khí phương cương, nhất thời khó có thể tự giữ mình cũng là bình thường, huống chi hắn còn khuyên khuê nữ . . . . . .

Mặc dù kết quả cuối cùng một dạng, nhưng bị hấp dẫn phạm phải sai lầm, cùng cố ý chủ động khi dễ nữ nhi, vẫn là bất đồng. Bản năng Tần thị thay Tiêu Lang giải vây , dù sao, hắn là nàng nhìn lớn lên, bình thường lại hiểu chuyện như vậy, phạm sai lầm, cũng biết chủ động gánh chịu trách nhiệm, bất tri bất giác, tức giận trong lòng nàng tiêu mất rất nhiều.

" khuê nữ ngốc, ta sinh cái người này sao là khuê nữ ngốc thế nào!" Ôm nữ nhi dốt nát vô tri, Tần thị bất đắc dĩ thở dài nói.

Thư Lan ngoan ngoãn tựa trong ngực mẫu thân, không hiểu nháy nháy mắt, chẳng lẽ mẫu thân cũng bởi vì Tiêu Lang cởi y phục nàng mới sanh tức?

Quỳ gối sau tường Tiêu Lang cũng mặt lộ vẻ kinh ngạc, ngay sau đó không nhịn được giương lên khóe môi, lười nha đầu, thế nhưng biết thay hắn nói dối rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK