Vẫn mang bộ trang phục ban nãy, trên tay không một vũ khí, trận đấu giữa hai bang chủ sắp bắt đầu. Những bang phái khác đang hô to cổ vũ làm bầu không khí càng thêm náo nhiệt.
- Chuẩn bị… Bắt đầu…
Hai bang chủ như hai con hổ to lớn xông vào chiếm lĩnh lấy con mồi trước mặt. Nhưng… hình như đây là một trận đấu khá cân sức… Minzy đoán người con gái trước mặt cô đã phải khổ luyện cực nhọc và vất vả như thế nào để đạt được trình độ này... vì trước đây… cô cũng vậy. Những đường võ cô đưa ra không phải dễ phản kháng… vậy mà con người trước mặt cô có thể dễ dàng tránh được.
10 phút….
20 phút….
rồi 30 phút….
Hai con người kia như không quan tâm đến những gì xung quanh mà chỉ còn nghĩ rằng… 1 mất, 1 còn…
Và… Hấp… Bang chủ Power đạp vào vai cô một cái thật mạnh rồi bật ra phía sau khiến người cô khụy xuống đất… 1s… 2s… 3s… con ác quỷ trong cô như sống lại… Ginzy, Ninzy, Tinzy, Linzy và Hinzy mặt cắt không còn một giọt máu… họ sợ rằng bang chủ của mình vì không giữ được bình tĩnh mà manh động gây ra đổ máu mất…
”Bình tĩnh lại! Minzy!” – Ginzy nhắm mắt… cố truyền ý nghĩ của mình vào đầu của Minzy… họ như có thần giao cách cảm với nhau vậy!
Hộc… hộc… hộc… Minzy thở dốc, không gian im lặng không một tiếng động…
Hấp… Bốp… Hự… Phụt…
Một chuỗi tiếng động vang lên, tất cả đều xuất phát từ con người máu lạnh kia. Minzy bật lên, đá thẳng vào bụng đối phương khiến nhỏ bang chủ kia không kịp trở tay, ôm bụng phụt ra máu bắn cả vào người Minzy. Nhỏ nằm thở hồng hộc như muốn chiếm hết lấy Oxi ở đây. Mặt nhỏ bắt đầu tím tái dần dần rồi nhỏ ngất lịm đi…
- Trong trận đấu thứ nhất, Minzy của Tứ Đại Ác Ma đã giành chiến thắng. – Bin tuyên bố nhân danh người quản lý bar Killer. – Trận thứ hai: phó bang chủ Tứ Đại Ác Ma và bang phó Power đối đầu.
Câu nói vừa dứt thì Ginzy cùng với nhỏ bang phó kia bước lên. Trận đấu này có vẻ nhẹ nhàng hơn. Không căng thẳng giống như trận trước… và cuối cùng phần thắng cũng thuộc về Ginzy của Tứ Đại Ác Ma.
- Hừ… Đúng như lời thách ban đầu chứ nhỉ? Gỡ bỏ chiếc mặt nạ ra! – Minzy lạnh lùng hướng mắt về phía Power
- Được. – Dứt lời. Hai chiếc mặt nạ được gỡ ra.
- Phạm Ngọc Diệp? / Phạm Nhã Vi? – Tinzy / Nevil cùng nói to rồi quay ra nhìn nhau.
- Phải. Là tao. Sao? Ngạc nhiên quá hả? – Didi nhếch mép.
- Cũng đến lúc bọn mày phải tháo bỏ chiếc mặt nạ rồi chứ nhỉ? – Vivi khinh bỉ.
Bọn nó im lặng… nhìn nhau rồi gỡ bỏ chiếc mặt nạ của mình ra trước những con mắt tò mò của mọi người.
- Nguyễn Hoàng Quỳnh My? / Trương Lê Ngọc Giang? / Vương Ngọc Bảo Ngân? / Triệu Lý Hương Trà? – Pevil, Tevil, Nevil, Kevil ngạc nhiên không kém khi thấy bọn nó.
- Hahaha… Cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật rồi… - Didi cười to.
- Tại sao? Rõ ràng cô bị xử cùng mấy nhỏ kia rồi mà? – Ninzy bực tức.
- Bị xử á? Bọn mày có biết cái xác bị bọn mày mang đi thiêu khi đó là ai không? – Didi nhếch mép.
- Phạm Nhã Chi_chị gái sinh đôi của Phạm Nhã Vi, người đã đóng giả cô và không may bị bọn tôi giết – Nó điềm tĩnh trả lời.
- Minzy?! – Ginzy, Ninzy và Tinzy tròn mắt nhìn nó rồi quay ra Nhã Vi như muốn được xác nhận.
- Đúng vậy… Chính bọn mày đã giết chị tao! Ngày trước mày *Chỉ Ninzy* cướp người yêu của chị tao khiến chị ấy điên cuồng, nhốt mình trong phòng suốt 3 tháng, không nói chuyện, không ăn uống đến mức suýt gặp diêm vương. Khi bình thường trở lại được 1-2 năm thì qua đời vì chúng mày… Bọn súc vật… - Vivi gào thét kể lại trong nước mắt.
- Tôi không cướp người yêu của chị cô. Là tôi muốn tốt cho Nhã Chi. Anh ta là kẻ lừa đảo. Anh ta lợi dụng Nhã Chi với mục đích chiếm đoạt tài sản nhà cô và làm nhục Chi. Tôi biết việc này khi tình cờ nghe được cuộc điện thoại giữ anh ta và người nào đó. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc giả vờ cướp anh ta từ tay Nhã Chi rồi khử anh ta. – Ninzy vừa nói vừa nhớ về quá khứ.
- Tại sao? Tại sao mày không nói cho chị Chi biết sớm? Tại sao? Chị ấy nghĩ mày đã cố tình cướp người chị ấy yêu vì thế nên đã đóng giả Didi để có cơ hội tự tay giết mày nhưng không ngờ mày lại ra tay nhanh đến vậy… - Vivi đau khổ. Nhỏ khóc đến mức hai mắt sưng tấy lên.
- Ninzy không phải người đã ra tay giết chị cô… mà người đó là tôi. – Tinzy cắt ngang.
- Nhã Chi là người tốt. Chúng tôi từng là bạn thân của nhau. Nhưng vì Nhã Chi quá mù quáng vì cái tình yêu lợi dụng nên tôi phải hi sinh tình bạn để cứu lấy Nhã Chi. Chắc ở trên thiên đàng Chi cũng hiểu cho tôi. Phải không Chi? – Không để ý đến những gì Tinzy nói… Ninzy vẫn tiếp tục… cô mỉm cười nhẹ, ngước lên trên như 1 phản xạ quen thuộc.
- Hức… hức… chị Chi… - Vivi ngồi thụp xuống khóc tức tưởi.
- Didi… cũng đến lúc cô trở về với nhóm bạn của mình rồi chứ nhỉ? – Ginzy lạnh giọng phá tan cái bầu không khí ảm đạm kia đi.
- Mày… - Didi chỉ thẳng vào mặt Ginzy rồi quay qua nhìn Vivi đang khóc, nhỏ bực tức vì kế hoạch bị Vivi phá hỏng, định quay lưng bỏ chạy thì…
ĐOÀNG…
Tiếng súng đột ngột vang lên và người nổ súng chính là Vivi. Mọi người không khỏi tròn mắt ngạc nhiên.
- Vivi… cô… - Ninzy không thốt nên lời.
- ……… - Vivi im lặng, nhỏ mỉm cười, hướng mắt về phía Nevil – Nevil… tạm biệt anh… - Dứt lời, nhỏ chĩa đầu súng vào mình rồi… ĐOÀNG… nhỏ đã tự vẫn.
- Không. Vivi… Tỉnh lại đi em… Anh yêu em… Anh vẫn chờ em từ ngày ấy… Từ ngày em đột ngột rời bỏ anh… Tỉnh lại đi Vivi… - Nevil gào thét ôm lấy thân hình bé nhỏ của Vivi, người con gái anh đã đem lòng yêu da diết đến mức có thể hi sinh tính mạng để bảo vệ cô…
Thì ra từ trước giờ anh không hề lăng nhăng, mà tất chỉ vì anh đang chờ đợi một người trở về bên mình. Nhưng giờ đây… người đó… cái con người đã bỏ anh ra đi giờ lại chết trong vòng tay thân yêu của anh. Dù đau khổ nhưng anh vẫn thấy được tờ giấy mà Vivi giữ chặt trong tay. Anh lấy ra, thấy dòng chữ “Gửi anh của em: Nevil_Nam” anh cất trong người rồi bế Vivi đi. Mọi người cũng không khỏi bàng hoàng trước những gì vừa xảy ra. Thật sự quá sức tưởng tượng.
Nam mang Nhã Vi đi chôn cất cạnh Nhã Chi. Vì nó đã biết người Trà giết chết không phải là Didi mà chính người bạn đã từng thân của bọn nó_Nhã Chi nên đã cho người mang đi chôn cất cẩn thận. Nó còn cẩn thận đến mức viết một bức thư nói lời xin lỗi Nhã Chi và gửi vào chiếc quan tài khi người của nó mang Chi đi. Nó hi vọng tình bạn của bọn nó và Chi sẽ còn mãi mãi…
Sau những tháng ngày nhốt mình trong căn phòng tối tăm, không chịu nói chuyện cũng chẳng thèm ăn uống, hôm nay_sáng chủ nhật, Nam đã quyết định ra khỏi phòng và thay đổi bản thân. Anh chợt nhớ ra bức thư mà Nhã Vi đã gửi cho anh trong ngày kinh hoàng đó. Mở ra đọc, anh bất giác mỉm cười, anh sẽ quên Vi và bắt đầu cuộc sống mới. Trong thư Vi viết:
“Nam à, em biết khi anh đọc bức thư này cũng là lúc em không còn trên cõi đời này nữa. Vì vậy, hãy sống thật tốt anh nhé, quên em và hãy nghĩ tới tương lai của anh nhé. Thật ra, em biết chuyện của chị Chi lâu rồi nhưng để đưa được Didi vào bẫy, em đành phải diễn kịch như vậy nên anh đừng căm ghét My, Giang, Ngân, Trà, Hằng và Ly nhé. Họ là những người chị tốt nhất đối với em. Họ đã giúp em rất nhiều khi em còn sống ở Anh. Và nếu có thể, em thấy anh và Ngân hợp nhau lắm đấy!!! ^^ Hai người hay cãi nhau nhưng lại đáng yêu lắm!!! Tính Ngân trước giờ chưa bao giờ như vậy đâu! Chỉ từ khi quen anh chị ý mới nhí nhảnh, hòa đồng vậy thôi!!! Anh mau mau tiến tới với Ngân đi không chị ý đồng ý người khác thì lại khổ! Hihi. Quên em đi nhớ chưa đồ đáng ghét!? Yêu anh nhiều… với tư cách là một đứa em gái với một THẰNG ANH TRAI. ^^ Thú thật với anh, khi sống ở Anh, em đã yêu người khác nhưng anh ấy đã chết trong một lần bị tai nạn vì cứu em! Em yêu anh ấy thật lòng! Vì vậy nên em mới quyết định tự tử vì anh ấy!!! Em xin lỗi anh rất nhiều!!!! Dù sao cũng phải chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu J tạm biệt anh!!!”
[end chap 28]