• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa bước vào khu trò chơi thì Yến Thu liền chủ động kéo tay Uyển Thư đến khu vực bán vé chơi tàu lượn.

-Chúng ta chơi tàu lượn đi, còn nhỏ tôi rất thích chơi trò này, đi chúng ta sang kia xếp hàng chơi. Yến Thu chỉ chỉ tay về phía khu vực đang xếp hàng chờ. Uyển Thư nhìn vẻ mặt háo hức của Yến Thu có chút tò mò hỏi:

-Trước giờ cô chưa được chơi sao?!

-Đúng vậy, cũng từng rất lâu rồi tôi mới bước vào đây một lần nữa. A, đến lượt chúng ta rồi. Yến Thu kéo Uyển Thư đi, chạy đến hàng ghế trên tàu lượn, kéo người kia ngồi xuống. Chuẩn bị sắn sàng hết thảy mọi thứ, cô liền quay sang cười híp mắt nói:

-Hôm nay tôi muốn cùng cô chơi hết tất cả các trò chơi ở đây, có được không?

-Bây giờ xem ai là đứa con nít to xác đây. Uyển Thư trêu chọc người bên cạnh. Vừa nãy, nói là những trò chơi ở đây đều con nít thế mà bây giờ lại háo hức đến thế kia. Thật là đáng yêu.


-Ờ thì...thì...thì tôi là con nít được chưa!!! Yến Thu thẹn quá hoá giận. Nhưng mà cô công nhận là cô trở mặt nhanh thật.

-Ầy, mới chọc xíu mà đã giận rồi sao?! Thôi được rồi, để chuộc lỗi tôi sẽ cùng cô chơi hết tất cả những trò chơi ở đây luôn, chịu không?! Uyển Thư biết mình đã chọc người kia giận nên tìm cách cầu hoà.

-Là cô nói đấy nhé. Yến Thu nghe yêu cầu của mình được đáp ứng liền tươi cười trở lại.

Uyển Thư gật đầu, miệng cười theo. Không thể không nói, lúc còn nhỏ được cha mẹ dẫn đến khu vui chơi,trò chơi mà cô sợ nhất đó là tàu lượn a. Làm sao có thể từ chối khi người kia đang vui vẻ như vậy được. Nhịn thôi.

-Aaaaaaaaaaa.....Á....... Tàu lượn bắt đầu đi lên dốc, liền trượt xuống. Yến Thu vì phấn khích mà cười híp mắt la lên. Còn Uyển Thư vì quá sợ hãi mà la lên, tay không ngừng nắm chặt lấy vành ghế.


-Haha. Yến Thu được trận cười khoái chí, đưa tay vuốt nhè nhẹ len tấm lưng của Uyển Thư.

-Còn cười nữa, lần sau không cho cô kéo tôi lên chơi trò này nữa. Uyển Thư mặt mày xanh trắng nhìn kẻ đang cười đến chảy nước mắt kia. Được lắm, bổn tiểu thư sẽ cho ngươi một bài học.

-Ui ui úi. Đau quá. Tôi biết lỗi rồi, mau thả ra đi uiii. Hai má bị người kia kéo căng ra hết cỡ nên Yến Thu đành xuống nước năn nỉ.

-Tha cho cô đó. Uyển Thư thoã mãn nhìn kiệt tác của mình để lai trên mặt Yến Thu không khỏi bật cười.

Yến Thu chẳng nói gì cả, hập hực bước đến băng ghế được đặt gần đó ngồi xuống. Uyển Thư biết mình ra tay hơi quá nên cũng tiến bước đến chỗ băng ghế đó ngồi xuống, cô cất giọng:

-Này, cho xin lỗi nhé.


-... Không có tiếng trả lời

-Ở đây có rất nhiều trò vui đó nha, cô có muốn chơi thử không?!

-... Vẫn không có tiếng trả lời

Uyển Thư đột nhiên đứng bật dậy, bước đi nơi khác. Bỏ mặc Yến Thu đang ôm một cục tức to đùng ở đó.

-Cái đồ đáng ghét. Đồ khó ưa. Năn nỉ người ta thêm một câu khó lắm hả. Đã vậy tôi tuyệt giao với cô luôn cho xem. Hứ. Yến Thu ngồi đó mắng chửi người đã đi xa.

Đi được một lúc thì Uyển Thư quay trở lại với hai cây kem lớn trên tay. Vừa bước đến liền nghe thấy tiếng mắng chửi của Yến Thu cô lập tức bật cười. Cười vì sự trẻ con cua Yến Thu.

-E hèm. Tôi đáng ghét, khó ưa như vậy thì xem ra cây kem này mua về cũng vô nghĩa rồi. Đành mang đi bỏ vậy. Uyển Thư xoay xoay hai cây kem trên tay vừa nói vừa nhìn bóng lưng Yến Thu chờ xem phản ứng của người kia như thế nào.
-Ôi mẹ ơi, làm giật mình. Yến Thu bị người kia hù suýt chết. Tự nhiên ở đâu lù lù xuất hiện sau lưng người ta.

-Tôi mang bỏ hai cây kem này nhé. Uyển Thư vừa nói vừa vờ quay lưng đi đến thùng rác cách đó không xa.

-Nè, như vậy phí lắm. Yến Thu lập tức có phản ứng, từ nhỏ đến giờ cô rất là thích ăn kem nha. Nếu mà mang hai cây kem lớn ấy đi bỏ thì thật là phí chết đi được. Thà để cô ăn thì tốt hơn.

-Được, tôi không bỏ chúng đi. Nhưng kèm theo một điều kiện nhỏ. Uyển Thư nghe vậy liền xoay lưng tiến lại băng ghế rồi ngồi xuống bên cạnh Yến Thu trò chuyện

-Điều kiện gì?!

-Tha lỗi cho tôi.

-Chỉ vậy thôi sao?!

-Chỉ vậy thôi. Đồng ý không?!

-Được rồi, xem như tôi tha cho cô lần này. Còn có lần sau thì chết với tôi.
-Biết rồi, của cô này. Uyển Thư vừa nói vừa đưa một cây kem đến cho Yến Thu.

-Oa, kem ngon quá. Yến Thu nếm chút kem rồi tấm tắt khen.

-Mà nè, tôi lớn hơn cô 1 tuổi. Đúng lí thì cô phải gọi tôi bằng chị. Chứ suốt ngày cứ tôi tôi cô cô thì không tốt. Uyển Thư đề nghị thay đổi cách xưng hô.

-Gọi chị là được chứ gì.

-Đúng vậy. Nếu cô gọi tôi bằng chị thì ngay nào cô cũng sẽ được ăn kem miễn phí.

-Thật vậy sao?!

-Tôi chưa gạt ai bao giờ.

-Vậy chị mau chuẩn bị trả tiền kem đi là vừa. Haha.

-Xì, con nít. Uyển Thư bật cười vì lời nói của Yến Thu. Haizz, tình cảm đang lớn dần trong tim cô rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK